Ta vốn tưởng rằng phản ứng của cha ta sẽ rất mãnh liệt, chính như như lời Hoa Nam Bình nói, toàn bộ Thành Trường An này, ta chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào giống như cha ta, nương ta mất hơn hai mươi năm, người không chỉ không tái giá, ngay cả một thiếp thất bên người cũng không có, ngày giỗ nương ta hàng năm, người đều ngồi trong đình bát giác ở hậu uyển một đêm, thổi khúc mà lúc còn sống nương ta yêu thích nhất. . . . . Loại tình cảm này bình sinh ta hiếm thấy, nam nhân chung quanh ta, Trần Lưu Danh háo sắc khắc ở trong xương, Hồ Mặc cũng là người cả ngày dạo hoa lâu, về phần Tô mỹ nhân, hắn là đoạn tụ, dĩ nhiên ngoại lệ!
Chỉ có mình cha ta, làm cho ta có thể tin tưởng trên đời này thực sự có tình yêu đích thực.
Ta an ủi cha ta nói chờ ta chuẩn bị vài ngày, liền lẻn vào Tây Lương mang nương ta trở về, cha ta lại quả quyết cự tuyệt, ta trăm tư không thể giải.
Ta đang do dự không biết làm như thế nào cho phải, trong triều Hoa Nam Bình lại đè áp nhiệm vụ lên người ta, giao cho ta huấn luyện cấm quân, nhưng ngay cả một giáo đầu cũng không cho ta sai sử, mỗi ngày ta mệt mỏi tới khi sắc trời đen kịt mới có thể về đến nhà, thậm chí ngay cả chuyện của nương ta cũng không có cơ hội suy nghĩ.
Cũng chính lúc này, ta lại phát hiện ta quả thật xem nhẹ cha ta.
Thần sắc lão gia tử suy sụp một thời gian, thế nhưng lại tươi tỉnh trở lại, hành vi cử chỉ vô cùng bình thường không có gì khác lạ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua có sự tình như vậy, ta không dám thử hỏi người, vì thế cũng cố ý giả vờ như không biết.
Buổi tối lúc ta về nhà ăn cơm, Triệu Thanh Y bẩm báo với ta, nói lão gia tử lại ôm Yên Nhạc ra cửa.
Ta hỏi Triệu Thanh Y: “Ngươi nói có khi nào cha ta lại chuẩn bị lén lút ra khỏi Trường An tìm nương ta hay không?”
Triệu Thanh Y lắc đầu, “Không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Đừng nói chân lão gia đi không được vài bước, hơn nữa thần sắc của lão gia hiện nay, chỉ sợ là đã nghĩ thông suốt. . . . . Tựa như…” Triệu Thanh Y nhìn vẻ mặt của ta do dự, nói tiếp, “Tựa như lúc trước tiểu thư đối với công tử.”
Ta tiếp tục ăn cơm, Triệu Khả đặt trong tay ta loại canh ta yêu thích, ta cầm muỗng uống một ngụm, cha ta liền hào hứng ôm Yên Nhạc phe phẩy xe lăn trở lại, vọt tới cạnh ta, bưng canh của ta lên uống một hơi cạn sạch, khà một tiếng vui sướng.
Người đưa Yên Nhạc cho Triệu Khả, đoan chính ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
“Cha, cha chạy đi đâu thế? Thanh Y nói mỗi ngày cha đều không ở nhà, ôm Yên Nhạc ra ngoài chạy lung tung.” Ta oán giận.
Cha ta phất phất tay, “Không có việc gì, không có việc gì, ta tốt lắm.”
Ta không biết lời cha nói là thật hay giả, nhưng thật ra cũng có chút yên tâm.
Ta ăn cơm xong đang muốn đứng dậy rời đi, cha ta ngăn ta lại, cẩn thận hỏi, “A Ngọc, nếu ta muốn tìm kế mẫu cho con, con có để ý không?”
Vấn đề này trước kia ta đã từng nghĩ tới, cho nên khi cha ta hỏi trong lòng ta cũng có đáp án, chỉ là lúc cha biết được nương ta có khả năng còn sống lại hỏi ta vấn đề này, thật sự làm cho ta có chút kinh ngạc.
“Nói thật, con không ngại, chỉ cần tuổi tác lớn hơn con nhiều một chút, cha phải biết, muốn con gọi tiếng nương với một nữ nhân nhỏ hơn con, con thật sự không gọi được.” Ta nghiêm túc trả lời.
Cha ta nhanh chóng lắc đầu, “Lớn hơn con, điểm đó cứ yên tâm.”
Ta thấy bộ dáng cha hình như đã có mục tiêu, ngồi ở bên cạnh bưng một chén trà lên, làm ra bộ dáng muốn nói chuyện lâu, “Cha, cha xem trọng ai? Gia sự như thế nào? Nhân phẩm ra sao? Bộ dáng thế nào?”
Lão gia tử nhăn nhó một chút, trả lời ta, “Người này kỳ thật con cũng có quen ——”
Ta lục lọi trong đầu một chút, thật sự không tìm thấy nữ nhân ở goá độc thân hay là gái lỡ thì nào đến nay vẫn chưa thành thân, “Con thật sự không biết kế mẫu tương lai con có thể quen rốt cuộc là ai?”
Lão gia tử chôn mặt phía sau chén trà, không yên nhìn ta liếc mắt một cái, “Chính là Tô Thiếu Ngân…”
Nước trà trong miệng phốc một cái bị ta phun ra hết toàn bộ, ta ho khan đến ra cả nước mắt, chẳng lẽ mười mấy năm qua cha ta thủ thân như ngọc không phải là vì tình cảm sâu nặng đối với nương ta, mà là vì cha có tật xấu giống Tô mỹ nhân? Ta gian nan tự hỏi, trả lời người, “Tô Thiếu Ngân hắn có gia có thất, nếu thực sự bắt buộc hắn, cũng không chắc hắn sẽ theo, chẳng bằng —— “
Cha ta dùng chén trà đập ta một phát, “Lão tử làm sao có thể coi trọng tên quỷ keo kiệt Tô Thiếu Ngân kia chứ, ranh con đừng có ngắt lời ta, nghe ta nói cho hết lời!”
Ta thở phào nhẹ nhõm, tỏ ý bảo người tiếp tục.
Lão gia tử mãnh liệt nhìn ta, “Lão tử coi trọng Tô Thiếu Ngân lão bà*!”
*đáng ra mình phải để là ‘lão bà của Tô Thiếu Ngân’ nhưng vì văn phong của Trung Quốc hơi ngược với mình, vả lại với ngữ cảnh này mình đành phải để nguyên cho nó phù hợp =.=
Sợi dây trong lòng ta lại bắt đầu căng thẳng, nhưng dù sao nghĩ lại, tốt xấu gì so với Tô Thiếu Ngân, lão bà của hắn tối thiểu cũng là một nữ nhân.
“Con cọp mẹ kia có thể khó đối phó.” Ta cảm khái.
Cha ta liếc ngang ta một cái, “Không được nói thản nhiên như vậy!”
Thản nhiên… Ta nhất thời buồn nôn, trước đó vài ngày lúc Tô phu nhân đến phủ muốn ta viết thư kêu Tô Hi trở về, lão gia tử còn lủi nhanh hơn con thỏ, chẳng lẽ lúc trước cha ta rời đi như vậy không phải là vì khó có thể chịu được Tô cọp mẹ lải nhải, mà là vì ngượng ngùng? … Ta bị ý nghĩ của chính mình làm cho cả kinh 囧 , khẩn trương áp chế suy nghĩ miên man trong đầu, vung tay áo nói với cha ta, “Cha cứ yên tâm, con sẽ nghĩ biện pháp cho cha, phải biết rằng ngoại trừ Vương Mẫu nương nương là con không làm được, chứ tìm nữ nhân cho cha thì không phải việc gì khó.”
Vẻ mặt cha ta chờ mong nhìn ta, “Ai, Như Ngọc nhà ta thật sự là hiếu thuận! Ta trở về phòng đây, cha chờ tin tức tốt của con.” Cha ta đi tới cửa lại quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, nói, “Đêm nay ta ôm Yên Nhạc đến phòng ta, con không cần tìm nó.”
Ta khoát tay tỏ ý bảo ta đã biết, “Không phải mỗi buổi tối Yên Nhạc đều ngủ với cha sao, còn nói cho con biết làm gì?”
Nhi tử, nhi nữ của ta, nhi tử thì bị Hoa Nam Bình ôm đi, gặp mặt còn khó hơn lên trời, nữ nhi thì mỗi ngày đều bị cha ta ngậm trong miệng, nâng trên tay, ta mới chạm nhẹ một chút mà cha ta đã đau lòng dựng thẳng lông mày. Giờ phút này, ta có cảm giác địa vị của ta còn thấp hơn cả bùn đất nữa.
Cha ta đi rồi, ta ngồi ở trên ghế phát sầu, quay đầu hỏi Triệu Thanh Y, “Ngươi nói xem, sao đột nhiên cha ta lại muốn nữ nhân vậy?”
Triệu Thanh Y lắc đầu, “Không biết nữa, cưới nữ nhân, là chuyện rất đáng sợ, lão gia lại có bộ dáng vui vẻ như vậy.” Hắn dứt lời, phối hợp rùng mình một cái. Triệu Thanh Y là một nam nhân lớn tuổi sợ hôn nhân, phương pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ gì lão thái thái trong nhà hắn cũng dùng hết rồi, hắn vẫn không chịu thành thân, quả thực xem nữ nhân như mãnh thú hồng thủy.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Nữ nhân khủng bố như vậy sao?”
Triệu Thanh Y còn nghiêm túc gật đầu, “Không chỉ có ta, ngay cả Cố Phán Hề cũng nói như vậy.”
Ta kinh ngạc, “Phán Hề không phải luôn mơ ước muốn lấy một thê tử mỹ mạo sao? Làm thế nào mà hiện tại lại không muốn?”
Triệu Thanh Y cười hắc hắc, nói, “Từ sau lần đó tiểu thư sinh đứa nhỏ Phán Hề đỡ đẻ cho người, nói là để lại bóng ma không muốn ở trên giường cùng nữ nhân nữa.”
Ta nghe vậy áy náy, trách không được mấy ngày nay rất ít gặp Cố Phán Hề. Ngày khác ta sẽ dẫn hắn đi dạo Địch Lạc lâu, tìm cho hắn vài cô nương xinh đẹp, xóa sạch cái bóng ma lưu lại cho hắn, nếu không ta sẽ áy náy cả đời.
Về chuyện cha ta coi trọng lão bà của Tô Thiếu Ngân, ta nhất định sẽ làm hết sức, đừng nói là lão bà của Tô Thiếu Ngân, cho dù cha ta coi trọng Tô Thiếu Ngân, ta cũng sẽ hết sức thỏa mãn người.
Ta nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT