Ông Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn rồi bảo:
“Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:”
Và cả trường gào lên:
“Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
….
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.”
Xung quanh Ambrose các học sinh méo mặt mà hát, cậu không thuộc nhưng cũng giả vờ chuyển động miệng…. bên cạnh, Takagi không hát mà chăm chú nhìn Ambrose.
(Tác: Khổ mới hôm đầu đã hứng mấy lần th*nh rồi)
Cuối cùng, ông hiệu trưởng mới ra lệnh cho học sinh giải tán:
“Ôi! m nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!”
Ngay khi nhận được lệnh, các học sinh khóa trên nhao nhao ra khỏi đại sảnh đường, bây giờ chỉ còn lại tân sinh. Bọn chúng đang chờ hướng dẫn của các huynh trưởng.
Huynh trưởng Ravenclaw gồm hai người, một nam một nữ. Tên Huynh trưởng nam nói:
“Một lần nữa chào mừng các em tới Ravenclaw, anh là Humphrey Bogart còn chị này là Katharine Hepburn, hai anh chị là Huynh trưởng của nhà Ravenclaw. Có chuyện gì muốn hỏi đừng ngại nói, anh chị có trách nhiệm thông báo khóa biểu môn học, tin nhắn của các giáo sư tới học sinh, thêm một số việc hoạt động ngoài giờ nữa…”
“Dừng lại, Bogart, bạn không thấy các em nó buồn ngủ hết rồi hả, chúng ta trước dẫn chúng về phòng sinh hoạt chung rồi tính sau…”
“Phải, nói tóm lại, có vấn đề gì cứ liên hệ với anh và chị Hepburn. Bây giờ chúng ta sẽ đi về phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw. Các em theo sát anh chị, cầu thang ở trường luôn luôn thay đổi đây…”
Nói xong, lấy huynh trưởng Bogart đi đầu, huynh trưởng Hepburn đi sau, lũ tân sinh Ravenclaw đi lên phía trên cầu thang.
Ambrose thây Fayola và Max hai người lại đi xuống dưới, xem ra phòng sinh hoạt chung của Slytherin và Hufflepuff ở dưới đất.
Hai người dẫn Ambrose bọn người đi về phía tháp tây, qua một tá cầu thang cuối cùng chúng bắt gặp một cánh cửa. Không tay nắm cũng không ổ khóa: nhưng lại có một thân cây cổ thụ chắn trước mặt, và trên cây có đậu một con đại bàng bằng đá.
Huynh trưởng Hepburn chìa ra một bàn tay trắng trẻo, gõ cửa một lần. Rồi một âm thanh uỳnh vang vọng tới bọn học sinh tựa như một tiếng súng đại bác.
Ngay lập tức mỏ con đại bàng mở ra, nhưng thay vì tiếng của một con chim, một giọng nói mềm mại, du dương vang lên:
“Thân em thì nhỏ tí ti
Các bà, các chị, các dì đều thương
Em đi, em lại bốn phương
Dọc ngang lắm lối, lách luồn nhiều nơi
Tấm thân hiến trọn cho người
Sang hèn chẳng chê chuộng, giúp người chẳng quản công.
Đây là cái gì?’’
Huynh trưởng Bogart nghe xong, anh quay lại nói với lũ tân sinh:
“Chúng ta Ravenclaw cùng học viện khác không giống nhau, trí tuệ Ravenclaw không cần khô khan khẩu lệnh, muốn vào phòng sinh hoạt chung Ravenclaw mà nói…”
Anh nhìn qua một loạt tân sinh, rồi nói tiếp:
“Vậy thì nhất định phải trả lời của vấn đề, trả lời không đúng thì phải đứng bên ngoài cửa ra vào đến khi có người tới giúp ngươi nha. Bây giờ, ai có thể trả lời câu hỏi này?"
Bọn tân sinh nghe vậy như tỉnh ngủ và bắt đầu rì rầm.
“Cái gì…. nhỏ tí ti… “
“Các bà các mẹ dùng…. luồn lách nhiều nơi….”
“Hình như là cái bông ngoáy tai...:”
“Cũng có thể là bông ngoáy mũi…”
“Không nhưng nó chỉ dùng một lần… “
“Như vậy có thể là cái lấy ráy tai.”
Một tên tân sinh mạnh dạn lớn tiếng nói:
“Là đồ lấy ráy tai.”
Cậu bé gương mặt tràn đầy hy vọng, nhưng mười giây sau, cánh cửa không có bất kỳ phản ứng nào, nó xấu hổ bước xuống.
Nhưng sau đó cánh cửa cũng không nhúc nhích, mọi người nghi hoặc nhìn hai vị huynh trưởng. Bogart thấy vậy mới bước lên nói:
“Câu trả lời cây kim là chính xác, nhưng mà con chim ưng chỉ cho phép ta trả lời một lần mà thôi. Bây giờ muốn vào Phòng sinh hoạt chung phải gõ cánh cửa lần nữa và trả lời câu hỏi khác.”
Vừa nói xong, anh ta lại gõ cánh cửa ba tiếng, lúc này một câu hỏi khác vang lên:
“Cái gì lúc lên lúc xuống nhưng không bao giờ chuyển động?”
Takagi ở dưới nghe vậy lập tức trả lời: “Con đường.”
Phòng sinh hoạt nhà Ravenclaw là một phòng rộng, hình tròn, trống trải nên chông cực kỳ thông thoáng.
Những khung cửa sổ mềm mại vòng quanh những bức tường, được treo cùng với những tấm lụa màu xanh và màu đồng.
Mỗi ngày, tại đây học sinh có thể tận hưởng khung cảnh ngoạn mục của những dãy núi liên tiếp nhau. Trần nhà hình vòm được vẽ lên những ngôi sao, dội lại vào tấm thảm xanh nửa đêm.
Có nhiều bàn, ghế, và kệ sách, và ở cạnh cửa trong góc phía đối diện là một bức tượng đá hoa trắng.
Ambrose chú ý tới chiếc vương miện trên đầu bức tượng, nó có hình con chim đại bàng đang sải cánh, trên đó có một viên saphia cực lớn. Cậu có thể nhìn thấy rõ dòng chữ khắc lên trên trên vương miện:
“"Wit beyond measure is man"s greatest treasure."
(“Sự thông minh bất tận là kho báu tuyệt vời nhất của con người.”)
Huynh trưởng Bogart đứng trước bức tượng giới thiệu:
“Đây là tượng chân dung Rowena Ravenclaw là người sáng lập ra nhà Ravenclaw, và cũng là một trong bốn phù thủy vĩ đại nhất xây dựng lên Hogwarts.”
Rồi anh chỉ cánh cửa đặt cạnh bức tượng, nói:
“Theo cánh cửa này dẫn tới ký túc xá, ký túc xá nam bên phải, của nữ ở bên trái”
Huynh trưởng Hepburn đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn nam sinh về một phòng ngủ khác.
Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghêu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ.
Rương của chúng đã được mang lên sẵn. Chúng quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.
======
Trong khi Ambrose nằm ngủ ngon thì ở bên nhà Slytherin không khí rất căng thẳng.
Không giống những nhà khác, nhà Slytherin có một sự phân cấp chặt chẽ, mỗi niên cấp có một niên trưởng quản lý toàn bộ học sinh trong năm học, bảy niên trưởng mỗi khóa sẽ tạo thành một hội đồng bỏ phiếu dân chủ quyết định mọi hoạt động của nhà Slytherin.
Hồi đồng này cũng bầu ra huynh trưởng của nhà, không giống các nhà khác, huynh trưởng là do giáo sư chủ nhiệm chỉ định.
Bây giờ, tất cả học sinh năm nhất đang đứng tập chung giữa phòng sinh hoạt, đối diện với chúng là giáo sư Snape chủ nhiệm nhà Slytherin và dạy môn Độc dược trong trường.
Xung quanh ông là sáu học sinh khác, họ là những niên trưởng và huynh trưởng của nhà Slytherin.
Giáo sư Snape giọng trầm nói:
“Bắt đầu đi, Farley.”
“Vâng, thưa giáo sư.”
Farley, tên đầy đủ là Gemma Farley hiện là huynh trưởng của nhà Slytherin, năm nay anh học năm thứ sáu.
Gemma Farley nói:
“Bây giờ chúng ta sẽ thi đấu chọn ra niên trưởng của tân sinh. Chúng ta sẽ thi đấu theo hình thức đánh lôi đài, người đi lên trước sẽ nhận khiêu chiến của người phía dưới, cho tới khi không ai khiêu chiến nữa thì thôi. Các trò hiểu không?”
“Hiểu..” Cả lũ tân sinh đồng thanh nói.
“Rất tốt, bây giờ ai nên trước…” Farley cười nói.
Lũ năm nhất nhìn nhau, không ai muốn lên đầu tiên cả. Fayola đứng trong lũ con gái, vì vẻ ngoài lẫn khí chất nên cô bé rất được sự chú ý. Cô chỉ hơi nhìn về phía lôi đài, dù ai lên trước hay sau thì đều phải thua cô thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT