Uông Huyễn thế mới biết, nguyên lai bản thân bị lừa, mà lại bị lừa gạt một cách triệt để, suýt nữa tạo thành sai lầm lớn.
Ngày kế, đám người Triệu Phổ mang theo mọi người, lặng lẽ cùng nhau về tới Khai Phong.
Đã nhiều năm chưa từng trở lại, Công Tôn cảm thấy có chút buồn bã, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mọi người cùng nhau trở về Khai Phong Phủ, bởi vì Triệu Phổ cùng Công Tôn từng đáp ứng vĩnh viễn không vào thành Khai Phong gặp mặt Hoàng đế, cho nên không có tiến cung.
Bao Chửng tuy rằng già đi vài tuổi nhưng vẫn tráng kiện như cũ, cùng Công Tôn nhiều năm không gặp, vừa thấy người đến phi thường mừng rỡ, trông thấy Tiểu Tứ Tử lại càng cao hứng đến nói không nên lời.
Mọi người đem chuyện Uông Huyễn nói cho Bao Chửng, muốn tra tội trạng của Bàng Mật để hắn đền tội.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, nói, “Muốn định tội Bàng Mật, cần phải có tang chứng vật chứng cho thấy hắn hãm hại lão tướng quân, bằng chứng hắn lợi dụng Uông Huyễn cấu kết người Liêu vô cùng xác thực, nếu không rất khó đắc tội hắn.
Tất cả mọi người có chút khó xử, hiện tại người chết không đối chứng, phải như thế nào mới có khả năng tìm ra bằng chứng đến chứng minh chuyện năm đó?
Bao Chửng và Triệu Phổ thương lượng đối sách một chút, quyết định hành động từ manh mối của Uông Huyễn, trước tiên xuống tay từ những quan viên cấu kết cùng Bàng Mật năm đó.
Triệu Phổ phái bốn ảnh vệ cùng Uông Huyễn đến chất vấn những quan viên kia, đem mọi người bắt sống về, những người đó đã sớm nghe được tin tức, cũng biết Triệu Phổ không chết, nhất định truy cứu việc này, bởi vậy một đám đều thành thực nhận tội.
Nguyên lai năm đó Uông lão tướng quân chết là do có người tiết lộ quân tình cho quân Liêu, mà người tiết lộ quân tình này chính là phó tướng Điền Dịch mà lão tướng quân tín nhiệm nhất. Điền Dịch đã sớm cùng Bàng Mật cấu kết, Uông lão tướng quân một khi thất thế, Bàng Mật tất sẽ có thể có được chức vị Nguyên soái, hơn nữa hiện tại Triệu Phổ cũng đã thoái ẩn, bởi thế Bàng Mật có thể độc chiếm binh quyền.
Tiểu Tứ Tử nghe xong bắt đầu sinh khí, nói, “Thật quá đáng! Nguyên lai đều do hắn làm trò quỷ, lần này thiếu chút nữa khiến cho toàn quân bị diệt là vì hắn muốn một mình chiếm lấy binh quyền.”
Những đại thần kia đều muốn tự bảo vệ mình, bởi vậy đem thư tín tại thời điểm cấu kết cùng Bàng Mật tất cả đều giữ lại giờ giao ra, tất cả đều là bằng chứng không thể chối cãi.
Bao Chửng cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, trong lòng đều vui vẻ, lúc này nhân chứng vật chứng đều đầy đủ rồi.
Đêm đó, Bao Chửng mang theo nhân chứng và vật chứng tự mình tiến cung, đem hết mọi thứ trình lên, giao cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh sau khi xem đã nổi trận lôi đình, lệnh Bao Chửng mang theo binh mã đi bắt Bàng Mật, muốn đích thân trị tội hắn…
Nhưng khi đến Bàng Phủ mới phát hiện, Bàng Mật đã chạy mất.
Tất cả mọi người hận nghiến răng, tên Bàng Mật này rất giảo hoạt.
Sau đó, Bao Chửng cho người đi phát cáo thị truy bắt Bàng Mật, quan binh cũng bắt đầu truy nã khắp nơi, nhưng Bàng Mật vẫn như cũng không thấy tung tích, như là bỗng dưng vô cớ mất tích.
Ba ngày sau, trong sân đình viện tại nơi nào đó ở vùng ngoại thành.
Ánh dương quang ấm áp chiếu rọi khắp sân nhỏ, có âm thanh ngáy ngủ nho nhỏ truyền đến.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cầm một tô đầy quả vải đi tới, liền nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đối hắn làm động tác, “Hư…”
Tiêu Lương vừa thấy, phì cười, Tiểu Tứ Tử đang tựa vào ghế nhỏ nằm phơi nắng, trên đùi là Tiểu Bố Bố đang nằm úp sấp vù vù ngủ, ngáy ngủ chính là nó.
Tiễn Tử và Thạch Đầu cũng nằm úp sấp một bên, Tiễn Tử đang liếm lông cho Thạch Đầu, rầm rầm rì rì trao đổi gì đó.
“Tiểu Lương tử, có manh đối sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương.
Tiêu Lương nhún nhún vai, bóc trái vải cho Tiểu Tứ Tử ăn, nói, “Hoàn toàn không có, Bàng Mật không biết chạy trốn đến nơi nào, tuy rằng đã bắt đầu truy nã khắp nơi, nhưng mà biển người mênh mông, khó tìm a.”
Tiểu Tứ Tử cau mũi, xoa xoa lỗ tai Tiểu Bố Bố trên người, “Ân, thật sự là tức chết được, tên hư hỏng kia không có bắt được.”
“Dù sao giấu đầu cũng sẽ lòi đuôi thôi.” Tiêu Lương vươn tay, đưa trái vải đã được bóc đến miệng Tiểu Tứ Tử, “Hiện tại khắp nơi đều đang truy nã hắn, nhìn xem hắn có thể chạy đến nơi nào.”
“Ân…Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử ăn quả vải, hỏi Tiêu Lương, “Uông Huyễn xử trí như thế nào a?”
“Bao đại nhân phạt hắn, bất quá Vương gia cầu tình cho hắn, chỉ phải chịu bị đánh không bị chém đầu. Chủ yếu là nể mặt Uông lão tướng quân vì nước quên mình, Hoàng thượng dường như cũng nói có thể không truy cứu hắn nhưng muốn hắn lập công chuộc tội.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi nha, Uông Huyễn không giống người xấu, chẳng qua giận dữ nên nhất thời hồ đồ thôi a, như vậy mà chết thật đáng tiếc, huống chi hắn còn có kỹ năng tuyệt thế.”
“Hiện tại chỉ cần có thể bắt được Bàng Mật án tử coi như giải quyết xong.” Tiêu Lương đưa tay chọt chọt cái mông tròn xoe của Tiểu Bố Bố, Tiểu Bố Bố quay đầu lại, mơ mơ màng màng ngáp một cái, ngốc ngốc nhìn Tiêu Lương, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
“Bố Bố nha.” Tiểu Tứ Tử đem Tiểu Bố Bố giơ lên, nhìn cái bụng mềm mềm của nó, Bố Bố nhân cơ hội duỗi thắt lưng mệt mỏi, dùng chân sau gãi gãi cổ đang ngứa.( Muốn có 1 con ( =3= ))
“Ngươi sao lại đáng yêu thế này nha.” Tiểu Tứ Tử ôm Bố Bố cọ mãnh liệt.
Thạch Đầu ngắm Tiểu Bố Bố một lát, nhìn sang Tiễn Tử — Bố Bố dường như lại to thêm một chút a.
Tiễn Tử có chút bất đắc dĩ – Đó là a, ngươi xem Tiểu Tứ Tử, một ngày uy nó tám bữa, không mập mới là lạ.
Thạch Đầu nhăn mặt nhăn mũi, chạy đến cọ cọ Tiểu Tứ Tử — Tiểu Tứ Tử, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi, Bố Bố không vận động sẽ béo mất.
Tiểu Tứ Tử thấy Thạch Đầu kéo ống quần hắn hướng ra ngoài, liền đứng lên hỏi, “Thạch Đầu, đi nơi nào a?”
Thạch Đầu ‘chi chi’ hai tiếng, lắc lư lắc lư đi ra ngoài – Đi tản bộ, Tiễn Tử, đi nào!
Tiễn Tử vui vẻ theo Thạch Đầu chạy ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau một cái, cũng ôm TIểu Bố Bố đuổi theo.
Tại đường phố Khai Phong đi dạo một vòng, Thạch Đầu và Tiễn Tử hai con vật to lớn khiến cho không ít người chú ý, Tiểu Tứ Tử hoảng a hoảng, đột nhiên nghĩ đến, “Tiểu Lương Tử, chúng ta đi xem trong phủ Bàng Mật một chốc đi?”
Tiêu Lương khẽ nhíu mày, “Nơi đó đã bị niêm phong rồi a.”
“Chúng ta đi nhìn xem, có thể tìm được manh mối gì đi?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
Tiêu Lương gật đầu, cùng Tiểu Tứ, mang theo Thạch Đầu và Tiễn Tử đi đến phủ Bàng Mật.
Đẩy ra cửa phủ bị dán giấy niêm phong, bên trong vẫn còn mới…. Chẳng qua đã lâu không người ở, thoáng rơi xuống chút bụi bặm.
“Phủ của Bàng Mật này đủ xa xỉ a.” Tiểu Tứ Tử nói xong, mang theo Bố Bố hướng trong viện đi.
Tiêu Lương cũng gật đầu, trong viện nơi nơi kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu các rất tinh xảo.
“A?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhìn bụi hoa cỏ lớn nơi góc tường, hỏi, “Tiểu Lương Tử, những cây hoa Thược Dược* này đều chết hết a? Có phải hay không lâu rồi không ai tưới nước? Thật đáng thương nha.”
Tiêu Lương nhìn nhìn, cũng có chút khó hiểu, “Nếu như lâu lắm không ai tưới nước, vậy vì sao những bông hoa bên cạnh vẫn chưa chết?”
“Chi chi.” Lúc này, Tiễn Tử ở bụi hoa bên cạnh kêu vài tiếng, cúi đầu ngửi ngửi, nâng móng vuốt bào 2 cái.
Lại ngửi ngửi, Tiễn Tử và Thạch Đầu đều chi chi kêu lên, bắt đầu luân phiên mà đào – Tiểu Tứ Tử! Bên trong có mùi người sống!
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhìn nhau một cái, chạy tới xem, chỉ thấy Tiễn Tử và Thạch Đầu cào a cào, không bao lâu đã đem rễ cây đào lên, chỉ thấy bên dưới có một phiến đá.
Tiêu Lương sờ soạng một chút, không có biện pháp kéo ra, Thạch Đầu và Tiễn Tử đơn giản bắt đầu đào, móng vuốt sắc nhọn đào vài cái đã đem phiến đá kéo ra, bên dưới xuất hiện một cái động lớn.
“A!” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm cái động khẩu, nói, “Là địa đạo a!”
“Hắc Ảnh.” Tiêu Lương kêu Hắc Ảnh một tiếng, Hắc Ảnh từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Tiêu Lương ra hiệu hắn nhìn, Hắc Ảnh nhìn thoáng qua, quay đầu hướng Bạch Ảnh nháy mắt một cái, Bạch Ảnh liền ly khai đi tìm bọn Triệu Phổ.
Tiểu Tứ Tử muốn đi, Tiêu Lương ngăn lại, bảo hắn đừng nóng vội, chốc lát sau Triệu Phổ bọn họ đến rồi cùng nhau hành động.
Không bao lâu, Triệu Phổ và Mục Phương, Hoa Phi Phi bọn đều chạy đến, Công Tôn cũng tới, hướng bên trong nhìn, quả nhiên là một cái động lớn.
“Tên Bàng Mật này cũng lo trước tính sau** nguyên lai đã sớm đào địa đạo.” Mục Phương nói xong, cầm binh khí, cùng bốn ảnh vệ nhảy xuống, phía dưới nguyên lai là một địa đạo lớn, hướng nhìn ra rất xa, xem ra là đã đào lâu rồi. Bàng Mật có tật giật mình, đã sớm chuẩn bị đường lui tốt cho mình… Tất cả mọi người đi vào, đốt đuốc lên bước về phía trước tìm kiếm.
Tiểu Tứ Tử ôm Bố Bố, cùng Công Tôn đi theo phía sau, bất thình lình, nghe đằng trước một trận hỗn loạn.
Không lâu sau, chỉ nghe Thanh Ảnh bọn họ truyền đến, “Nguyên soái, bắt được rồi! Là Bàng Mật!”
Mọi người nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ, đi vào nhìn, liền phát hiện, Bàng Mật bên trong đường hầm bí mật chuẩn bị một ám phòng, hắn cùng sủng thiếp ngụ ở bên trong, nơi này lương thực và nước đủ cho bọn họ sinh sống được mấy tháng.
Công Tôn cười cười, nói, “Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, xem ra hắn là muốn ở chỗ này chờ mọi chuyện trôi qua, lại thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi.”
Bàng Mật đứng đó trông rất bơ phờ, không nghĩ tới nguyên là chỗ ẩn thân không chút sơ hở vậy mà lại bị phát hiện, giương mắt thấy Triệu Phổ, cái gì tức giận cũng không có, chỉ phải khó khăn thừa nhận.
Triệu Phổ gọi Uông Huyễn tới, mọi người vì cứu hắn đều đem công lao tìm được Bàng Mật lần này quy về cho hắn, để hắn mang theo Bàng Mật, cùng Bao Chửng vào cung thỉnh tội.
Hoàng thượng lập tức phán quyết xử trảm Bàng Mật, đồng thời đặc xá Uông Huyễn, để hắn vì quốc gia phục vụ, lấy công chuộc tội.
Ngoài ra, Triệu Trinh còn trọng thưởng Tiểu Tứ Tử lần này lập công lớn, Tiểu Tứ Tử mạc danh kỳ diệu lại được một khối kim bài, bên trên viết thiên hạ đệ nhất Thần bộ
Sau cùng, Triệu Trinh còn phái người nhắn đến Triệu Phổ, nói Hoàng thúc có rảnh ở lại Khai Phong mấy ngày cũng không sao.
Nhiều năm sau đó, Triệu Trinh cuối cùng cũng buông xuống khúc mắc năm đó, không hề cảnh giác nữa. Mọi người như trút được gánh nặng, đều rất vui vẻ.
Án tử xem như hữu kinh vô hiểm*** phá được, mọi người ở lại vài ngày, sau khi từ biệt Bao Chửng và Uông Huyễn, ngồi thuyền trở về Tiêu Dao đảo.
….
Lúc trở về, dĩ nhiên đông qua xuân đến hoa đào trên Tiêu Dao đảo nở khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.
Tiểu Tứ Tử quyết định, trước tiên hảo hảo mà ở Tiêu Dao đảo, làm bạn với Triệu Phổ và Công Tôn, cũng chờ Bố Bố vừa được nửa tuổi, lại ly khai Tiêu Dao đảo, đi làm Thần bộ của hắn.
Bất quá….
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cầm bức họa đầy những tên đạo tặc, đối Tiểu Tứ Tử nói, “Những tên đạo tặc này gần như đều bj bắt giữ, ngươi đi bắt ai?”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử chân mày cau lại, đúng vậy nha… Kế tiếp bắt ai giờ?
Sau đó vài ngày, Tiểu Tứ Tử mỗi ngày cùng Tiêu Lương mang theo Bố Bố, Tiễn Tử và Thạch Đầu ở Tiêu Dao đảo đùa nghịch, Tiểu Bố Bố càng ngày càng nghịch ngợm sinh động hơn, lại vừa béo vừa tròn, người gặp người thích.
Công Tôn và Triệu Phổ cũng rất tự tại, ở trên đảo nhìn bọn nhỏ chơi đùa, hưởng thụ niềm vui thú gia đình.
Chính là vài ảnh vệ vội vàng nơi nơi thăm dò tìm kiếm, địa phương nào có đạo tặc trong truyền thuyết, chuẩn bị làm một bản ghi chép những tên đạo tặc mới.
Mà Hoa Phi Phi và Mục Phương thì lại rời đi, muốn đi thăm thú quê nhà lẫn nhau xem như thế nào.
Một ngày này, vào buổi trưa, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Công Tôn, Triệu Phổ, còn có Bố Bố, Thạch Đầu, Tiễn Tử toàn gia bọn họ, đang ngồi ở trong sân phơi nắng đánh cờ ăn điểm tâm.
Tiểu Tứ Tử tựa vào đầu gối Tiêu Lương, Tiêu Lương đang ngoáy lỗ tai cho Tiểu Tứ Tử, cẩn cẩn dực dực mà ngoáy, Tiểu Tứ Tử thư thư phục phục hừ hừ. (Em nó quá sung sướng đê )
“Cẩn nhi, đừng nhúc nhích.” Tiêu Lương đè lại đầu Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, cổ có chút mỏi, muốn nhìn Tiêu Lương một chút nhưng lại chú ý tới… Không trung dường như có vật gì đang rơi xuống.
“Tiểu Lương Tử,” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Cái kia là cái gì nha?”
Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn theo hướng Tiểu Tứ Tử chỉ, chỉ thấy một khối ngọc thạch gì đó, phản chiếu dương quang của ánh mặt trời đang chiếu, rớt xuống dưới, phía sau dường như còn đính tán nhỏ giống nhua gì đó, lảo đảo.
“Chi chi.” Lúc này, Tiểu Bố Bố bỗng nhiên nhảy lên người Tiểu Tứ Tử, tiến lại liếm khuôn mặt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử bị nó liếm có chút ẩm ướt, đang muốn để nó đừng nháo nữa…
‘Lạch cạch’ một tiếng, vật kia vừa vặn rơi trên đầu Tiểu Bố Bố.
“Chi…” Tiểu Bố Bố bị đập đau, lập tức rúc vào trong ***g ngực Tiểu Tứ Tử, cảnh giác ngoảnh đầu nhìn.
Tiểu Tứ Tử đưa tay xoa xoa đầu Bố Bố, Tiêu Lương cầm thứ đồ đó nhặt lên, chỉ thấy là một vật hình tròn, làm từ khối thạch trong suốt.
“Đây là cái gì?” Triệu Phổ tiến đến nhìn.
“Ân?” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Dường như có chút quen mắt.”
Tiễn Tử, Thạch Đầu cùng tiến đến nhìn.
“Phía trên tán này có chữ viết a.” Công Tôn cầm miếng tán vuông trên khối thạch, thấy bên trên chữ cong vẹo viết:
Công Tôn, nhớ mang theo thổ sản, đêm nay trăng tròn là thời điểm đến đón các ngươi – Thiên Thiên và Tiểu Bạch.
Hoàn chính văn
Cuối cùng thì cũng hoàn chính văn rồi ^^
Như các bạn thấy thì chúng ta sẽ mần lun phiên ngoại hiện đại thiên của bộ này ^^ Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ tỉ muội chúng ta Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT