Cha ta vì ép ta ở cùng phòng với Giang Hành Tri, nên khóa tất cả các phòng trong phủ, rồi giao chìa khóa cho Triệu Thanh Y. Triệu Thanh Y lúc này hẳn là đã bị Trần lão quân sư bắt đi chép sách, ta không đường lên trời không cửa xuống đất, chỉ có thể đẩy cửa phòng ta ra.
Cửa gỗ két một tiếng mở ra, ta rón ra rón rén đi vào phòng. Căn phòng một màu đen thui, ta thở một hơi. Giang Hành Tri luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, xem ra hôm nay cũng thế, không cần ta lãng phí hơi đấu võ mồm.
Thật ra ta không sợ hắn hiểu lầm, chỉ là sợ hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sẽ xấu hổ đến khó ở.
Ta lò mò đi đến chỗ hôm qua ngủ dưới đất, chăn đệm lại không cánh mà bay, chắc Hành Tri đã sai tên Thư Ngữ dọn đi rồi. Ta nghĩ nghĩ, quyết định sẽ cố mà ngủ trên ghế.
Trăng đêm nay rất sáng, bồn bề yên tĩnh, ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở ổn định của Giang Hành Tri. Ánh trăng theo cửa sổ mở được một nửa chiếu vào, ta nhìn thấy Giang Hành Tri nghiêng người nằm phía giường ngoài, bên trong để lại một khoảng rộng.
Mấy ngày nay ta ngủ dưới đất nên lưng đau nhức, hắn… Hắn rõ ràng đang cám dỗ ta.
Ta nghĩ một lát, cảm thấy cùng lắm thì ngày mai dậy sớm hơn hắn, giả bộ ngủ cả đêm trên ghế. Huống chi, Triệu Như Ngọc ta cũng là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì hắn, ngủ cạnh hắn cả đêm cũng không đến mức phá hỏng danh tiết của hắn.
Ta cẩn thận đi qua, hắn nhắm mắt nghiêng mặt nằm ở đó, vài sợi tóc đen rũ ở gò má, lên xuống theo hô hấp ổn định của hắn. Ta nhịn không được nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc vương ở gò má qua sau tai cho hắn, đợi khi tỉnh táo lại thì ta rất chi là ảo não. Ta sợ sẽ đánh thức hắn, nhưng nhìn thấy hắn vẫn ngủ say sưa, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ta nhẹ tay nhẹ chân cởi áo ngoài và giầy, thật cẩn thận trèo qua người hắn.
Bất thình lình cổ chân bị người ta túm lại, ta mất trọng tâm lập tức ngã vào trong chăn. Người nọ vốn tưởng rằng đang ngủ say từ từ xoay người nhìn ta, mắt phượng hơi nheo lại không thấy tròng trắng, chỉ dư một đường đen sâu không thấy đáy.
Ta rơi bảy hồn tám vía, khó khăn lắm mới kéo được hồn về, ủy khuất nói: “Ngươi giả bộ ngủ.”
Ta nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng, nói với ta: “Là động tác của tiểu tướng quân quá lớn, đánh thức Hành Tri.”
Điên mới tin hắn, chưa nói đến việc ta tốt xấu gì cũng có võ công, đi vốn rất khẽ. Chỉ nói việc hắn mà ngủ thì đặc biệt say, động tác rời giường còn rất mạnh, ta không ít lần chịu ảnh hưởng bởi hành động rời giường của hắn. Bây giờ ngữ khí của hắn rất thuận, mặc dù có chút lành lạnh nhưng cũng coi như hòa hoãn. Làm gì có cái kiểu vừa tỉnh ngủ lại giống như pháo hoa có thể nổ bất cứ lúc nào.
Mặc dù ta suy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn theo hắn: “Đúng đúng, là lỗi của ta, ngươi mau ngủ đi. Ta… Ta đi tìm chăn đệm để ngủ dưới đất.”
Bởi vì đã cởi áo ngoài nên hơi lạnh, ta hắt xì một cái, sau đó chuẩn bị đứng dậy đi tìm Thư Ngữ để lấy chăn đệm.
Lúc này Giang Hành Tri đột nhiên nói: “Đứng lại.”
Ta đứng được nửa người thì dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn than nhẹ một hơi, ấn bả vai ta ý bảo ta nằm xuống, đem chăn trên người chia cho ta. Ta vốn muốn cự tuyệt: “Thế này không tốt đâu.”
Ngữ khí của hắn lập tức lộ ra ba phần lạnh: “Chẳng lẽ tiểu tướng quân ghét Hành Tri?”
“Không thể nào, công tử nghĩ nhiều rồi, là Như Ngọc ngủ không ngoan, sợ công tử chê thôi.”
Tay hắn chặn ngang người ta đỡ ta nằm xuống, thấp giọng nói: “Cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Ta nghe xong câu trả lời của hắn lập tức kinh ngạc, cũng không muốn truy vấn nữa, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Công tử không chê là tốt rồi.”
Trầm mặc thật lâu, ta theo quy tắc nằm bên trong, có thể cảm giác được thân mình của hắn bên kia rất ấm áp, trong lòng rục rịch muốn dựa qua. Năm đó ta bị thương trên chiến trường, mất quá nhiều máu. Tuy rằng được cứu sống nhưng cơ thể lại sợ lạnh, tay chân luôn lạnh lẽo. Ta nằm ở trong này, cảm giác lạnh như mùa đông, Giang Hành Tri bên kia ấm áp như mùa xuân. Ta càng ngủ không được càng rục rà rục rịch.
Lúc này, hắn đột nhiên mở miệng: “Phu nhân đêm nay đi đâu?”
“Hả?” Ta tỉnh táo lại, “À —— ta tới, tới…” Ta đã từng nói qua thật ra ta là chính nhân quân tử, không biết nói dối.
Thấy ta cứ ấp úng hắn liền lập tức nhận thấy có gì đó không thích hợp, ngữ khí trong phút chốc giảm độ ấm: “Phu nhân.”
“Địch… Địch Lạc.”
Hắn không nói gì, nhưng ta lại cảm giác căn phòng càng lạnh, rõ ràng đã tới mùa xuân.
“Công tử ——” Ta nghĩ một lát, quyết định vẫn nên giải thích một chút. Ai biết được ta đang định nói là không vui, thì một thân hình ấm áp thậm chí có hơi nóng bỏng xoay người áp lên ta.
Tay chân ta lạnh như băng, đột nhiên dán lên thân hình ấm áp của hắn, ta liền thoải mái thở ra một tiếng. Vì thế ta chủ động sát lại gần hơn, thuận tay ôm luôn eo hắn.
Người hắn cứng ngắc một lúc, lúc mở miệng giọng nói có hơi khan khàn, nhưng vẫn không giấu được lửa giận.
“Tướng quân đã lâu không trải việc đời, nội tâm đói khát? Có cần Hành Tri thỏa mãn cho một ít?” Hắn nắm cằm ta, ta theo ánh trăng có thể thấy rõ đôi mắt đen láy của hắn, bởi vì tức giận mà mím môi rất chặt.
Ta phát cáu, buông hai tay đang ôm eo hắn ra dùng sức đẩy, rồi nghiêng người đưa lưng về phía hắn, lười nói chuyện tiếp. Ta xưa nay đã cõng nhiều oan ức trên lưng, nếu động một tí là phải giải thích thế nào cũng sẽ mệt chết.
Mà vừa nhận hơi ấm của hắn xong, tay chân ta cũng còn chút ấm, cho nên ta tính nhắm mắt ngủ. Ta lại chưa từng nghĩ trong lòng không biết vì sao có vài phần ấm ức.
Cảm giác hô hấp và động tác trở mình của hắn, ấm ức càng tăng lên.
Qua hồi lâu, ta rầu rĩ nói: “Ngươi và ta kết hôn đã được hai năm, ngươi tận mắt nhìn thấy, Như Ngọc chưa từng ra ngoài chơi bời. Hôm nay ta chỉ đi uống rượu trái cây, ăn vài quả nho. Nếu như không tin, ngày mai công tử có thể tự mình đến hỏi Kha Cửu. Nếu đến Kha Cửu mà công tử cũng không tin, có thể hỏi cha ta.”
Giọng của hắn đã khôi phục về kiểu ôn nhuận bình thản xưa nay, nói: “Phu nhân nói, ta tin.”
Hoảng hốt hồi lâu, ta nhanh chóng chuẩn bị chui vào mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy hắn hỏi ta: “Trước khi phu nhân gả cho Hành Tri, có từng chơi bời?”
Ủy khuất hắn như vậy mà hắn vẫn dùng thái độ bình tĩnh hỏi chuyện trước kia của ta. Ít nhất, hắn đối với những ồn ào truyền bên ngoài còn có nghi ngờ trong lòng, cũng coi như lòng này có thể tỏ. = =
“Phu nhân không muốn nói, cũng không sao.” Hắn nói, chẳng qua là tỏ ra vài phần lạnh lẽo.
Ta lúc này mới nói một câu qua khẽ răng: “Như Ngọc —— hiện nay, vẫn… Nguyên tem.”
Ta nói lời này, thực không nghĩ sẽ khiến hắn tin tưởng. Thanh danh của ta, thương hiệu của cha ta, đó là hai cái rắm thối nổi tiếng của Triệu gia.
Ai ngờ nghe xong hắn khẽ cười, như hoa lê dưới nước, gió thổi rừng trúc.
Hắn nói: “Phu nhân chịu giải thích với Hành Tri, tức là trong lòng đã có vị trí cho Hành Tri.”
Ta nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tay hắn duỗi qua cầm lấy tay ta, mười ngón giao nhau.
Ta tiếp tục giả bộ ngủ, không có né tránh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT