Sáng sớm ngày hôm sau, trưởng công chúa lòng tràn đầy không tình nguyện khởi hành về Trường An thành, ta thấy mắt nàng đỏ hoe, liền ôn hòa khuyên nhủ: “Nơi đây khỉ ho cò gáy, không thể so với Trường An thành, nàng sớm trở về, miễn phải chịu khổ.”

Trưởng công chúa ủy khuất cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn ta hồi lâu, cả giận nói: “Bản cung thích ở nơi nào các ngươi cũng muốn quản! Bản cung thích ở đây đó không được sao? Vì sao ngươi lại muốn đuổi bản cung đi?!”

Ta bất đắc dĩ nhìn nàng, nâng tay vén tóc mai nàng ra sau vành tai, trấn an: “Được rồi, nghe lời nào, ngoan ngoãn trở về, đừng để bệ hạ lo lắng.”

Vẻ giận dữ trên gương mặt nàng nhất thời biến mất không dấu vết, nàng cũng thu hồi bộ dáng giương nanh múa vuốt như con mèo, nhưng vẫn bĩu môi bất mãn, không vui thỏa hiệp: “Thôi, bản cung cũng không làm khó xử ngươi, bản cung đi.”

“Cô nương ngoan.” Ta khen nàng.

Thị vệ bên người nhắc nhở nàng nên ly khai, nàng lúc này mới xoay người chuẩn bị lên xa liễn, ai ngờ mới vừa đi được một nửa, nàng lại quay đầu chỉ vào người ta, “Ngươi tiễn bản cung đoạn đường, không khó xử ngươi chứ?”

“Được.” Ta chắp tay đáp ứng, quay đầu nói với Triệu Thanh Y, “Dắt con ngựa lại cho ta.”

Hoa Bình từ sau lần ta bị bắt ở Tịch Nguyệt trấn, cũng không tìm thấy bóng dáng của nó, con ngựa Hoa Bình này rất có nhân tính, chỉ nhận một chủ hơn nữa lại cực kì thông minh, ta không tin nó bị tóm được, phỏng chừng là nó đã chạy về nhà ở Thành Trường An rồi.

Trưởng công chúa gật đầu.

Ta ngồi trên lưng ngựa đi theo cạnh nàng đưa nàng tới đường lớn, trời đầu xuân mặc dù còn lạnh, nhưng hai bên đường mấy gốc hoa đào, hoa lê đã xum xuê rực rỡ, từng chấm nhỏ tô điểm, cách xa nhìn lại, như một mảnh sương phấn lượn lờ.

Trưởng công chúa vươn đầu từ trong liễn xa, nói với ta: “Triệu Như Ngọc, ngươi xướng một khúc cho bản cung đi!”

Ta sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không biết.”

“Nói bừa!” Nàng phản bác ta, “Trước kia ta đã nghe ngươi xướng cho hoàng huynh nghe, sợ là ngươi không tự nguyện xướng cho ta, ta biết ngươi là tên hỗn đản, đồ phụ lòng mà!”

Nàng dường như sắp phát hỏa, ta khẩn trương ngăn nàng lại, hỏi: “Ta thật sự không biết xướng ca gì cả, nàng nghe ta xướng cho hoàng huynh nàng cái gì?”

Trưởng công chúa oán niệm: “Ngươi xướng cho hoàng huynh ngươi còn không nhớ rõ! Căn bản là ngươi không nguyện xướng cho bản cung nghe đúng không, đúng không? Triệu Như Ngọc ngươi ——”

Ta đau đầu: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ta chỉ là muốn nàng nhắc nhở ta một chút thôi!”

Nàng lúc này mới chịu thu hồi oán khí, cẩn thận hồi tưởng: “Đêm nguyên tiêu bốn năm trước, ta tới vương phủ tìm hoàng huynh, nhìn thấy ngươi ngồi trên nóc nhà, hoàng huynh ngồi bên cạnh ngươi, lúc đó ngươi đang xướng ca, đúng rồi, ngươi còn uống rượu!”

“Có nhớ rõ là ca từ gì không?” Ta hỏi.

“Cửa tương tư, tương tư khổ cái gì đó…” Nàng nhớ lại, “Ta không nhớ rõ.”

Tay kéo dây cương của ta có chút cứng ngắc, bài hát này ta biết, ngày bé cha ta lấy làm khúc hát ru ngâm nga cho ta, nghe nói là bài nương ta thích nhất, cũng là thủ khúc hiếm hoi ta biết xướng, nhưng từ khi biết đến hàm nghĩa, ta không bao giờ xướng cho người ta nghe nữa.

Trưởng công chúa thấy ta trầm mặc, rầu rĩ: “Ngươi không muốn thì thôi.”

“Bài này không thích hợp.” Ta cười với nàng, nói, “Nếu không được, vậy ta xướng dân ca U Vân cho nàng nhé.”

Nàng buông màng xuống che khuất cửa sổ nhỏ trên xa liễn, từ chối cho ý kiến.

Ta ho khan để thanh cổ họng, mở miệng bắt đầu xướng. Dân phong U Vân dũng mãnh, dân ca địa phương cũng rung động đến tâm can, bởi vì lời ít mà ý nhiều, cho nên lưu truyền rất rộng rãi, mỗi trẻ nhỏ ở Đại Hoa đều biết xướng vài câu.

“Hảo nhi lang ra chiến trường, đừng rơi nước mắt a nương ơi ——”

Ta vừa mở miệng xướng hai câu, thị vệ đi theo ở chung quanh liền người này nối tiếp người kia hòa vào giai điệu, thanh âm càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang dội, trưởng công chúa vén rèm lên tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt lấp lánh rất hưng phấn.

Ta biết nàng đã muốn quên chuyện không vui vừa rồi, cũng thả lỏng hoàn toàn.

Nhìn sương hoa cách đó không xa, ta cau mày lâm vào trầm tư.

Nhớ dáng hình, nhớ diện mạo, tương tư vô cùng, sớm biết tim sẽ ràng buộc như thế, sao khi xưa lại quen biết nhau.

Lúc trước ta từng xướng ra những lời như vậy với Hoa Nam Bình ư? Ta lại phát sinh loại cảm xúc oán phụ này với hắn sao? Ta đến tột cùng đã quên bao nhiêu thứ?

Nghĩ đến đây ta lại không ngừng âm thầm thông suốt: may là ta đã quên!

Ta nhìn sắc trời, quay đầu nói với trưởng công chúa: “Điện hạ, mười dặm đưa tiễn chỉ đến đây, thần phải trở về.”

Nàng thu tay áo, ra lệnh dừng xe, sau đó ngoắc ta, “Đưa lỗ tai lại đây.”

Ta kéo dây cương, hơi khom lưng.

Hai phiến môi mềm mại dán lên mặt, vang dội một tiếng ‘bẹp’, ta khẩn trương tránh người, con ngựa cả kinh quay một vòng.

Trưởng công chúa ngồi ở trong liễn hai má đỏ bừng cười giảo hoạt, “Ngươi nhớ kỹ sớm quay về Trường An, bản cung chờ ngươi!”

Ân Đào Đào ở cách đó không xa nhìn ta, tỏ ý bảo ta lau son trên mặt, sau đó cười đến không thẳng lưng được.

··

Từ lần đó truyền thư tín về, Hoa Nam Bình lại viết cho ta phong thư, nói ta biết rượu hoa đào ở Hồng Tuyết lâu sắp bắt đầu khui.

Hồng Tuyết lâu hàng năm khui rượu hoa đào vào mùa xuân lúc hoa đào nở, đến lúc đó toàn bộ thành Trường An đều tràn ngập một cỗ hương rượu, hương rượu hoa đào thơm ngát, vào miệng cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, tác dụng vô cùng chậm, là một trong những loại rượu ngon ta thích nhất.

Ngón tay cầm thư của ta không tự chủ được run run, tham lam hít hà cái mũi, dường như mơ hồ có thể ngửi được hương thơm thuần khiết của rượu hoa đào.

Nắm chặt nắm tay miễn cưỡng đè nén ham muốn xuống, ta cầm bút lông dùng khẩu khí chất phác viết một hàng chữ nhỏ ở phía dưới quân báo, “Vì Trường An hàng năm hoa đào phiêu hương, thần nguyện tử thủ chiến trường.”

Tô Hi bưng chén trà giả vờ giả vịt đứng ở bên cạnh ta, lé mắt nhìn sang phong thư, sau khi thấy rõ chữ viết của ta xong liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phun lá trà lên mặt ta.

Lần thứ ba thúc giục ta về Trường An, đổi thành cha ta.

Cha ta hữu khí vô lực, tỏ vẻ người bị bệnh nguy kịch, có lẽ không sống qua ngày mai, bắt buộc ta lập tức quay về, nếu không liền phái người bắt ta trở lại. Phong thư cuối cùng lại dụ hoặc nói một câu, có kinh hỉ cho ta.

Ta thở dài trong lòng, lão gia tử này nói dối dở tệ, nhưng mà ta lại cứ sợ ông thật sự gặp chuyện không may, ta lo lắng, gọi Triệu Khả tới kêu nàng thu thập hành lý của ta, ta thu bản đồ trên bàn lại đi tới chủ trướng, Hồ Mặc và Kha Cửu đang ở chủ trướng sầu mi khổ kiểm nhìn bản đồ Lâm Sương, nhìn thấy ta đến như nhìn thấy cứu tinh.

“Như Ngọc tỷ, đã sắp bao vây Lâm Sương nửa tháng rồi, vì sao Tây Lương vẫn án binh bất động như trước? Theo lý thuyết số lương thực bên Lâm Sương hẳn là bị ăn hết rồi mà.” Kha Cửu chỉ vào điểm kia trên bản đồ, rối rắm hỏi ta.

Ta có chút áy náy. “Lâm Sương từng có hầm quân lương ta và cha ta chuẩn bị khẩn cấp cho quân Triệu gia, Tô Hi lúc trước rút lui vội vàng, chưa có hủy nó. A Mạc Nhĩ từng là phu quân của ta, lại từng làm giám quân của ta, hẳn là biết được vị trí hầm lương đó.”

Hồ Mặc vô lực ném bút lông trong tay, “Hèn chi không trách được, Tiểu tướng quân, dự tính số lương thực này bọn họ có thể ăn tới khi nào?”

Ta thốt ra: “Còn nửa tháng nữa.”

Tay Hồ Mặc chỉ vào mũi ta run rẩy: “Triệu gia quân ngươi quả nhiên là tài đại khí thô!”

Ta trấn an hắn, sau đó nói với Kha Cửu: “Hình như thân mình cha ta không tốt lắm, bắt ta lập tức về Trường An, nơi này ta không tiện ở lâu, hôm nay trễ chút nữa, ta liền khởi hành.”

Kha Cửu nhìn ta, ánh mắt hệt như một con thỏ trắng bị vứt bỏ.

“Yên tâm, Hồ tướng quân sẽ không bắt nạt ngươi.” Ta mở bản đồ trong tay ra, an ủi hắn, “Trước khi đi nói cho ngươi chút sự tình, ngươi nghe cho cẩn thận.”

“Số lương thực ở Lâm Sương nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng, nửa tháng này tất nhiên bọn họ sẽ có động tĩnh, nhớ không được vọng động.” Ta chăm chú nhìn Hồ Mặc, “Lần này tướng lãnh không phải Cách Nhật Lặc, cho nên nhớ không thể tùy tiện truy kích.”

Ta cúi đầu chỉ chỉ địa hình phụ cận Lâm Sương, “Phía tây Lâm Sương rộng lớn, quân đội của chúng ta cưỡi ngựa, bắn cung so ra kém kỵ binh Tây Lương, cho nên vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Cửu nhi, chỉ cần ngươi có thể bức người Tây Lương ra khỏi Lâm Sương chính là công lớn, phải tránh liều lĩnh, nhớ kỹ chưa?”

“Hiểu rồi, Như Ngọc tỷ.” Hắn nhìn ta cười.

Ta sờ sờ đầu của hắn, nói với Hồ Mặc, “Hồ tướng quân, Tiểu Cửu nhi vẫn là một đứa nhỏ, vạn mong ngươi bảo vệ hắn bình an.”

Thấy Hồ Mặc nghiêm túc đáp ứng, ta mới nhẹ nhàng thở ra, sang sảng cười, cáo từ xoay người ra khỏi chủ trướng.

···

Bởi vì ta ở trong Chinh Tây quân không quan không chức, cho nên trực tiếp phủi mông rời đi, khi ta cưỡi ngựa không ngừng nghỉ chạy về nhà ở thành Trường An, quả nhiên nhìn thấy cha ta còn bừng bừng sức sống nháy mắt ra hiệu với ta.

“Bệnh nguy kịch?” Ta cắn răng hỏi.

Cha ta buông tay xấu hổ: “Biết con trở về, liền lập tức khỏe lên!”

Ta ra vẻ tức giận xoay người muốn đi, cảm giác cha ta ngăn ta lại, mềm lời xin lỗi, “Như Ngọc à, bụng con cũng sắp lớn rồi, ở lại Trường An chờ sinh đứa nhỏ rồi đi, con ở bên ngoài, cha rất lo lắng.”

Trong lòng ta ấm áp, khẽ gật gật đầu.

Cha ta mặt mày hớn hở vẫy tay với ta, “Ta viết thư cho con nói có kinh hỉ cho con, con nhanh chút đến xem!”

Ta lúc này mới chú ý tới dưới chân cha ta và trên bàn bên cạnh vứt không ít cuộn tranh, có cái còn dùng lụa cột lấy, có cái mở ra để ở một bên, lão gia tử cầm cuộn tranh trên bàn quăng vào tay ta một cái, ái muội cười: “Như Ngọc con xem xem có hợp ý không?”

Cha ta cười khiến cả người ta sợ hãi, cẩn thận đưa tay nhặt một cuộn tranh lên, nhẹ nhàng mở ra, ta liếc mắt một cái, “Mi thanh mục tú.”

Lão gia tử cười tủm tỉm lại đưa cho ta một cuộn, ta xem kỹ, đánh giá đúng trọng tâm, “Phong lưu nhĩ nhã.”

“Diện mạo tuấn lãng.”

“Người này… khí phách lộ ra ngoài.”



Nhìn đến cuộn cuối cùng, ta do dự một lát, hàm súc hình dung: “… Rất sáng sủa.”

Cha ta bắt đầu thu gom mấy bức hoạ ta khen ngợi rồi cuộn lại, đếm ra ước chừng hai mươi mấy cái, sau đó nói với ta, “Bắt đầu từ ngày mai, bọn công tử ở trên tranh này, con đi gặp từng người từng người một cho ta, có nghe hay không?”

Ta ngốc lăng nhìn cha ta, “Cha đây là muốn cho con thân cận sao?”

Cha ta trừng ta, “Cái tên nhóc không biết xấu hổ này, chẳng lẽ ta chuẩn bị mấy bức họa nam nhân này là để tự mình thân cận sao.”

“Con nghĩ cha còn tính tới cái kia.”

Cha ta cầm cuộn tranh đánh ta, “Ranh con dám bố trí lão tử của ngươi, lão tử đánh ngươi!”

Ta ôm đầu trốn đông lủi tây.

Cha ta cuộn bức hoạ trong tay xong rồi, mới vẫy tay với ta, chăm chú nói, “Kỳ thật ta làm như vậy, cũng có nguyên nhân, mọi người đều nói, trong lúc nữ nhân mang thai, thấy ai nhiều nhất, đứa nhỏ liền lớn lên tám phần giống người đó! Nếu mấy ngày tiếp, mỗi ngày con gặp một thư sinh tài trí hơn người học phú ngũ xa, không chừng Triệu gia ta còn có thể có một văn Trạng Nguyên đó!”

Mắt ta sáng rực lên, “Lời này là thật sao?”

“Đương nhiên, lúc nương con mang thai con nếu không phải nhìn ta nhiều, làm sao có thể sinh ra con được thế này chứ, —— đứng lại, con muốn đi đâu?!”

Ta cũng không quay đầu lại nói với cha ta: “Con đi tìm trưởng công chúa!”

Nếu ta sinh nữ nhi có thể có eo nhỏ chân dài của trưởng công chúa, khuôn mặt xinh đẹp sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, ngẫm lại trong lòng ta liền thấy mỹ mãn.

Cha ta ở đầu tường rống giận: “Triệu Thanh Y, trói tiểu thư lại quăng đến Hồng Tuyết lâu thân cận cho ta!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân cận A Ngọc = chọc giận Tiểu Thất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play