Ngày ấy Giang Tri Hành đi rồi, Triệu Thanh Y nổi giận đùng đùng tiến vào thương lượng ngày khởi hành trở về Trường An với ta. Ta tỏ vẻ lúc nào ta cũng có thể khởi hành, chẳng qua là kèm theo yêu cầu phải mang theo Kha Cửu.

Triệu Thanh Y lông mày không phải lông mày mắt không phải mắt nói với ta rằng: “Thuộc hạ biết đại nhân có mầm mống đa tình, chỉ là đại nhân mang Kha Cửu về người sẽ ăn nói thế nào với lão tướng quân?”

Ta bị nước bọt làm cho sặc.

Cha ta cực kỳ thích Giang Hành Tri, ông già lúc trẻ chỉ ham học võ, không đánh bằng roi không chịu học chữ. Về sau bởi vì dốt đặc cán mai mà phải chịu nhiều vất vả. Lúc ta mười hai tuổi thì từ U Vân Thập Lục châu trở về, ông liền nhớ lại rồi bắt ta phải học ngâm thơ thêu hoa. Cái chính là để ta ngồi đọc sách ta chỉ cảm giác như trên ghế có những cây đinh nhọn hoắc. Sau khi ông già đánh gãy hết một cái sọt roi, rốt cuộc ý thức được ta đúng là một đoạn gỗ mục, liền bắt đầu tìm cho ta một phu quân Trạng Nguyên.

Năm đó ta dùng sức mạnh cướp Giang Hành Tri về phủ, người vui mừng nhất không phải cha ta thì là ai. Giang Hành Tri nhíu mày giảng vài cái đạo lý không nên làm thế cho ông già, ông già vừa một khóc hai loạn ba thắt cổ, khóc lóc om sòm, dùng đủ trò vô lại để giữ hắn ở lại phủ Tướng Quân, vừa sai người đến chỗ Hoàng Đế lão gia xin thánh chỉ tứ hôn. Về sau ta chỉ cần có xíu lỗi với Giang Hành Tri thôi thì ông già liền không chút lưu tình mà đập ta một trận. Vì Giang Hành Tri, ta ăn không ít roi của cha ta.

Ta do dự rất lâu: “Thì nói…Thì nói người này là ân nhân cứu mạng của ta.”

Ông già là người thẳng tính, đoán chừng một chiêu này sẽ được thông qua.

Triệu Thanh Y mang vẻ mặt không khuất phục giàu sang, không lạm dụng quyền uy.

Ta cụp mắt, vuốt vuốt tay áo: “Hay là ta đào bình rượu hầu nhi dưới gốc cây hoa quế trong sân của ngươi lên nhỉ?”

Triệu Thanh Y không vợ cũng không con, vẫn cứ yêu rượu như mạng, nghe vậy thiếu chút nữa lệ tuôn. Hắn bi phẫn mà nhìn ta, cúi đầu làm bộ ôm hận chịu nhục của gái nhà lành: “Vâng, đại nhân.”

Thời điểm lên đường về kinh, hơn phân nửa thời gian ta đều ngủ mê mệt trong xe ngựa. Ngày ấy gặp lại Giang Hành Tri, thật nhiều kí ức đã bị lãng quên bỗng lại lần nữa trở lại trong đầu, dồn một đống làm đầu đau đến choáng váng. Mà sau ngày đó, di chứng lại càng rõ ràng, vài ba lần đầu ta như sắp nổ tung.

Giang Tri Hành vốn còn đang giận ta phát hiện ra có điểm bất thường, cuống quít sang thôn bên cạnh mời thầy lang đến. Thầy lang bốc hai thang thuốc, sau khi sắc xong Giang Tri Hành bưng vào trong xe cho ta. Ta rất ghét đắng, sống chết không chịu uống.

Giang Hành Tri nhíu mày nhìn ta, giống như những con sóng lăn tăn giữa mặt hồ phẳng lặng.

“Như Ngọc, ngoan nào.” Hắn thấp giọng nói.

Ta lắc đầu: “Ngươi biết ta hận nhất là thứ thuốc đắng này mà.”

“Như Ngọc.” Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như trước, chẳng qua là khẩu khí có ý trách móc.

Ta biết không lay chuyển được hắn. Hắn là người đọc sách, tự nhiên cũng nhẫn nại hơn ta rất nhiều.

Ta cố gắng nuốt thuốc, lúc nằm xuống đầu đụng phải gối trúc, đau đến gần như khó mà chịu đựng.

Hắn lập tức đặt bát xuống bàn thấp bên cạnh, đỡ vai ta nằm an ổn trên đùi hắn, trấn an vỗ vai ta. Ta tóm áo choàng của hắn, chỉ cảm thấy trong óc có vô số con kiến đang bò.

Ta đau đến nổi hàm răng phát run, nắm chặt quả đấm cố chịu.

Ta cảm giác bàn tay đang xoa đầu ta của hắn đang run rẩy, vì thế ta cố nhịn đau nói đùa với hắn: “Đừng sợ, ta không…Ta không chết được. Huống chi, nếu ta chết đi, ngươi sẽ thành người góa vợ…Cũng là…Người góa vợ đáng mong đợi nhất Trường An.”

Lời này là thật, bất luận là già trẻ gái trai ở Trường An đều nhớ rõ Trạng Nguyên lang hai nằm về trước. Một thân hồng bào kinh thế tuyệt tục, mắt phượng khẽ híp, nụ cười ảm đạm như hoa mẫu đơn nở đẹp nhất Trường An.

Ai ngờ hắn nhướng mày, lại muốn nổi cáu.

Ta không muốn nghe hắn dạy dỗ nữa, vì thế đúng như ước nguyện trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Ta phờ phạc, bước chân nhẹ tênh đi gặp cha ta.

Ông già ngồi xếp bằng trên ghế cùng các đồng liêu chơi mạt chược, Giương mắt nhìn thấy ta, sau lại híp mắt nhìn kỹ, vui vẻ: “Ha ha, ta đã nói Triệu Như Ngọc ngươi còn sống mà.” Ánh mắt nhìn ta quả thật giống như nhìn con chó rụng lông bị mất nửa tháng tự nhiên lại quay về.

Ta cúi đầu bình tĩnh nói: “Làm lão nhân gia người thất vọng rồi.”

Ông già chép miệng rút một cái tẩu, lúc nhìn thấy Giang Hành Tri ở sau lưng ta, liền lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt. Biểu tình chuyển hóa cực nhanh khiến ta suýt chút nữa nội thương. “Hành Tri, vất vả rồi. Con xem, con lại gầy thế này, mau về nghỉ ngơi đi. Triệu Như Ngọc tối nay phải hầu hạ chồng ngươi thật tốt, nhớ bưng nước cho chồng ngươi rửa chân.”

Ta cảm giác huyệt thái tương cót két cọt kẹt mà đau đớn.

Giang Hành Tri ôn hòa trả lời: “Cảm ơn cha đã quan tâm.”

Lão nhân ném trương bát đồng (quân bài trong bài mạt chược), lúc quay sang nhìn Giang Hành Tri khóe miệng đều kéo tới tận mang tai: “Hành Tri con mau về nghỉ ngơi đi, nhìn con chắc mệt muốn chết rồi.”

Giang Hành Tri hời hợt liếc ta một cái, buông đôi tay vẫn luôn đỡ vai ta ra. Dưới chân ta lập tức như không có thực suýt nữa vô lực ngã xuống, cũng may ta nhanh chân lui về phía sau hai bước nên ngã trên ghế.

Cha ta đẩy bài: “Tự mạc thanh nhất sắc! Ra tiền, ra tiền!”

Giang Hành Tri cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Một lát sau, cha ta di chuyển cái ghế ngồi đánh bài, sau khi rít xoèn xoẹt mấy hơi thuốc, một lúc sau mới nói với ta: “Hành Tri đối với ngươi không tệ, lại rất tuấn tú, đọc sách cũng nhiều, ngươi theo hắn đi, cho ta sớm ngày được ôm cháu trai.”

Ta nghe vậy suýt chút nữa trước mắt bắt đầu tối sầm rồi ngất xỉu.

Từ năm mười hai tuổi ta đã nghi ngờ ông già không phải cha ruột ta, mà bây giờ mối nghi ngờ này lại càng xác thực.

“Giang Tri Hành mới giống con trai cha, con chẳng qua cũng chỉ là con gái nuôi của cha.”

“Sao lại thế được?” Cha ta trừng mắt.

Ta nghe ông già bẻ lại cơn tức giận cũng hơi tiêu tan, hất cằm dương dương tự đắc đợi ông già giải thích.

Ông già thâm trầm nhìn về phương xa: “Ta chính là xem Hành Tri như con trai ruột để thương yêu, thân thể đứa nhỏ kia quý giá, chịu không nổi tủi thân. Ta ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Cho nên nói, há chỉ là giống như con trai ruột, quả thực chính là con trai ruột của ta.”

Ta lập tức mặt xanh nanh vàng.

Cha ta vội vàng giúp ta thuận khí.

Qua một lúc, cha ta lại hỏi: “Đã qua lâu lắm rồi, chẳng lẽ ngươi…Ngươi quả thực vẫn không bỏ xuống được?”

Ta ngước mặt nhìn ông.

Cha ta do dự hồi lâu, phun ra một cái tên: “…Hoa Nam Bình.”

Ta nghi hoặc nhìn ông: “Hoa Nam Bình là ai?”

Ông già từ một người ngồi cũng không vững phải mang ghế dựa đặt ở dưới bàn, lập tức nhanh nhẹn đứng lên, quỷ dị liếc mắt nhìn ta rồi tức khắc lao ra khỏi phòng.

Ta lặp lại cái tên đó lần nữa, trong đầu xuất hiện một bóng người đung đưa, cẩm y hoa phục, chi lan ngọc thụ, dung mạo như kiểu mưa bụi lớt phớt tháng ba, chỉ thấy lạnh bạc như nước. Chỉ là ta muốn nhớ tỉ mỉ hơn chút, lại chỉ cảm giác được đầu như muốn nứt ra.

Ta nằm xụi lơ trên ghế xoa huyệt thái dương, không biết vì sao trong lòng có một loại bi ai đậm hơn, tựa như sẽ khiến người ta rơi lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play