Ngày hôm sau, mọi người đã tập chung đầy đủ tại sân bống lúc 4h 30 sáng. Khuôn mặt lúc này của mọi người chưa tỉnh ngủ cứ như là khờ. Lâu lâu cũng có vài người ngáp.
Đàm Liên Hoa nói: “ Ta biết các ngươi rất mệt nhưng vì niềm tự hào của lớp F1 của chúng ta nên các ngươi hãy chạy ba vòng quanh sân này, tiến độ tập luyện dần dần sẽ tăng lên từ ba vòng cho đến hai chục vòng. Nhanh lên các ngươi mau xếp thành hàng dọc và mau chóng chuẩn bị chạy. Phải nhớ là khi chạy chân, nhịp thở vào đều nha, tới vòng cuối cùng các ngươi có thể thoải mái dùng võ hồn hay làm cái gì cũng được, miễn là các ngươi còn chạy”.
Mọi người uể oải không sức sống xếp thành một hàng dọc.
Đàn Liên Hoa nói: “ nhìn đội hình này ta thấy có vẻ ổn nên các ngươi mau chạy đi!”.
Mọi người từ từ chạy đi, tốc độ nhanh dần và từng bước chân cũng đều nhau nhưng còn nhịp thở thì mỗi người thở một nơi. Mọi người chạy đến vòng cuối cũng đuối sức. Lưu Giang Hiệp triệu hồi võ hồn ra, dùng giày võ hồn của mình tăng tốc một phát về tới đích. Manh Manh cũng thấy thế vui làm theo, nàng ta không có võ hồn chỉ dùng chân nhảy thật xa về phía đích. Mọi người ngạc nhiên thốt ra: “ con người có thể làm như vật sao? “.
Trư Bao Bao như đã quen dần việc chảy nên hắn đổ một ít mồ hôi tốc độ giảm đi một chút xíu nhỏ nhỏ z
Kình Bạch Liên nàng ta chạy mà không đỗ một tí mồ hội nào, tốc độ thì như cũ.
Tiểu Minh và Trẩu An Bình, Quyền Ngọc Minh cùng chạy đến đích chung.
Lúc này, cả sáu người đội mệt lả lừ không còn sức để đứng lên hay ngồi nên nằm ở cả dưới đất. Từng tiếng, từng tiếng thở dốc bắt đầu vang lên!”.
Đàm Liên Hoa nói: “ cho các ngươi nghĩ mười lắm phút, mười lúc sau hai ta sẽ gặp lại”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT