Tim ta đập dồn dập, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Mặt đất lạnh như băng khiến ta run cầm cập.
Thật lâu sau, Hoa Nam Bình mới bảo ta đứng lên, ta đương nhiên không dám, “Bệ hạ thứ tội, vi thần chỉ là nhất thời…” Ta cố gắng vơ vét trong đầu để tìm ra từ ngữ thích hợp. Thế nhưng vì rất ít khi dùng đến sách, vật lộn nửa ngày, ta nói, “Chỉ là nhất thời, khó kìm lòng nổi.”
Bên kia truyền đến tiếng cốp, như là tiếng đầu đụng vào cây cột.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, Giang Hành Tri đang ôm đầu, chớp mắt vì đau. Ánh mắt hắn nhìn ta dường như muốn ném đầu ta qua một bên, ta nhanh chóng chân chó mở to hai mắt, liếc mắt đưa tình ân cần thăm hỏi hắn: sao lại không cẩn thận thế?
Hắn nghiêng mặt không nhìn ta.
Hoa Nam Bình lúc này mới nói với ta: “Đứng lên đã.”
Giọng hắn bình thản, nghe không ra phẫn nộ hay vui vẻ. Lòng ta lại mừng rỡ, nghĩ rằng hắn đã tha thứ cho ta. Dù sao cái loại chuyện ở trước mặt đương kim bệ hạ mà đùa giỡn công chúa, nói không chừng phải mất đầu. Cho dù ta có là nữ nhân, thì phỏng chừng bị trách phạt nhẹ cũng là không tránh khỏi, ta ngàn lần không nghĩ rằng hắn lại dễ dàng bỏ qua cho ta như thế.
Ta vui sướng hài lòng đứng dậy, cảm kích nhìn Hoa Nam Bình: “Tạ bệ hạ.”
Dường như thấy được gân xanh trên trán hắn giật một giật.
Ta quay đầu đi, Giang Hành Tri cụp mi không biết lại đang suy nghĩ cái gì. Ta sợ đêm nay trở về hắn lại để ta ngủ dưới đất nên nhanh chóng cười tít mắt lấy lòng, không ngờ hắn chỉ khẽ liếc mắt một cái, sau đó hành lễ với Hoa Nam Bình: “Vi thần cáo lui.”
Hoa Nam Bình gật đầu.
Sau đó Giang Hành Tri vung tay áo, lưu cho ta một cái bóng. Một tiểu thái giám bên cạnh mở ô che cho hắn, khoảng đất hắn giẫm lên đã bắt đầu trở nên trắng, nhẹ nhàng lướt đi.
Ta cũng đề xuất được rời đi, chẳng ngờ Hoa Nam Bình làm như không nghe thấy, ta bị đông lạnh tại chỗ.
Hắn xoay người nói với trưởng công chúa đang xoắn váy ở bên cạnh: “Niệm Nguyệt, muội về đi, đóng cửa suy nghĩ ba tháng, chép tổ huấn một trăm lần. Từ bây giờ đến lúc đưa tới cho ta, chép thiếu một lần thì ngày của hoa (ngày 12 tháng 2 âm lịch) năm nay cũng đừng nghĩ xuất cung.”
Trưởng công chúa xem ra cũng rất sợ Hoàng đế ca ca này của nàng ấy, ta thấy công chúa điện hạ không sợ trời không sợ đất kia nghe nói muốn phạt nàng, rõ ràng người có run lên, sắc mặt cũng tái nhợt.
Hoa Nam Bình thấy nàng ấy còn sững sờ tại chỗ, liền híp mắt: “Còn không mau đi!”
Trưởng công chúa hai hàng nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn: “Nam Bình ca ca, huynh nỡ làm thế sao, muội thật sự không tin, muội không tin…”
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn biểu tình lê hoa đái vũ* của trưởng công chúa, quả nhiên nhìn phát tim liền mềm nhũn.
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Hoa Nam Bình lắc đầu nói: “Đừng lừa mình dối người.”
Trưởng công chúa nghe vậy dậm chân, hung hăng hất chén trà bên cạnh xuống chân ta, nổi giận đùng đùng mà nhìn ta: “Ngươi nói đi… Ngươi rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân!”
Ta bị biến cố bất ngờ đánh cho dại ra, ngây ngốc nhìn nàng ấy: “Ta… Ta…”
“Nam Bình ca ca, huynh xem, huynh xem chính nàng còn do dự,” Trưởng công chúa từ trong tay áo rút ra cái khăn tay gạt lệ, “Huynh để cho muội liếc nhìn một cái thôi, nếu nàng là nam nhân, ta gả cho nàng, nếu nàng là nữ nhân, ta cũng không chịu thiệt.”
“Niệm Nguyệt! Muội lại càn quấy ngày mai cô sẽ hạ chỉ gả muội đến Tây Lương.” Hắn khẽ cau mày, uy hiếp.
Những lời này khiến trưởng công chúa sinh ra chút sợ hãi, nhưng nàng ấy nhanh chóng thói cũ tái phát, tính tình ương ngạnh giống như trâu bò không đụng vào tường thì không quay đầu, tiếp tục cãi lại: “Nàng làm sao có thể là nữ nhân… Nàng đến ngực còn không có thì làm sao có thể là nữ nhân! Hoàng huynh nhất định không cho phép muội thích nàng sao! Hoàng huynh muội hận huynh!”
Ta phun lệ, câu nói kia của trưởng công chúa luẩn quẩn trên ót ta, —— nàng không có ngực, nàng không có ngực… Nàng không phải nữ nhân, nàng không phải nữ nhân…
Ông đây tuy rằng hơi thô lỗ hơi dã man, nhưng là nữ nhân hàng thật giá thật, cần ít không ít cần nhiều không nhiều.
Ta thấy gân xanh trên trán Hoa Nam Bình lại giật vài giật.
Trưởng công chúa dứt lời liền hít vào lại thở phì phì trừng mắt liếc ta, “Ngươi… Chính ngươi tự nói! Ngươi đã nói ngươi thích bản cung, ngươi ngày mai liền khôi phục thân nam nhi đến cưới ta! Trước kia ngươi từng thất lễ bản cung cũng không so đo, nếu ngươi không theo —— “
“Niệm Nguyệt, muội câm miệng cho ta.” Hoa Nam Bình ngắt lời nàng ấy, nói với thị vệ phía sau, “Dẫn công chúa hồi Dung Trản cung.”
Trưởng công chúa lại trừng mắt liếc ta, ta bị trừng đến cả người sợ hãi. Nàng ấy bất đắc dĩ được thị vệ “mời” về cung.
Trưởng công chúa đi rồi, một sự trầm mặc lung túng buông xuống đình nơi ta cùng Hoa Nam Bình đang ở. Hắn ngồi trên ghế đá lót thảm gấm, lâu lâu lại xoa huyệt thái dương, qua một lúc lâu hình như mới lầm bầm lầu bầu nói: “Một người cũng không làm cho cô bớt lo.”
Bắp chân ta run bắn lên, mơ hồ cảm thấy hắn ám chỉ ta.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười, “Triệu Như Ngọc, xem ra nàng rất có mị lực.”
Ta thề là ta không biết cái vị chua ở đâu ra, đâm vào khiến mũi đau, ta cúi đầu nói: “Không dám.”
“Một trạng nguyên lang được nàng chỉnh đến ngoan ngoãn, trong mắt trong lòng chỉ có một mình nàng. Bây giờ tay dài, lại duỗi móng vuốt đến chỗ Niệm Nguyệt.” Hắn mặt băng bó, khí thế thoạt nhìn uy nghiêm lại cao cao tại thượng.
Nhưng mà ta thề, ta ngửi được mùi giấm chua rất lợi hại.
Ta xoa xoa cái mũi, nghĩ rằng tất cả đều là ảo giác của ta, vì thế chắp tay nói: “Vi thần sợ.”
“Nàng lại sợ!” Hắn nheo mắt lại, dường như cảm xúc rốt cuộc cũng không kiềm được nữa. Hắn đến trước mặt ta chặn ta lại, từng bước ép sát khiến ta không đường thối lui. Ta dựa vào cây cột, giương mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng không có nhiều cảm xúc dao động. Ta mơ hồ cảm thấy cho dù ta có chọc vào cái sọt cực lớn này cũng không sao cả, hắn tuyệt đối sẽ không làm gì ta.
Có trời mới biết sự tự tin kỳ quái này lại ở đâu ra.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt ta, môi mỏng giật giật, nói, “Lúc trước đồng ý để nàng thành thân với Giang Hành Tri, là vì nàng đáp ứng với cô, cho dù thành thân cũng tuyệt đối tương kính như ‘Băng’. Nhưng hôm qua hai người các nàng ở cửa thành ôm ôm ấp ấp, vợ chồng ân ái, thật sự cho rằng cô không biết? Còn Niệm Nguyệt kia, nàng biết rõ muội ấy đối với nàng vẫn luôn không cam lòng, tội gì còn muốn đến trêu chọc muội ấy?”
Ta buồn bực trong ngực, chỉ cảm thấy câu vợ chồng ân ái mà hắn nói hết sức châm chọc, cho nên tức giận nói, “Cuộc sống vợ chồng của bọn thần có ngọt ngào thế nào, thì có quan hệ gì đến bệ hạ đâu?”
Hắn nghe vậy dường như bị chấn động, lông mi run rẩy. Tuyết lớn ngoài đình bay tán loạn, những hạt tuyết lớn nhỏ đều rơi ở hai má và trên tóc hắn. Chỉ trong giây lát, bông tuyết dính trên mi tan thành nước, loại tình cảnh này đột nhiên có vẻ hơi tội nghiệp.
Hoa Nam Bình cúi đầu xuống, chôn đầu bên gáy ta, tựa như đã gỡ hết toàn bộ cao ngạo. Giọng nói cách lớp quần áo truyền đến, hơi nhỏ không thể nghe thấy, “Thực xin lỗi, ta đã quên, nàng cũng đã quên.”
Ta cảm giác ngứa nhè nhẹ, liền dứt khoát đẩy hắn ra, nhưng hắn không nhúc nhích tí nào, dường như còn rất tức giận mà cắn một miếng vào cổ ta. Ta cũng không dám dùng sức, chỉ có thể giằng co như thế.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi buông ra, xoay người rời lương đình. Thần sắc trên mặt cũng khôi phục vẻ sâu không lường được trước sau như một, nhếch môi cách làn tuyết bay bay liếc mắt nhìn ta. Đại thái giám đang đợi ở xa cũng miễn cưỡng đi đến trước mặt hắn, mở ô che qua đỉnh đầu hắn.
Hắn long bào màu đen rầy rà lộng lẫy, từng chi tiết đều tinh xảo không có khuyết điểm. Trường bào mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khắp trời tuyết trắng hoa mai như vậy mà thoáng nhìn qua, có vẻ cao nhã thanh quý, cả người hào hoa phong nhã.
Hai tay ta nắm chặt trong tay áo, nhìn bóng dáng của hắn thì hoảng hốt trong chốc lát. Sau đó vò vò đầu, xoay người tiến vào rừng mai, tìm con đường nhỏ gần nhất rời khỏi Sơ Ảnh uyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT