Mục Phương thật sự bị Hoa Phi Phi chọc điên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Ta nói ngươi đừng có chọc ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”
Hoa Phi Phi vẫn không nghe theo, nghe thấy lời nói của Mục Phương, cảm thấy chói tai, cười lạnh, “Thật không? Ta phải sợ sao?”
Hắn vừa nói dứt lời, Mục Phương đột nhiên thả người một phát, một tay ôm hắn đặt lên giường.
Hoa Phi Phi bị làm cho hoảng sợ, ngưỡng mặt nhìn chằm chằm kẻ đang nằm trên người mình, trừng mắt, “Ngươi làm cái gì?”
Mục Phương híp mắt nhìn chốc lát, chỉ thấy đôi mắt hoa đào như đang mỉm cười, đôi môi chu sắc trơn bóng, không hiểu sao có chút mê người. Mục Phương cảm thấy mình có chút khó kiềm chế, cúi đầu, hôn lên.
Hoa Phi Phi đầu tiên là sửng sốt, chỉ cảm thấy trên môi chợt lạnh, lúc phản ứng lại được, liền nhìn thấy khuôn mặt của Mục Phương ngay trước mắt.
Thấy hắn bộ dạng ngốc hồ hồ, Hoa Phi Phi khóe miệng khẽ nhếch, một tay ôm lấy cổ hắn, tay kia bắt được vạt áo của hắn, đem một chút chần chờ do dự còn sót lại của hắn gạt bay.
Bị Hoa Phi Phi nhẹ nhàng lôi kéo, trong đầu Mục Phương cái gì cũng không còn, chỉ biết dựa theo bản năng mà hành động. Hoa Phi Phi hé mở đôi môi, để cho đầu lưỡi hắn chậm rãi đi vào, lại còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng huých vào lưỡi hắn một chút…… Làm như bướng bỉnh, lại như khiêu khích. Nhưng đối với Mục Phương mà nói, đây là kích thích không thể nghi ngờ, hắn giống như đang nhấm nháp mĩ vị nào đó, đầu lưỡi tiếp tục đi lên, tùy tiện khuấy đảo. Hai tay cũng bắt đầu hành động, theo bản năng bắt lấy thắt lưng Hoa Phi Phi…… Bàn tay cảm thụ được sự mềm mại, vì thế mà càng thêm làm càn.
Hoa Phi Phi buộc chặt hai tay, thân thể Mục Phương cũng bắt đầu trượt xuống, tiếp xúc lẫn nhau. Đột nhiên, Hoa Phi Phi nổi lên ác ý, hung hăng cắn môi dưới của Mục Phương một ngụm.
“Tê……” Không hề báo trước mà bị trận đau đớn đánh úp, Mục Phương cả kinh, mạnh lùi lại, người cũng thanh tỉnh không ít.
Hoa Phi Phi tựa trên giường, một tay chống cằm, liếm liếm môi, có chút khoái chí nhìn Mục Phương cười cười, “Mục thần bộ, hương vị thế nào?”
Mục Phương sửng sốt thật lâu, ánh mắt ngây ra, vẻ mặt chật vật, còn Hoa Phi Phi thì ghé vào giường ha ha cười.
Mục Phương cùng lúc cảm thấy có chút nam khan, về mặt khác, còn bị thắt lưng tiêm gầy cùng kiều độn (mông) hấp dẫn của Hoa Phi Phi thu hút. Đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, vội vàng lắc lắc đầu…… Cúi đầu, nơi đó lại có phản ứng, này tử yêu nghiệt, thế nhưng câu dẫn hắn!
………
Tiêu Lương đang ngồi trong phòng, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử mặt hồng hồng từ bên ngoài chạy vội vào trong, không khỏi nhìn hắn, “Cẩn nhi, làm sao vậy? Mặt sao lại hồng như vậy?”
“Thạch Đầu cùng Tiễn Tử có hòa hảo không?” Tiêu Lương cười hỏi, “Ngươi không phải nói muốn ra ngoài giúp bọn chúng hòa giải sao?”
“Nga…… Ân.” Tiểu Tứ Tử đáp cho có lệ, tựa hồ có gì đó không yên lòng.
Tiêu Lương cảm thấy khó hiểu, liền hỏi, “Cẩn nhi, làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử như trước mặt đỏ hồng, đứng cạnh bàn mà ngẩn người. Vừa rồi, hắn vốn là muốn ra ngoài xem Thạch Đầu và Tiễn Tử đã hòa giải chưa. Nhưng là vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy cánh cửa phòng Hoa Phi Phi và Mục Phương đang khép hờ, Tiểu Tứ Tử ma xui quỷ khiến chạy qua, đứng ngay cửa nhìn vào, liền nhìn thấy cảnh Hoa Phi Phi đang cùng Mục Phương hôn nhau.
Tiểu Tứ Tử tuy rằng đã vô số lần nhìn lén Công Tôn cùng Triệu Phổ, nhưng bất đắc dĩ là hai người họ tính cảnh giác rất cao, không để cho hắn xem, cho nên hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hai người thân mật. Vừa nhìn thấy, không hiểu sao ngây ngốc.
Sau đó, Tiểu Tứ Tử vội vã chạy trở về, Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ở trong sân nhìn thấy Tiểu Tứ Tử chạy tới chạy lui, cũng không biết là hắn đang làm cái gì.
“Cẩn nhi?” Tiêu Lương có chút lo lắng, đi tới sờ sờ trán Tiểu Tứ Tử, thấp giọng hỏi, “Mặt thế nào lại hồng vậy? sẽ không phải là bị bệnh chứ?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, ngồi xuống bàn, cùng Tiêu Lương bảo trì một khoảng cách nhất định.
Tiêu Lương không hiểu có chuyện gì, gần đây Tiểu Tứ Tử hơi kì lạ, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chính lúc này, chợt nghe cánh cửa phòng bên “ầm” một tiếng, bị người ta đá văng, Tiêu Lương sửng sốt, vội bước ra ngoài xem, liền nhìn thấy Mục Phương thở phì phì, vẻ mặt xanh lét đi ra.
“Mục Phương là đang làm sao vậy?” Tiêu Lương khó hiểu.
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Bọn họ không phải là đang hôn nhẹ sao, như thế nào liền giận như vậy?”
Tiêu Lương giật mình quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, đột nhiên hiểu được, Tiểu Tứ Tử đại khái đã nhìn thấy gì, liền bước lại ngồi cạnh hắn, thấp giọng hỏi, “Cẩn nhi? Cái gì hôn nhẹ?”
Tiểu Tứ Tử mặt càng đỏ, giọng cũng nhỏ hơn, “Ta vừa rồi, nhìn thấy Phương Phương cùng Hoa Hoa đang hôn nhẹ.”
Tiêu Lương cười xấu xa, “Ngươi như thế nào lại hư như vậy? Nhìn lén người ta?”
“Không phải ta cố ý.” Tiểu Tứ Tử niết niết áo, “Chính là ngẫu nhiên nhìn thấy.”
Tiêu Lương nhích lại gần, hỏi, “Nhìn thấy rồi có cảm giác gì?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, hỏi, “So với lúc hai ta hôn nhẹ, tim đập còn mau hơn sao?”
Tiểu Tứ Tử mặt càng thêm đỏ, “Hai ta làm sao có hôn nhẹ? Kia không phải là truyền nội lực sao?”
Tiêu Lương bật cười, “Vậy muốn hay không lại truyền ít nội lực?”
Tiểu Tứ Tử khuôn mặt nâng lên, cũng không lên tiếng, Tiêu Lương đưa tay qua, kéo hắn lên, ôm hắn đặt ngồi lên đùi mình, nhích lại, ở quai hàm hắn hôn nhẹ một cái.
“Nghe được a.” Tiêu Lương tâm tình vui sướng, hỏi lại, “Làm sao thế?”
Tiểu Tứ Tử lại nhìn nhìn hắn, “Kia…… Tiểu Lương Tử, ngươi đã có người trong lòng chưa?”
Tiêu Lương gật gật đầu, “Có a.”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, mở to hai mắt nhìn hắn, sau đó có chút mất mát cúi đầu, “Nga…… Có nha.”
“Ân.” Tiêu Lương xác thực.
Tiểu Tứ Tử đột nhiên cảm thấy sóng mũi có chút cay cay, nghĩ rằng, Tiểu Lương Tử đại khái là lúc đi ngao du mà gặp được, hắn dễ nhìn như vậy, khẳng định là có rất nhiều người thích.
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử không nói gì, liền mở miệng, “Cẩn nhi?”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử giương mắt nhìn hắn, “Cái kia, hắn có đẹp không nha?”
“Rất đẹp.” Tiêu Lương gật gật đầu, bóp nhẹ má Tiểu Tứ Tử, “Vừa trong sáng vừa đáng yêu, ta thích nhất hắn.”
Tiểu Tứ Tử nghe được càng thêm khổ sở, cúi đầu xiết chặt xiêm y mình, “Nga…”
“Cẩn nhi, như thế nào lại không hỏi hắn tên là gì?” Tiêu Lương cười hỏi.
“Không cần.” Tiểu Tứ Tử vội vã che lỗ tay lại, “Ta không muốn biết.” Nói xong, nước mắt lưng tròng như muốn chảy xuống. Tiêu Lương nhìn thấy mà kinh hãi, vội vàng ôm hắn lại, trực tiếp ẵm lên giường.
“Cẩn nhi, đừng khóc a.” Tiêu Lương hốt hoảng, hai tay liên tục lau nước mắt Tiểu Tứ Tử.
“Ai khóc!” Tiểu Tứ Tử nước mắt tràn đầy, nhưng vẫn cứng rắn cãi lại, “Đại trượng phu đổ máu không đổ lệ.”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, “Được rồi, biết ngươi là đại trượng phu rồi.”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, đẩy Tiêu Lương, “Ngươi tránh ra. ta muốn ra ngoài viện đi dạo một chút.” Kì thật, trong suy nghĩ của Tiểu Tứ Tử, vì kỉ niệm lần đầu tiên hắn thất tình, muốn đi tìm một góc không người trong viện, sau đó ôm Thạch Đầu cùng Tiễn Tử mà khóc một hồi. (= =”)
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, tiến lại, ở khóe miệng Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng hôn một cái.
Tiểu Tứ Tử đẩy hắn, dỗi, “Ta hôm nay không cần truyền nội lực, về sau cũng không muốn nội lực của ngươi.”
Tiêu Lương mỉm cười, “Này không phải là truyền nội lực, là hôn nhẹ.”
Tiểu Tứ Tử nghe vậy càng thêm khổ sở, trừng mắt, “Ngươi đã có người trong lòng rồi, sao còn hôn nhẹ ta?”
Tiêu Lương gật gật đầu, “Trên đời này, ta chỉ cùng người trong lòng hôn nhẹ.”
Tiểu Tứ Tử mặt nhăn nhúm, “Ngươi gạt người, vậy sao người vừa rồi còn hôn nhẹ ta!”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, hắn đã quên rằng Tiểu Tứ Tử là tiểu ngốc tử, đầu không chuyển biến nhanh như vậy.
“Ta nói, đời này ta chỉ cùng người ta thích nhất hôn nhẹ.” Tiêu Lương vươn tay nhéo nhéo cằm Tiểu Tứ Tử, “Cho nên a, ta đời này cũng chỉ hôn mình ngươi.”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, cảm thấy đầu óc mình có chút loạn, Tiêu Lương vừa mới nói hắn đã có người trong lòng, rồi chỉ cùng người trong lòng hôn nhẹ, mà sau đó hắn lại hôn chính mình…… Vậy không phải nói, chính mình là người trong lòng hắn chứ? Là Tiểu Lương Tử ăn nói hồ đồ? Hay chính mình quá ngu ngốc, lý giải không đúng?
Thấy Tiểu Tứ Tử cứ cau mày suy nghĩ, Tiêu Lương thật sự nhịn không được, đưa mặt qua hôn hắn một ngụm.
“Hôn ngươi a.” Tiêu Lương thật nghiêm túc, “Cẩn nhi, người trong lòng ta chính là ngươi, ta thích nhất là ngươi.”
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, ngây dại.
Tiêu Lương cũng không quản nhiều, hắn hiện tại như trút được gánh nặng, rốt cuộc cùng thẳng thắn nói rõ cùng Tiểu Tứ Tử. Nói rõ ràng như vậy rồi, Tiểu Tứ Tử dù có ngốc cũng có thể hiểu được đi.
Tiểu Tứ Tử lần này quả thực hiểu được, cho nên mới choáng váng, ý tứ của Tiểu Lương Tử là, cái người đáng yêu trong lòng Tiểu Lương Tử kia là hắn, là Tiểu Tứ Tử hắn sao?
“Ngươi… Thật sao?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương, “Ta rất ngốc, ngươi không thể gạt ta, là ta thật sao!”
Tiêu Lương lắc lắc đầu, hôn lên trán Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi một chút cũng không ngốc, ta cũng sẽ không lừa ngươi. Ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi, khi đó ngươi cũng chỉ mới mười tuổi đi…… Đối với ta, ngươi là người đẹp nhất, là người có tâm địa tốt nhất. cho nên ta thích nhất ngươi.”
Tiêu Lương nói tiếp, “Ta cũng đã nói với ngươi, nhưng ngươi chính là không tin a.”
“Ta…… Ta… Ngươi nói bậy.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Ta bổn như vậy, lại còn béo. Không phải nói rằng phải môn đăng hộ đối mới được sao? Ngươi xem, Thiên Thiên xứng với Bạch Bạch, phụ thân xứng với Cửu Cửu, mọi người đều hảo nhìn nha!”
Tiêu Lương cười, lắc đầu, nâng cằm Tiểu Tứ Tử, thật nghiêm túc nói, “Cẩn nhi, ngươi so với bọn họ đều đẹp hơn!”
“Ngươi không hiểu.” Tiêu Lương giảng giải cho hắn, “Ở trong mắt vương gia, Công Tôn tiên sinh là người đẹp nhất, còn với những người trong thiên hạ, chỉ coi như trò hề. Mà ở trong mắt Bạch ngũ gia, Thiên Thiên là người đẹp nhất…… Cũng giống như, trong mắt ta, ngươi chính là người đẹp nhất vậy!”
Tiểu Tứ Tử nghe được liền cao hứng, nhỏ giọng, “Vậy, ngươi không ngại ta có bụng? Đầu óc không tốt? Còn có, phụ thân có khả năng sẽ giết ngươi?”
Tiêu Lương cười ha ha, “Không quan hệ, người khác cảm thấy ngươi ngốc, nhưng ta lại thấy ngươi so với bọn họ đều thông minh hơn. Công Tôn tiên sinh biết phân biệt đúng sai, sẽ không khó xử ta. Về phần bụng của ngươi……” Nói xong, Tiêu Lương đột nhiên cúi đầu xuống bụng Tiểu Tứ Tử, hôn một cái, “Ta thích nhất bụng ngươi!”
Tiểu Tứ Tử khanh khách nở nụ cười, che bụng lại, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Tiêu Lương thấy hắn cười, liền tiến qua, thật nghiêm túc hỏi, “Cẩn nhi, còn ngươi thì sao? Ngươi có thích ta không?”