CHƯƠNG 38

“Oa nhi này không phải của các ngươi?” Tiểu Tứ Tử cũng choáng váng, quay đầu nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, đây là có chuyện gì nha?”

Tiêu Lương cũng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi mấy vị phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), “Các ngươi đối với oa nhi này một chút ấn tượng cũng không có sao?”

“Ách…… Ta từng gặp qua.” Một vị phụ nhân nơm nớp lo sợ nhấc tay, nói, “Có thể cho ta nhìn rõ ràng một chút không?”

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng ôm tiểu bảo bối chạy qua, “Chính là oa nhi này.”

“A!” Phụ nhân kia cầm lấy ngân khóa trên người tiểu bảo bảo nhìn thử, nói, “Ta nhớ rõ, oa nhi này là con của Ngọc nương!”

“Ngọc nương?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu.

“Đúng!” Phụ nhân kia gật đầu, nói, “Ngọc nương hình như là người bị bắt về sớm nhất, ta là người thứ hai. Nàng lúc ấy có ôm bảo bảo này, hơn nữa, nàng giống như sợ người ta thấy ngân khóa trên cổ bảo bảo này, luôn giấu đi…… Sau đó, một đêm kia, nàng đào tẩu.”

“Đào tẩu?” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Bỏ chạy chỗ nào rồi?”

“Chạy ra sau núi.” Phụ nhân kia lắc đầu, nói tiếp, “Sau này lại nghe ác tăng nói nàng đã chết, nói phía sau núi có rất nhiều sài lang hổ báo, lại thêm vách núi sâu, người đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Thật đáng thương a!” Mấy vị phụ nhân còn lại cũng thổn thức không thôi.

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, lấy ra chiếc khăn huyết thư đưa cho phụ nhân kia xem, “Cái khăn này ngươi có thấy qua chưa?”

Phụ nhân tiếp nhận cái khăn nhìn nhìn, có chút không xác định, “Cái khăn này…… Ta giống như có thấy Ngọc nương dùng qua, bất quá, những cái khăn bình thường cũng như vậy, ta không biết có phải hay không là Ngọc nương.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đem khăn cất trở lại, những phụ nhân này ở tại thôn trang bên đường không sai biệt lắm, cho nên để Bạch Ảnh cùng Hắc Ảnh đưa các nàng trở về.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, Thanh Ảnh, Xích Ảnh trở về hậu viện.

Chỉ thấy đám ác tăng đều ôm bụng, cả đám bụng đau đến kêu cha gọi mẹ.

“Uy!” Xích Ảnh đá một tên hòa thượng, hỏi, “Ngọc nương các người bắt đến sớm nhất đâu? nàng đâu rồi?”

“Ngọc…… Ngọc nương kia, nàng đào tẩu nha.” Pháp Huyền cắn răng, vẻ mặt đầy mồ hôi lạnh, nói, “Đại hiệp tha mạng a, đại hiệp!”

“Đào tẩu? Các ngươi không đuổi theo sao?” Thanh Ảnh hỏi.

“Chúng ta có đuổi theo, bất quá nàng trốn vào vùng cấm địa phía sau núi…… Tìm không thấy.”

“Cấm?” Tiểu Tứ Tử nghi hoặc hỏi lại, “Cấm địa cái gì a?”

“Ai…… Các ngươi đều là ngoại nhân, nơi cấm địa kia, kì thật chính là một khe núi, nghe nói nơi đó ban ngày có hổ báo sài lang, buổi tối còn có tang thi thường lui tới, là muốn ăn thịt người, một thiếu nữ ôm oa nhi đi vào như nàng, tự nhiên là chết chắc rồi.”

“Oa nhi đó, có phải hay không là đứa này?” Tiểu Tứ Tử đem Tiểu Thiên Thiên qua, cho mọi người nhìn kĩ một chút.

“Tiểu anh hùng tha mạng a.” Mấy hòa thượng kia liên tục lắc đầu, “Oa nhi nơi này lớn nhỏ cũng không sai biệt lắm, chúng ta chỗ nào nhận ra a.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, liền hỏi, “Các ngươi nói tới cao nhân kia, bộ dáng hắn như thế nào?”

“Hắn…… Khoảng chừng ba mươi tuổi, bên mình có một tiểu hồ tử (con khỉ nhỏ).” Pháp Ích cắn răng nói, “Mặc một kiện thanh sam, tóc cũng dài, thoạt nhìn rất nhã, bất quá võ công lợi hại.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái…… Loại hình dáng này, có thiệt nhiều người nha.

“Thế phụ nhân và oa nhi hắn muốn tìm thì sao? Có địa phương nào đặc thù không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

“Ách, có.” Pháp Huyền gật gật đầu, “Nói oa nhi đeo ngân khóa…… Nhưng là a, đầu năm nay oa nhi nào cũng đeo ngân khóa hết.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong khẽ nhíu mày, dựa theo cách nói của mấy hòa thượng này, Ngọc nương trốn sau núi kia rất có thể đã xảy ra chuyện, nhưng là rất kì quái, nếu Ngọc nương đã xảy ra chuyện, vậy oa nhi này như thế nào từ cấm địa đi ra được, còn bị đặt trong dũng lí lăn xuống núi, mà khả nghi nhất chính là…… Chiếc khăn được viết bằng máu kia thực mới mẻ, như là sáng nay mới viết, nói cách khác, Ngọc nương còn chưa chết.

“Tiểu Lương Tử, chúng ta đi phía sau núi tìm thử xem?” Tiểu Tứ Tử đề nghị.

Tiêu Lương suy nghĩ một chút, nói, “Cẩn nhi, hiện tại trời đã tối rồi, cùng lúc chúng ta không quen đường, nói không chừng không tìm được người, chúng ta đều bị lạc đường. như vậy đi…” Tiêu Lương hạ giọng, ghé sát tai Tiểu Tứ Tử nói, “Chúng ta đến Huy Châu phủ phía trước, dùng Vương gia lệnh bài, kêu tri phủ kia đem đám hòa thượng này bắt lại, theo vương pháp xử trí, rồi tìm một người địa phương cùng quan binh dẫn đường, tìm mẫu thân của Thiên Thiên. Nếu muốn tìm người như bọn chúng nói, nhiều người có vẻ hữu dụng?”

Tiểu Tứ Tử nghe xong nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nói, “Ân! Phương pháp này hảo!”

Theo sau, mọi người ra cửa, ly

khai.

Tiểu Tứ Tử cưỡi trên lưng Thạch Đầu, mọi người cùng nhau xuống núi. Đi được đến chân núi liền gặp Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh trở về, bọn họ đã đem phụ nhân cùng những oa nhi về tới thôn trang. Vì thế, mọi người suốt đêm chạy đi, tới Huy Châu phủ.

Tuy nói không xa, nhưng là suốt đêm đi sơn đạo chạy tới Huy Châu, vẫn là phải chạy suốt một đêm mới tới, thật vất vả chạy tới ngoại thành Huy Châu phủ, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên Thạch Đầu, ôm Tiểu Thiên Thiên, hai người đã muốn ngủ say, Tiêu Lương cũng ngồi trên lưng Thạch Đầu, ôm Tiểu Tứ Tử, làm cho hắn ở trong lòng mình ngủ, bốn ảnh vệ vẫn rất tỉnh táo, Thạch Đầu đi đường lảo đảo, lâu lâu lại ngáp một cái.

Thanh Ảnh nhìn nhìn bộ dáng mơ mơ hồ hồ của nó, cảm thấy rất muốn đùa, liền đưa tay chọt chọt nó, “Thạch Đầu a, ngươi có thể đi ổn không a, đừng để ngã tiểu Vương gia.”

Thạch Đầu lỗ tai quơ quơ, giương mắt liếc Thanh Ảnh một cái, rất bất mãn thở phì phì hai tiếng, tiếp theo lại ngáp một cái, như là đang nói – làm cái gì vậy nha, quấy rầy người ta ngủ.

Môn quan trực cửa thành chính mình cũng đang dựa vào tường thành mà ngủ.

Tiểu Tứ Tử bọn họ cần phải vội vã tìm phủ nha, cho nên Thanh Ảnh phải đi lay lay môn quan kia, “Ai, vị đại ca này.”

Môn quan kia còn đang ngáy ngủ, Thanh Ảnh liền nâng tay, ghé vào lỗ tai hắn vỗ một cái, “ba……”

“Ân, ách……” Môn quan bị dọa đến giật mình, chống cây thương bên cạnh mà đứng lên, giương mắt nhìn phía trước, liền thấy Thạch Đầu cũng đang tò mò nhìn về phía hắn.

“Ai nha má ơi!” Môn quan kia bị dọa tới đặt mông ngồi xuống lại, liên tục lui về phía sau, “Hùng gia gia tha mạng a, ta trên có tám mươi lão mẫu, dưới có……”

“Uy!” Thanh Ảnh chặn họng hắn, “Này không phải hùng, nó có làm gì ngươi đâu, sợ cái gì.”

Môn quan lúc này mới phát hiện có người đứng cạnh, mới nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn chằm chằm vào Thạch Đầu, đưa tay chọt chọt cái mũi nó, “Này không phải hùng a? Cái gì vậy a? Lớn như vậy?”

Thạch Đầu híp mắt, thấy người trước mắt cứ khoa tay múa chân chỉ vào nó, vốn nó ngủ không đủ đã đại hỏa, người này lại còn dám sờ mũi nó……

“A ô……” Thạch Đầu hé miệng ra…… Cắn.

……

Trầm mặc…… Hiện trường trầm mặc……

Môn quan nhìn thấy Thạch Đầu một ngụm đưa tay hắn ngậm vào miệng.

Tiêu Lương cùng cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ cũng bị làm cho giật mình mà nhìn cánh tay người nào đó, cùng người ta đối diện.

“A!” Môn quan sợ hãi quá mà la to lên, muốn nhanh rút tay mình về, đưa đến trước mắt mà nhìn trái nhìn phải, may mắn không thiếu thứ gì. Nhóm ảnh vệ cũng túm Thạch Đầu lại, Tiểu Tứ Tử cũng nhảy xuống, nhéo lỗ tai Thạch Đầu, “Thạch Đầu, ngươi như thế nào lại không lễ phép nha!”

Thạch Đầu kêu vài tiếng, nằm úp sấp xuống, bắt đầu lăn a lăn, như là muốn nói – người ta mặc kệ, người ta hảo khốn a, người ta buồn ngủ mà vẫn phải chạy! Các ngươi đáng ghét!

Tất cả mọi người không nói gì.

“Thực xin lỗi nga, vị đại ca này.” Tiểu Tứ Tử đi tới trước mặt môn quan, “Thạch Đầu bình thường không có như vậy đâu, ngươi có bị thương không?”

Môn quan kia năm nay cũng đã gần bốn mươi, thật vất vả mấy ngày trước tức phụ hắn mang thai, mỗi tối đều nằm mơ vợ hắn sinh cho hắn một tiểu tử béo tròn, hôm nay vừa thấy Tiểu Tứ Tử, môn quan liền thi triển tình thương mãnh liệt của người làm cha, cười cười nói, “Đừng lo đừng lo, hùng như vậy mới đáng yêu a.” (*nổi da gà*)

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, “Thạch Đầu không phải hùng, là trảo li.”

Đang nói chuyện, Tiểu Thiên Thiên trong lòng Tiểu Tứ Tử cũng tỉnh lại, dùng bàn tay bé nhỏ che miệng ngáp, nhìn đến môn quan, liền “Bá bá” kêu lên.

Môn quan mắt nhìn chằm chằm, chảy nước miếng nói, “Nha…… Oa nhi này thật dễ thương a.”

Tiêu Lương thấy mọi người tụ thành một tụm, liền lắc đầu, đi tới hỏi môn quan, “Vị đại ca này, tri phủ nha môn đi như thế nào?”

Môn quan đưa tay chỉ đường lớn sau lưng, nói, “Ngay tại nơi này đi về phía nam, rồi lại nhìn qua hướng tây chút là thấy.”

“Đa tạ.” Việc này không nên chậm trễ, Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử đi về phía trước, Tiểu Tứ Tử cầm tay oa nhi lắc a lắc, nói lời từ biệt với môn quan.

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh dùng dây thừng sống chết lôi kéo Thạch Đầu đang nằm rạp dưới đất không chịu đi.

Bạch Ảnh cùng Hắc Ảnh phía sau cũng đẩy nó, “Thạch Đầu a, ngươi như thế nào lại trầm như vậy?”

“Chính là a, ngươi cứ ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, còn lười vận động, về sau khẳng định càng ngày càng béo.”

“Rõ ràng đừng làm trảo li nữa, làm thiếp trư đi!” (Câu này có nghĩa là: Thạch Đầu là giống cái, nhưng vì nó lười + ham ăn + ham ngủ => kêu nó làm vợ heo cho rồi :)) )

Mấy ảnh vệ lời qua tiếng lại trêu chọc Thạch Đầu, Thạch Đầu lại bị kéo về phía trưc. Nó vốn đang buồn bực, còn nghe mấy người này ngươi một câu ta một câu mà trêu chọc bên tai nó, liền nheo mắt lại, bụng dùng sức…… “Phốc……”

Chỉ thấy phía sau mông Thạch Đầu, bốc lên một cỗ khí vàng vàng…… (Mèn ơi, nghe mà cứ như khí Clo thế này =)) )

“A!” Tiểu Tứ Tử nắm tay Tiêu Lương bỏ chạy, “Khó lường, Thạch Đầu thúi lắm!”

“Khụ khụ……” Mấy ảnh vệ không phòng bị, liền lãnh đủ, tựa vào một bên mà ho sặc sụa, hô to, “Nương a, thối muốn chết, chết a!”

Tiêu Lương nhanh chóng thi triển khinh công mang Tiểu Tứ Tử chạy, Thạch Đầu này trừ bỏ bản lĩnh đào hố và bơi lội, còn có thêm một năng lực khó lường, chính là thúi lắm…… Thối thí (thí = thả bom sinh học =)))) kia, ngay cả chồn cũng chỉ bằng ba phần của nó, hơn nữa, một cái thí của nó đặc biệt lớn, quả thực chính là tuyệt kĩ tất sát.

Mấy ảnh vệ ôm mũi mà chạy như điên về phía trước.

Thạch Đầu thấy mọi người đều bỏ chạy, liền nhanh nhẹn đứng lên, truy……

Tiểu Tứ Tử bị Tiêu Lương ôm, Tiểu Thiên Thiên bị Tiểu Tứ Tử ôm, Tiêu Lương lại chạy như điên, Tiểu Tứ Tử liền cảm giác gió vù vù thổi bên tai, Tiểu Thiên Thiên thì vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nó, “nha nha nha” kêu lên, rồi cười to, xem ra rất thích cảm giác này.

Rất nhanh, mọi người đã đứng trước cửa nha môn, Thanh Ảnh gõ cửa, nha dịch chạy ra mở cửa, vừa nhấc mắt còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy trước mặt là một khối kim bài Cửu Long…… Ở giữa còn có một chữ “Triệu”.

Mấy nha dịch nuốt nuốt nước miếng, cùng nhau xoay người, hướng vào trong vừa chạy vừa kêu, “Đại nhân! Có chuyện rồi!” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play