Sau đó cậu từ từ thu dây câu như không muốn con cá bị tổn thương vì lưỡi câu móc vào cổ học… cho đến khi cất gọn gàng con cá vào xô. Ambrose mới nói:
“Chúng ta đi thôi… Alan đã xuất hiện…”
“Vâng, thưa nhà vua…”
Thế rồi Ambrose cùng Dwinta và Helios hai người đi bộ xuôi theo dòng sông Vĩ Đại (Great River) tới cây cầy Beruna.
Vừa đi được mấy phút, Ambrose đã thấy Lucy cùng một con sư tử đi ra từ khu rừng ở phía trước mặt, Ambrose hét lên:
“Ah, Lucyyy…”
Cô bé nghe tiếng gọi quay lại, thấy Ambrose cô bèn nói với Alan:
“Ông Alan, chúng ta chờ Ambrose một chút.”
Alan gật gù, ông bước chân chậm lại, chờ đến khi Ambrose bọn người chạy tới Alan mới nói:
“Chào cậu, cậu Ambrose.”
“Chào ông Alan, rất vui vì nhanh gặp lại ông như vậy. Đây là Helios và Dwinta…”
Alan gật đầu, rồi đi tiếp. Trong khí đó Lucy kéo tay Ambrose hỏi về tình hình cuộc chiến, Ambrose không ngại nói tất cả những gì cậu biết.
“Ambrose bạn biết không, Alan đã đánh thức những cái cây đã ngủ say vô số năm, và chúng ta đang đi giải cứu con sông Beruna.”
“Giải cứu con sông?” Ambrose không hiểu nói.
“Phải, trước đó các mộc tinh đã cầu xin ông Alan làm như vậy, chúng ta chỉ cần đi theo thôi… Ah, tới rồi kìa.
Từ lúc nào bọn chúng đã đến gần cây cầu Beruna, Alan đi trước, Ambrose và Lucy hai đứa đi sau tới bên cạnh con nước…
Trước khi họ bắt đầu đi qua cầu, từ dưới dòng nước nhô lên một cái đầu lớn ướt đẫm, râu tóc bù xù, cái đầu này lớn hơn đầu người, đội một chiếc mũ miện bằng gỗ bấc.
Đây không phải là Beruna River God - người đã giúp đỡ Alan khi ông ta đánh tay đôi với Phù thủy trắng.
Cái đầu nhìn Aslan và từ một cái gì như là miệng thoát ra một tiếng nói sâu thẳm:
“Xin chào chúa tể.” Cái đầu nói. “Hãy cởi dây xích cho thần.”
“Đây là cái quái gì vậy?” Dwinta thủ tướng phản ứng nhanh chóng đứng trước vị vua của ông.
Ambrose đưa tay ra kéo ông thủ tướng lại nói:
“Đó là một tinh linh sông, người cai quản khúc sông Beruna này.”
Rồi cậu nói với Alan:
“Ông Alan, để cháu giúp ông ta?”
“Vậy thì tốt quá… cảm ơn cậu, Ambrose.” Alan bình thản nói.
Ambrose cười vui vẻ, rồi cậu nói với Helios Đại hiền giả:
“Nhờ khanh, Helios, phá hủy cây cầu…”
Khuôn mặt chìm xuống, trước khi biến mất, ông ta nói:
“Cảm ơn vua Ambrose.”
Đúng lúc này, một tiếng gào rõ to vang lên:
“Xông lên anh em… cầu Beruna phía trước rồi…”
“Nhanh… chúng ta thoát rồi…”
Và rất nhiều binh sĩ ào ào chạy tới, bọn chúng áo giáp xốc xếch, mũ nón và mặt nạ đã rơi mất từ bao giờ… trông hoàn toàn khác hẳn vừa này.
Những tên lính này tiến đến, nhưng khi thấy mặt Ambrose thì bọn chúng tự động dừng lại xếp thành một đống phía bên kia bờ sông.
Phía sau bọn chúng, quân đội Narnia đuổi sát nút, những cái cây biết đi đang đứng trên đống tro tàn của đồng loại chúng (Phần rừng bị tên thô kệch đốt cháy).
Ambrose liếc mắt là thấy quân Telmarine tổn thất đến sáu bảy phần, sĩ khí không còn, vua Miraz của chúng cũng không thấy đâu. Chỉ một tên có vẻ là quý tộc đứng giọng nói dè chừng nói:
“Tôi là Glozelle, xin hỏi ngài định tham dự vào cuộc chiến này sao?”
Ambrose nhíu mày, tên này hình như là đứa khích Miraz bắt cậu, xem ra bọn chúng có dự mưu giết vua chiếm quyền từ trước, cậu giọng không thèm để ý nói:
“Không, ta chỉ đứng ở đây thôi. Các ngươi muốn qua thì qua.”
Glozelle mới đầu tưởng Thất đại đảo quốc định bỏ đá xuống giếng chứ, nghe Ambrose nói mà ông thấy vui nhất trên đời, ông ta hét lên:
“Toàn quân, sang sông…”
Nhưng nào có đơn giản như vậy… dù không có Ambrose ra tay còn có Alan… dù Alan không ra tay, còn có Beruna River God…
Đúng như cậu nghĩ, khi đội quân lao sang giữa đường thì sóng nước cuồn cuộn nổi lên… nước không ngừng dâng cao…
“Chuyện gì vậy… “
“Mặt nước làm sao thế này…”
Các binh sĩ không ngừng thắc mắc… nhưng ngay sau đó bọn họ biết nguyên nhân tại sao.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ con sông, nó được tạo thành bởi nước là nước… bàn tay này không ngần ngại đáng một cái thật mạnh lên mặt cầu Beruna, khiến cho binh lính trên đó rơi xuống đất… vũ khí tuột khỏi tay, ngựa chạy trốn vào rừng.
Không dừng lại, bàn tay tiếp tục tấn công… quân đội Telmarine vốn the thảm rồi này càng thế thảm hơn, trước bị cây cối đánh, sau lại bị nước dìm…
Nhiều đứa khóc lên, bọn chúng không phải đấu với các con vật nữa mà đấu với thiên nhiên, cây cối, sông ngòi… đấu với các vị thần, các bị tinh linh quyền năng trong sách cổ.
Tất cả đã hết hy vọng lập tức buông vũ khí đầu hàng. Quân Narnia thấy vậy reo hò ầm ĩ, bọn họ lập tức cử người đi sắp xếp hàng binh.
Còn Glozelle thì sao, hắn chạy đầu tiên nên hứng mũi chịu cơn tức giận của Beruna River God… giờ không biết bị trôi tới đâu rồi…
Sau khi phát tiết xong cơn giận, Beruna River God trở lại mặt nước, con sông trở nên yên tĩnh hẳn. Ambrose nói:
“Helios.”
“Vâng…”
Cây cầu Beruna rất chắc chắn, vừa rồi nước động như vậy cũng không là nó lung lay một chút nào, các cột trụ bằng gạch vô cùng cứng.
Nhưng nó không thể làm khó Helios Đại hiền giả được, Ambrose chỉ thấy ông ta lên cầu, pháp trượng gõ gõ mấy cái lên thành cầu, lập tức, cây cầu tan ra thành từng mảnh nhỏ, các viên gạch bốn được liên kết bằng thứ gì đó, nay chúng rơi rụng xuống…
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Cây cầu Beruna - niềm tự hào của sự chinh phục tự nhiên của người Telmarine sụp đổ.
Theo đó đánh dấu sự chấm dứt thống trị của Telmar trên Narnia… tuy vị vua mới của Narnia vẫn là người Telmarine, nhưng về bản chất thì là một đất nước khác.
Một đế chế hùng mạnh kéo dài mười đời vua kết thúc… Ambrose tự nhiên cảm thấy đầy cảm xúc, nếu ngày trước cậu không xây dựng Khế ước đài, thì có lẽ bây giờ Thất đại đảo quốc đã khác… có thể bị tiêu diệt rồi cũng nên.
Không bởi chiến tranh thì bởi thiên tai, không bởi Alan thì bởi ‘Cái ác’. Thất đại đảo quốc chỉ là chính nó khi có Ambrose và Fayola làm vua và nữ hoàng, giống như Narnia chỉ là chính nó khi các vị vua được Alan công nhận.
…
Lúc này, bốn người khác tiến tới trước mặt cậu quỳ xuống… không phải là quỳ xuống trước ông Alan đang đứng bên cạnh. Đó là Peter ba anh em và Caspian.
Trên mặt chúng không có mấy niềm vui của chiến thắng, Peter ba anh em mặt đầu hổ thẹn, không dám nhìn Alan… bọn chúng đã không tin vào Alan… để giờ ông ta lại cứu chúng lần nữa. Còn Caspian lại có một chút hồi hộp, phần nhiều tự tin… cộng thêm sợ hãi…
“Đứng dậy đi. Vua và nữ hoàng của Narnia…”
Peter ba người lập tức đứng dậy, chỉ có Caspian hơi chần chừ, tên này nhìn Alan như muốn nói gì đó.
“Con có thấy mình đủ sức đảm đương trọng trách đứng đầu nước Narnia không?” Alan nhìn Caspian nói.
“Con… con không biết thưa ngài. Con chỉ là một đứa trẻ.”
“Thế thì tốt, nếu con cảm thấy mình thừa sức làm thì đấy là bằng chứng cho thấy con không xứng đáng.”
Alan tiến đến, ông ta đặt một bàn chân nên vai Caspian nói:
“Vì thế với sự đồng ý của chúng ta và Peter Đại đế, con sẽ lên làm vua ở Narnia, chúa tể của Cair Paravel. Con và con cháu của con, một khi dòng họ của con vẫn còn sinh sôi nảy nở. Và lễ đăng quang của con…”
Tiếp sau đó là một loạt thủ tục cần thiết cho một vị vua tiếp quản đất nước của họ.
Chờ đến khi Alan nói xong và rảnh lỗi trong lúc mọi người chuẩn bị bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, Ambrose mới có dịp nói chuyện với ổng.
“Ông Alan, ông biết gì về ‘Cái ác’?”
Alan quay đầu nhìn xuống Ambrose nói, giọng ông có như thể đang cảnh cáo cậu:
“Cái ác không phải thứ mà cậu có thể chống lại bây giờ, cậu Ambrose.”
“Nhưng, cháu…”
“Kể cả cậu dốc toàn bộ lực lượng của Thất đại đảo quốc thì cũng như vậy…”
Ambrose im lặng một lúc lâu, rồi cậu mới nói:
“Bà Phù thủy trắng nói bà ta sẽ trở lại… mấy năm nữa?”
“Không, Jadis là Jadis, còn ‘Cái ác’ là ‘Cái ác’. Hai thứ này không liên quan gì tới nhau cả. Còn khi Jadis trở lại, cậu sẽ biết mình phải làm gì.” Alan lời nói mang đầy ý nghĩa sâu xa.
“Khi nào cháu biết cháu nên phải làm gì?” Ambrose hỏi.
“Ba năm sau…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT