CHƯƠNG 50

Tiểu Tứ Tử cùng mọi người theo sau Thạch Đầu đi đến cửa sổ, Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất ngửi ngửi, chậm chậm đi về phía trước, nó vừa đi vừa ngửi, ra ngoài viện, nó đi vòng vòng phía tây viện.

“Đó là nơi nào?” Tiêu Lương hỏi Vương Hổ.

“Nga, tây viện là phòng bếp, đều là nơi ở của hạ nhân.” Quản gia thay Vương Hổ trả lời.

Thạch Đầu ngửi a ngửi, đi vòng vòng quanh nhà, tại một chỗ vòng vo qua lại, đứng vào trong viện.

“Thạch Đầu nha?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi nó, “Ngươi tới nơi này làm cái gì a?”

Thạch Đầu “chi chi” kêu lên, nhìn chằm chằm gian phòng thứ nhất đang đóng chặt cửa sổ.

“Đó là phòng ai?” Long Thiên Lý hỏi Vương Hổ.

Vương Hổ xoay mặt nhìn quản gia.

“Nga, đó là phòng của một hộ viện (người bảo vệ), tên là Tô An.” Quản gia nói xong, liền kêu, “Tô An, Tô An? Ngủ hay chưa a, mau ra đây.”

Theo sau, chợt nghe bên trong có âm thanh truyền ra, ngọn đèn cũng sáng, cửa mở ra, một nam tử khoảng hai mươi tuổi vừa thắt đai lưng vừa chạy ra cấp Vương Hổ hành lễ, “Viên ngoại gia… Ách.”

Hắn còn chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy tiếng “vù vù”, cúi đầu nhìn, hoảng sợ, chỉ thấy một con nhìn như tiểu hùng nhưng lại không biết là động vật gì, chính là đang ngẩng đầu, đối hắn trừng mắt.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhìn nhau, Tiêu Lương hỏi Tô An, “Trước canh ba ngươi đã làm gì, ở nơi nào?”

Tô An sắc mặt hơi trắng bệch, nói, “Ách, ta, làm xong việc rồi đi ngủ a.”

Hắn vừa dứt lời, Thạch Đầu liền hướng hắn mà bước lại từng bước, theo sau lập tức nhảy lên, hạ gục Tô An, đặt tại dưới thân.

“Ai nha…… Má ơi, cái gì nha!” Tô An sợ hãi, còn tưởng những người kia muốn ăn thịt hắn, Tiểu Tứ Tử kêu lên một tiếng, “Thạch Đầu.”

Thạch Đầu quay đầu lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, “chi chi” hai tiếng, Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, “Vừa nãy hắn khi dễ tiểu thiếu gia?”

Thạch Đầu lại “chi chi” vài tiếng, nâng móng vuốt, một trảo đặt tại áo của Tô An, toàn bộ tay áo đều bị xé xuống. Mọi người tập trung nhìn vào, liền thấy trên cánh tay Tô An có mấy còn lưu lại mấy vết cào, vết máu cũng có, hẳn là lúc Vương Nhất Miêu phản kháng đã lưu lại.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Tốt lắm! Nguyên lai là ngươi nha!”

“Không… Không phải a, các ngươi, các ngươi không có chứng cớ, không được ngậm máu phun người a!” Tô An phản kháng, vừa nghĩ giãy dụa đứng lên, nhưng là bị móng vuốt của Thạch Đầu đè lại, hắn vừa động, Thạch Đầu liền dùng một chút lực, làm Tô An đau lên mà kêu oai oái.

“Nói!” Long Thiên Lý trừng mắt nhìn hắn, “Có phải hay không là ngươi làm?”

“Không… Không phải a.” Tô An vẫn chống chế.

“Ngươi sống chết không nhận cũng không sao!” Tiêu Lương thấp giọng nói, “Ngươi vừa mới dùng đai lưng để buộc tiểu thiếu gia, chắc chắn còn để lại trong phòng!”

“Không có khả năng!” Tô An tranh cãi, “Ta không phải dùng dây lưng buộc…”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, có muốn thu về cũng khó khăn, Tiểu Tứ Tử nhướng mày, cả giận nói, “Quả nhiên là ngươi!”

Long Thiên Lý phân phó nha dịch, “Đến a, bắt hắn lại cho ta!”

“Ai nha, ngươi cái tên vô sĩ này, ta có điểm nào bạc đãi ngươi, ngươi sao lại đối với con ta như vậy!” Vương Hổ ngàn vạn lần không thể ngờ chuyện này là do hạ nhân trong nhà mình làm, tức giận đến nỗi xông lên muốn cùng Tô An liều mạng.

Mấy nha dịch cũng cầm gông đi lên muốn bắt người, Tiểu Tứ Tử đối Thạch Đầu vẫy vẫy tay, “Thạch Đầu, trở về, để cho nha dịch bắt hắn!”

Thạch Đầu nghe lời lắc lắc cái đuôi, tí ta tí tửng trở về, thần khí đứng bên người Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ đầu nó, lại nhéo nhéo tai nó vài cái, “Thực ngoan, hôm nay lập công lớn, như thế này lúc trở về, sẽ lấy gì ngon ngon cho ngươi ăn.”

Thạch Đầu thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, dựa vào chân Tiểu Tứ Tử cọ a cọ.

Mà ngay tại phía sau, Tô An kia đứng vụt lên, vọt tới chỗ Vương Hổ đang muốn đánh hắn, đưa tay, từ sau lưng rút ra một cây chủy thủ đặt ngay cổ Vương Hổ, hô to một tiếng, “Đều lui ra phía sau! Đừng tới đây!”

“Lão gia!” Quản gia nóng nảy muốn tiến lên, bị Tiêu Lương cùng Mục Phương ngăn cản.

“Hừ.” Tô An nộ khí đằng đằng nói, “Ta mới không sợ chết đâu, ta muốn Vương gia bọn họ sống không bằng chết!”

Tiểu Tứ Tử cùng Long Thiên Lý liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu hỏi hắn, “Ngươi cùng Vương gia có cừu hận gì sao?”

“Nếu không phải tại lão già này, ta như thế nào lại khốn cùng đến nỗi phải làm hạ nhân cho người khác?” Tô An nhìn chằm chằm Vương Hổ, nói, “Ngươi còn nhớ rõ, ngươi cùng huynh đệ ngươi là Tô Phúc cùng đi Sơn Đông bàn việc buôn bán, sau ngươi lại phát tài, hắn lại chết một cách kì lạ, lưu lại cô nhi quả phụ ở Huy Châu không người chiếu cố… Ta chính là con của Tô Phúc! Ta trăm phương nghìn kế mới tìm được ngươi, nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu. Hôm nay ta giết ngươi rồi sẽ tự sát, cũng coi như là thay phụ thân ta báo thù!”

“Ngươi… Ngươi là con của Tô Phúc?” Vương Hổ cũng lắp bắp kinh hãi.

“Như thế nào, không nghĩ tới?” Tô An cười lạnh, “Ngươi sợ rồi sao!”

Vương Hổ thở dài lắc đầu, “Ai nha, phụ thân ngươi khi đó là bệnh mà chết, cũng không phải là ta hại chết nha! Ta đem tiền của mình chữa bệnh cho hắn…… Hắn sắp chết còn để lại phong thư cho ta nhờ ta chiếu cố mẫu tử các ngươi, nhưng là khi ta trở về, sau mọi cách tìm kiếm, cũng không tìm được tung tích các ngươi a!”

“Ngươi nói bậy!” Tô An nổi giận, như thế nào cũng không chịu tin chính mình nhiều năm cừu hận như vậy lại hóa ra là hiểu lầm, vẫn kề giao định giết Vương Hổ. chính lúc này, chỉ thấy Tiêu Lương cổ tay run lên, một đạo hàn quang bay ra, trực tiếp bắn vào cổ tay Tô An.

“A!” Cổ tay Tô An bị phi tiêu bắn trúng, đau quá mà hét to một tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống đất, mấy nha dịch liền tiến lên cứu lão viên ngoại, mà Tô An cũng xoay người bỏ chạy, nha dịch lập tức đuổi theo bắt hắn. Mục Phương vừa định tiến lên bắt Tô An, đã thấy Tiểu Tứ Tử khoát tay, nói, “Chậm đã, không vội không vội!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, đối quản gia nói, “Ngươi đi nhà bếp, lấy chài cán bột cho ta.”

Quản gia bước nhanh vào nhà bếp, lấy ra một cái chài cán bột đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Lúc này, trong viện loạn thành một đoàn, Vương Hổ tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Cùng lúc nghĩ, đây là con cố nhân, thân thế bi thương, hôm nay hắn gây ra sai lầm lớn, thật sự không đành lòng nhìn hắn phải chịu cảnh tù lao, đang muốn tha hắn. Mặt khác, nghĩ đến con của mình thực sự vô tội, nếu tha cho hắn, đến lúc đó như thế nào đòi lại công đạo cho con a, thật sự là thiên ý trêu người!

Tiểu Tứ Tử cầm chài cán bột nhìn nhìn, xoay người, đưa tay vẫy vẫy Thạch Đầu. Thạch Đầu bước tới gần, Tiểu Tứ Tử vén lỗ tai tròn tròn mập mập của nó nhỏ giọng nói hai câu, Thạch Đầu kêu “chi chi” hai tiếng.

Tiểu Tứ Tử đem chài cán bột đưa cho Thạch Đầu, Thạch Đầu ngậm vào miệng, cắn chặt, cúi đầu, nhìn chằm chằm phía trước.

Lúc này, nha dịch đã bắt được Tô An, Tô An kia cũng thật hung dữ, nhưng tay chân cũng bị mấy nha dịch trói lại, còn tại chỗ giãy dụa, đưa lưng hướng về phía Tiểu Tứ Tử bọn họ.

Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay chỉ vào mông Tô An, đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, thượng!”

Tiêu Lương liền nheo mắt, chỉ thấy Thạch Đầu lùi lại, hai chân trước lấy đà chạy, theo sau liền “sưu” một tiếng vọt mạnh ra ngoài, cắn chài cán bột, nhắm ngay mông Tô An……

Tiểu Tứ Tử vội vã lấy tay che mắt lại, cùng lúc đó……

“A a a a……” Tất cả mọi người đều nhắm mắt, chợt nghe Tô An hét thảm một tiếng…… Chài cán bột vung lên, vừa lúc cắm vào mông của hắn…(Má ơi >” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play