Đến khuya, Giang Hành Tri ngủ ở thư phòng, ta nằm ở trên giường trừng to mắt, trằn trọc khó ngủ.
Ngày hôm sau là tuần nhật, không phải lâm triều. Ta dậy sớm, cầm thanh kiếm treo trên tường, rửa qua loa rồi chuẩn bị đến hậu viện luyện kiếm. Tuyết lớn giờ này đã ngừng, nhưng sắc trời vẫm âm u như trước, vừa mở cửa phòng ra ta liền rùng mình một cái.
Triệu Thanh Y yên lặng đi theo sau ta hướng đến hậu viện, vẻ mặt khổ bức.
Chuyện ngày hôm qua Giang Hành Tri quá tức giận mà đuổi ta ra khỏi thư phòng, ta nghĩ rằng sẽ không ai biết, làm sao ngờ được tên Thư Ngữ kia trốn ở một bên nghe trộm. Đợi đến giờ cơm chiều, thì Quân phủ từ trên xuống dưới đều biết được ta lại “chứng nào tật nấy”, trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc giận công tử.
Cả nhà từ già đến trẻ, bất kể là nữ đầu bếp nấu cơm hay là nha hoàn, đại nương giặt quần áo, đều trung thành với Giang Hành Tri. Tình cảnh hiện tại của ta há lại chỉ dùng hai từ thê thảm mà có thể hình dung.
Mà Triệu Thanh Y lấy tư cách là cá trong chậu cùng bị hại, nhìn ta bằng ánh mắt vừa ai vừa oán.
? ? ?
Ta vừa luyện kiếm được một lúc, lão quản gia cầm quan bào của ta vội vã đến hậu viện tìm ta, nói trong cung có thánh chỉ tới, muốn ta ra ngoài tiếp chỉ.
Ta lau lau bảo kiếm đang cầm trong tay, tra vào vỏ kiếm, ném cho Triệu Thanh Y. Ta trực tiếp mặc quan bào bên ngoài bộ quần áo, vừa lo lắng không yên mà thắt đai lưng, vừa hỏi lão quản gia: “Có biết là chuyện gì không?”
Lão quản gia nói: “Tiểu thư từ Lâm Sương trở về, rảnh rang đã gần nửa tháng, chắc là bệ hạ tìm chút việc cho tiểu thư đi làm. Dù sao rảnh rỗi như vậy cũng không phải việc hay.” Lão quản gia hiển nhiên là không quen nhìn ta ăn không ngồi rồi, phỏng chừng là những lời đồn tối hôm qua lão cũng đã nghe qua.
Lòng ta rất bất đắc dĩ, phải biết rằng so với chiến trường biên quan, thì võ quan trong kinh làm chuyện gì cũng là phí thời gian.
Ta bắt đầu có chút nhớ nhung cờ hiệu phần phật trong gió lạnh cắt da cắt thịt trên tường thành cao cao ở Lâm Sương. Cúi mi giấu cảm xúc này vào, ta nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chắc đầu xuân là ta lại phải đi. Mấy ngày nay toàn nghỉ ngơi thì không sao, nay bệ hạ gọi, phỏng chừng có ý là về sau không để ta rời kinh.”
Lão quản gia vừa nghĩ liền thông, cúi đầu thở dài một tiếng.
Người đến truyền chỉ là Phúc công công bên người của Hoa Nam Bình, mặt tròn dáng người mượt mà, lúc nào cũng cười tủm tỉm. Lão đọc xong thánh chỉ, liền tươi cười đầy mặt bảo ta đứng lên: “Tiểu tướng quân, còn không tạ ơn?”
Ta đần ra lĩnh chỉ tạ ơn, trong lòng thầm chửi mẹ nó.
Hoa Nam Bình lệnh cưỡng chế ta tạm thay vị trí Trung Lang tướng, chỉnh đốn cấm quân.
Phúc công công thấy bộ dáng của ta thì cực kỳ hòa ái mà trấn an ta: “Tiểu tướng quân đừng buồn, bệ hạ nói, chức vụ cấm quân chỉ là tạm thay. Ngày nào đó nếu tiểu tướng quân muốn ra sa trường giữ gìn biên cương, vẫn tùy người.”
Ta bị lão nhìn thấu nỗi lòng, vò đầu cười ngây ngô.
Phúc công công nhìn ta, nụ cười trên mặt càng rõ. “A, lão nô chính là nhìn tiểu tướng quân từ đứa trẻ choai choai lớn lên thành đại cô nương, bây giờ lão nô chứng kiến thật ra không được dễ chịu cho lắm. Tâm can lão nô đúng là quặn thắt a.”
Ta vì thế cũng không giấu giếm lão, “Công công cũng biết, tính cách này của ta vẫn thích hợp với nơi biên quan hơn, Trường An này không thích hợp với ta. Bên trong cấm quân, nước đục lắm, không cẩn thận sẽ không biết chọc vào ai. Cha ta hiện tại cũng lười thu dọn cục diện rối rắm của ta, mà bản thân ta, lại ghét chuyện động não kia.”
“Tiểu tướng quân có bao nhiêu thông minh, lão nô cũng không phải không hiểu được, chỉ sợ là thờ ơ với loại chuyện cần động não này thôi.” Phúc công công nói.
Ta thở dài: “Công công anh minh.”
“Được rồi được rồi, tiểu tướng quân cũng chớ có ở đây nói những lời dễ nghe với lão nô nữa, bệ hạ ra lệnh cưỡng chế tiểu tướng quân hôm nay nhất định phải đi nhậm chức, cho nên ngài vẫn nên sớm bắt đầu thu dọn nhanh chút đi thôi.” Phúc công công cười tủm tỉm nói, sau đó xoay người rời đi. Triệu Thanh Y đi theo sau lão đưa lão xuất môn.
Ta ủ rũ theo sát cha ta báo cáo tình huống, cha ta nghe xong không nói thêm gì, chỉ dặn dò ta vài câu là không được lỗ mãng, liền an tâm thoải mái bảo ta cút đi.
Đi tới cửa, Triệu Thanh Y đã thu thập bọc xong, dắt ngựa chờ ta. Ta đi ra cổng phủ, vươn tay nhận lấy dây cương, quay đầu nhìn thoáng qua. Cửa phủ chỉ có vài gã sai vặt cùng lão quản gia đi tiễn bước ta, thân ảnh ôn nhuận minh hòa kia không có xuất hiện. Ta có chút mất mát, sau đó vừa nghĩ, cũng thoải mái vài phần. Dù sao hắn đang giận ta, với cái tính kia của hắn, tóm lại là phải buồn bực ta vài ngày.
? ? ?
Phương pháp luyện binh của ta là di truyền từ cha, trong triều đình có rất nhiều văn nhân từng đánh giá hai cha con ta luyện binh quả thật rất tàn nhẫn. Lời này đến tai võ tướng đều nghe thành truyện cười, bình thường luyện binh không tàn nhẫn, chẳng lẽ chờ ra chiến trường thiếu tay thiếu chân mới hối hận sao? Hai cha con ta đều là từ nhỏ mạc ba cổn đả* trên chiến trường, lúc ta năm tuổi còn ngủ trong đống xác chết, mới biết số mệnh binh sĩ có bao nhiêu mỏng manh.
Mấy năm trước ta từng ở cấm quân, chẳng qua binh lính khi đó đến bây giờ gần như đã thay đổi toàn bộ, một phần thì được thăng chức, một phần điều đến biên quan. Phần lớn những người thăng chức đều làm Bách phu trưởng trong cấm vệ quân, cho nên đa số đều biết ta, nghe nói ta đến đảm nhiệm chức Trung Lang tướng, cả đám đều sợ tới kinh hồn bạt vía.
Chúng binh lính bên dưới đều run bần bật nhìn ta, ta cũng thấy khá có lỗi. Đại Hoa có ít nữ tướng hỗn đến loại tình trạng này như ta, bằng vào tên đã có thể làm cho binh lính bên dưới tâm sinh sợ hãi.
Ta đứng ở trên đài trầm mặc nửa ngày, binh lính đằng trước bắt đầu nâng mắt lên đánh giá ta, sau đó cùng binh lính phía sau khẽ thì thầm to nhỏ. Thính lực ta tốt, bọn họ nghị luận ta đều nghe rõ, “Xem ra Triệu tướng quân cũng không đáng sợ lắm.”
“Ngươi nói không phải Bách phu trưởng hù dọa chúng ta chứ.”
“Ha, ngươi xem Bách phu trưởng bên kia, giống như con gấu sắp tè ra quần.”
“Bách phu trưởng sợ ả đàn bà tới mức tè ra quần, ha ha.”
“Phỏng chừng Triệu tướng quân cũng dựa vào cha ả mới lủi được đến vị trí này.”
“Có lý, có lý.”
“Nói bừa cái gì đó, tiểu Triệu tướng quân mười bốn tuổi mang binh đánh giặc. Lúc nàng dẫn binh đánh Nam Chiếu đến thất bại thảm hại phải dâng thư cầu hòa, các ngươi không chừng đang ở nơi nào đó tiểu tiện cùng bùn ấy!”
Khó có được người thay ta chỉ trích, ta nhìn về hướng đó, kinh ngạc phát hiện không ngờ lại là Kha Cửu.
Ta nhíu mày, chẳng trách hồi phủ vẫn không thấy bóng dáng Kha Cửu, ta cứ nghĩ hắn đang chơi đùa ầm ĩ ở nơi nào đó, làm sao nghĩ đến hắn không ngờ lại vào cấm quân. Hơn nữa nghe hắn phát biểu rõ ràng, làn da trắng nõn cũng bị phơi nắng đến đen bóng, tuyệt đối không giống kiểu môi hồng răng trắng, thiếu niên nhu nhược mang chút bệnh trạng đi theo ta hồi phủ trước kia. Ta nhất thời kinh ngạc, có phần không dám thừa nhận.
Hắn thấy ta nhìn hắn, liền lộ ra một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Ta hơi gật đầu, Kha Cửu có chút thất vọng bĩu miệng.
Ta cầm lấy bội kiếm bên hông gõ gõ cây cột trên đài, cắt ngang tiếng thảo luận ong ong phía dưới, cười tủm tỉm bắt đầu nói.
Giống như trước kia, ban bố nhật trình huấn luyện xuống dưới, mọi người đều là bộ dạng trông thấy quỷ, không thể tin, nghĩ rằng mình nghe nhầm. Duy chỉ có Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng đã từng theo ta là cắn tay áo im lặng phun lệ, biểu cảm quả đúng là như vậy.
Ta không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười nói: “Kế hoạch này bắt đầu chấp hành từ ngày mai, nghe rõ rồi chứ?”
Phía dưới lại ong ong một trận hỗn loạn, chỉ có vài tiếng đáp trả.
Ta vẫn cười yếu ớt nói: “Vừa rồi không trả lời, phía bên dưới đến chỗ quân pháp lĩnh mười quân côn, do Bách phu trưởng phụ trách, thiếu một người Bách phu trưởng bổ sung vào.”
Phía dưới im lặng vài phần.
“Ta đương nhiên không biết ai không trả lời, nhưng ta biết ai trả lời.” Ta biết cái tính của bọn họ, bọn họ cảm thấy ta chỉ hù dọa bọn họ một chút, rất có thể lợi dụng sơ hở, “Quân lệnh như núi, mệnh lệnh của ta không nói lần thứ hai. Những kẻ nghi ngờ, phản bác, coi nhẹ, quân pháp xử trí.”
Nụ cười trên mặt của ta không giảm nói, “Tính ta ra sao, các ngươi có thể tự mình đi hỏi Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng của các ngươi, lại tự mình dự tính cái giá mượn gió bẻ măng từ chỗ ta.”
Đám binh lính từ sau khi nghe được tin tân nhậm Trung Lang tướng đi nhậm chức vẫn luôn khẩn trương đến ăn không vô ngủ không được, hiện tại nhóm người này cũng sắc mặt trắng bệch đầu ứa mồ hôi, đương nhiên cũng có nhóm Thiên phu trưởng vẫn hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng. Sau đó bọn họ nhìn lẫn nhau, rốt cuộc cũng không dám xao động nữa.
Giờ phút này phía dưới im lặng đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng ma sát rất nhỏ của gió lạnh thổi phải áo giáp.
Ta vừa lòng gật đầu.
Lần này thuận lợi hơn so với lần trước, phải biết rằng lần trước đến cấm quân, vẫn là ta tự tay cầm đao làm thịt vài kẻ cầm đầu con dòng cháu giống không nghe quân lệnh, lúc này mới ổn định.
? ? ?
Ngày hôm sau đi vào quân doanh cấm quân, sau khi huấn luyện kết thúc, ta mang theo vài binh lính cưỡi ngựa lập tức đến phủ đệ Đổ Nhân của Hộ bộ thượng thư Tô Thiếu Ngân.
Tô Thiếu Ngân có tiếng keo kiệt, bạc vào tay lão muốn lấy ra quả thực phải tốn không ít công sức. Quân lương hàng năm và cung cấp đều kéo dài đến cuối ngày, nếu không tuyệt đối không cho. Nhưng lão lại là cữu cữu của đương kim bệ hạ, cho nên không ai có thể làm gì lão. Cha ta xưa nay rất không kiên nhẫn giao tiếp với lão.
Ta đem dây cương đưa cho binh lính phía sau, đi đến hướng quản gia của Tô phủ báo tên, hắn lập tức dẫn ta vào.
Tối qua ta tra xét sổ sách của cấm quân, giật mình phát hiện không ngờ còn lại mấy ngàn ngân lượng. Cấm quân ba vạn người ăn không đến vài ngày là hết sạch, nếu như vậy đến cuối tháng sẽ chờ ăn trấu nuốt rau sao. Ta biết binh lính ăn không đủ no ăn không ngon, huấn luyện sẽ không có hiệu quả. Trái lo phải nghĩ, ta quyết định trước tiên sẽ đến Hộ bộ giữ bạc. Theo ta được biết, hàng tháng Hộ bộ cung cấp cho cấm quân rất dày, có thể chi ra, là có thể miễn cho ba vạn binh lính bị đói. Cái chính là lão quỷ Tô Thiếu Ngân keo kiệt này, không chừng sẽ làm gì đó để làm khó người ta!
Ta thở sâu một hơi đi vào đại sảnh, dù sao cũng không hề gì, người như ta ưu điểm lớn nhất, chính là da mặt đủ dày. Ông đây quấy rầy lão mười ngày, không tin lão vẫn chết sống kiên quyết không chịu mở miệng. Nếu không cứu, ta liền thượng ngự tiền cáo trạng Tô Thiếu Ngân lão để ta đói bụng huấn binh! = =
Dù sao ta vẫn rất vô sỉ, như thế không chỉ một hai lần.
Ta thầm nghĩ, sau đó cười nhe răng với thằng cha đang ngồi nhàn nhã phẩm trà trong đại sảnh.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, ta quả nhiên bị Tô Thiếu Ngân chộp lấy cái chổi đuổi ra. Đối mặt với cái cổng đóng kín, ta trơ tráo gân cổ hô to vào bên trong: “Tô thượng thư, ngày mai ta lại đến, nghìn vạn ngài phải chuẩn bị tốt nha.”
Ta xoay người chuẩn bị rời đi, bất ngờ phát hiện ở cổng có một hàng người dài, Phúc công công mặc tranh phục gia phó bình thường, đang cười như không cười nhìn ta. Phía sau Phúc công công là mấy tên ngự tiền thị vệ nhìn quen mắt, mấy tên lính mà ta mang đến thì đang quỳ trên mặt đất, hướng về phía trước liếc mắt nhìn trộm người kia.
Người nọ đưa lưng về phía ta, mặc bộ trường bào màu thiên thanh, góc tay áo được thêu khéo léo, mái tóc đen dùng trâm ngọc búi lại, phần áo choàng theo gió hơi lay động, mơ hồ hình như có ánh sáng lưu động.
Hắn nâng tay lên lại buông xuống bên người, dường như muốn chạm vào cái gì đó. Ta bước lên hai bước mới thấy rõ tình huống, liền kích động không kịp hành lễ, nhanh chóng mở miệng ngăn hắn lại: “Bệ hạ không thể, ngựa của thần rất hung, nó cắn người!”
Hắn liếc mắt im lặng nhìn ta, nâng tay xoa xoa mặt con ngựa.
Kỳ quái là nó không hề xao động, giống như đã nhận ra hắn. Nó hưởng thụ phì phì mũi hai cái, sau đó chân chó mà cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó lại bước lên phía trước hai bước, cạ cạ móng, ta biết đây là nó tưởng người này dẫn nó đi dạo vòng quanh.
Khóe miệng ta giật giật, gọi tên nó quát bảo nó dừng lại, “Hoa Bình!”
Hoa Bình hung hăng phì lên hai tiếng trong mũi, sau đó ngoan ngoãn lui về phía sau.
Nhưng mà Hoa Nam Bình lại lăng lặng đứng tại chỗ, thong thả thu tay về, xoay người nhìn ta, trong đôi mắt màu hổ phách hết sức kiềm chế sự vui vẻ, giống như sợi châu bị chặt đứt bắn tung toé, lấp lánh đầy màu sắc. Ngũ quan của hắn vốn xuất chúng kinh diễm, thần thái giờ phút này lại càng làm cho người ta si mê đến lạc mất ba hồn bảy vía.
Ta sửng sốt một lát, chậm chạp lấy lại tinh thần quỳ xuống hành lễ.
Ta nhìn thấy ngón tay hắn buông thõng bên người run lên, nắm thành quyền đầu, độ mạnh yếu kia dường như muốn bóp nát bàn tay.
Hắn gọi ta đứng lên, nhợt nhạt kéo ra một nụ cười cười, ánh sáng trong đôi mắt đã ảm đạm xuống. Tiếp theo hắn dùng thanh âm mà chỉ có hai chúng ta mới có thể nghe được: “Ta nghĩ nàng cũng nghĩ tới nó.”
Ta không hiểu ra sao, ôm quyền nói: “Thần không biết phải nói chuyện gì.”
Hoa Bình vẫn đứng ở nơi cách hắn hai bước, không cam lòng mà cạ chân. Hắn vỗ vỗ hai má trấn an nó, sau đó quay đầu lại nhìn ta, thanh âm mềm nhẹ cực hạn, thần thái trên mặt dường như đang nhớ lại hồi ức hạnh phúc. Nhưng sâu trong đôi mắt màu hổ phách, lại không kiềm nén được chua xót.
“Năm đó lúc nàng còn nhỏ, thích gọi ta làm ——” Hắn dừng lại một chút, đóng mi mắt, không tiếp tục nói nữa, “Đều là chuyện cũ, không đề cập tới cũng được.”
Ta nghe hắn nói như thế, cũng không dám ngông cuồng hỏi thăm, chỉ có thể kiềm chế lòng hiếu kỳ xuống, chờ mười ngày nữa hồi phủ sẽ hỏi cha ta.
Ta ôm quyền nói: “Vi thần cáo lui.”
Hắn phất tay áo, sau đó ra hiệu cho Phúc công công đi gõ cửa phủ của Tô Thiếu Ngân.
Ta kéo Hoa Bình đang tức giận bất bình qua, thúc ngựa rời đi.
Ngồi trên lưng ngựa, cảm giác hoảng hốt vì có một giọng nói nhỏ tuổi đang vui vẻ gọi bên tai ta: “Bình, Bình, Hoa Bình, Đại Hoa Bình!” Thanh âm kia dường như cách thời không rất xa truyền đến, ồn ào khiến đầu ta đau nhức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT