Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt nàng với vẻ không hiểu, đôi mắt to ánh lên những tia sáng tựa ngọc thạch, khả ái mê người.

Mặt Tư Đồ Hách không đổi sắc, nhìn vào sâu thẳm bên trong có thể thấy lửa giận ẩn giấu nơi đáy mắt.

“Thiếp thân thỉnh an Vương gia.”

Phượng Mai và Lê trắc phi cùng nghiêng mình hành lễ, trong ánh mắt lộ ra sự miệt thị xen lẫn phẫn nộ đối với Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi khẽ thở dài trong lòng, nàng nào có tội tình gì, thân thể nhỏ bé mới lên tám này khiến người ta chán ghét đến vậy sao? Vì sao tất cả bọn họ, ai nấy đều thích khinh bỉ nàng, chán ghét nàng?

“Thỉnh an Bát vương gia.” Kiều Linh Nhi đương nhiên hiểu lễ nghĩa, nàng cũng nghiêng mình hành lễ.

Nét mặt Tư Đồ Hiên khẽ biến, cất giọng hờ hững, “Đứng lên đi.”

Trong lòng Vân Lam thấp thỏm không yên, nỗi sốt ruột xông lên đến tận đầu khiến cô vô cùng bất an.

Thế nhưng Bát vương gia và các trắc phi đều ở đây, vốn không đến lượt cô lên tiếng.

Làm sao bây giờ?

“Kiều tiểu thư đến phủ, có việc?”

“Hồi vương gia, ta được Lê trắc phi mời đến đây.”

Lê trắc phi rùng mình, đầu đã cúi thấp, trong lòng rất giận Kiều Linh Nhi.

Tư Đồ Hách nghe vậy nhưng chẳng tức giận, “Nếu việc đã xong, bổn vương cũng có chút chuyện muốn bàn với Kiều tiểu thư.”

Phượng Mai há hốc miệng như muốn nói gì thì đã bị sắc mặt lạnh lùng của Tư Đồ Hách dọa sợ, cô ta vội vàng cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài, “Thiếp thân xin cáo lui trước.”

Lê trắc phi cũng tự động theo ra.

Chỉ một thoáng, trong tiểu đình chỉ còn lại Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hách, hai người họ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Chẳng kiêng nể gì, Kiều Linh Nhi lanh lợi lên tiếng, “Chẳng hay Vương gia có gì dặn dò?”

“Nàng rời khỏi phủ đã quen chưa?”

Kiều Linh Nhi ngơ ngác đứng lặng, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

“Lão thất không phải người tốt, nếu nàng ở trong Thất vương phủ thì phải cẩn thận.” Nét mặt Tư Đồ Hách vẫn bình thản như không.

Kiều Linh Nhi vô cùng ngạc nhiên sau mới đáp lại, “Thất gia rất tốt.”

Đáy mắt Tư Đồ Hiên tóe lửa giận, tựa như muốn thiêu đốt đứa nhỏ đang đứng trước mặt.

Hồi lâu sau hắn mới phất tay, “Xuống đi.”

Kiều Linh Nhi y lệnh lui ra.

Trên đường về, Kiều Linh Nhi chợt nhận ra, hóa ra không phải là nàng không phản ứng kịp, mà vì trong lòng kinh sợ.

Thiên a, Bát vương gia kia quan tâm đến cuộc sống của nàng sao?

Ạch, hưu thế cũng giống như đá cầu vậy, chẳng phải một khi đá đi là hết chuyện? Cớ gì còn muốn quan tâm cuộc sống của nàng chứ?

Người này là làm bộ hay anh ta thực sự tỉnh táo?

Bỏ đi, trong thế giới giả tạo thì hết thảy đều là giả tạo.

Mải suy ngẫm về vấn đề này, Kiều Linh Nhi không còn để ý đến xung quanh, ngay cả Tư Đồ Hiên đứng ngay trước mặt nàng cũng không thấy, cứ thế đâm thẳng vào người ta.

“Ôi, cái mũi nhỏ của ta.” Kiều Linh Nhi xoa xoa cái mũi nhỏ, hét lớn một tiếng, “Ai ui, người nào mà vội vàng như lửa dí vậy, đụng hư lỗ mũi của ta phải đền tiền.”

Vân Lam sợ ngây người.

Khi nhìn thấy Thất vương gia, cô vốn đã định nhắc nhở tiểu thư, thế nhưng Thất gia lại khoát tay ý bảo không cần. Nhìn tiểu thư cứ vậy đụng vào Vương gia, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, nên biết người tiểu thư đụng phải là Thất gia đó! Lại nói khi nghe tiểu thư hét lên, cô thật muốn phì cười, tiểu thư của tôi ơi, sao người có thể chỉ lo đến cái mũi của mình vậy? Dù gì cũng nên chọn một câu khác mà nói mới phải. Cuối cùng không nghĩ tới tiểu thư còn trách cứ Thất gia… vội như bị lửa dí.

Tim Vân Lam khẽ ngừng đập trong giây lát, cô vội vàng quỳ xuống, “Thất gia thứ tội, không phải tiểu thư cố ý.”

Kiều Linh Nhi bị đụng đến ê ẩm, nước mắt lưng tròng, khi nghe thấy lời kia của Vân Lam mới hay mình đã tự gây họa.

Nàng vội ngẩng đầu nhỏ, trừng đôi mắt phiếm nước nhìn người kia, “Thất gia đụng hư lỗ mũi của ta.”

Trong lòng Tư Đồ Hiện giận lắm, không ngờ kẻ gây họa còn đường hoàng tri hô, lên án nói hắn sai rồi?

Trong nháy mắt, lửa giận bay biến, đáy mắt hắn lộ ra tia tà mị, môi khẽ nhếch lên, “Nàng khẳng định là bổn vương đụng hư mũi nàng?”

Kiều Linh Nhi chột dạ, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó mới gật đầu xác nhận, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đáng thương, “Thất gia biết rõ ta không thấy đường thì không nên đứng trước mặt ta, đây rõ ràng là dụ người ta phạm lỗi.”

Ạch… Dụ người phạm lỗi?

Tư Đồ Hiên nhướng mày, “Đi theo bổn vương.”

Kiều Linh Nhi run rẩy nhìn theo bóng dáng mỗ nam bằng ánh mắt oán niệm, có phải nàng đã lỡ lời không?

“Tiểu thư, người còn không mau đuổi theo.” Vân Lam thông minh nhắc nhở.

Kiều Linh Nhi quay đầu trừng mắt với Vân Lam, “Sao ngươi không sớm nhắc ta?”

Vân Lam xấu hồ cúi đầu, không dám thừa nhận bản thân quá nhát gan, sau một hồi cân nhắc cuối cùng cô đành thành thực trả lời, “Tiểu thư, nô tỳ định nhắc nhở tiểu thư, nhưng ý Thất gia bảo nô tỳ đừng nhắc.”

Kiều Linh Nhi chợt hiểu ra, nhất định là ai kia muốn nhân cơ hội này sửa lưng nàng.

Bỏ đi, vâng mệnh cho rồi.

Trong điện, chỉ có hai người – Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên.

Kiều Linh Nhi rất bình tĩnh, ngoan ngoãn ngồi một bên đợi người ta hỏi tội.

Nhưng câu nói của Tư Đồ Hiên lại khiến nàng mở rộng tầm mắt.

“Bây giờ cho nàng phạm lỗi.”

Trái tim nàng khẽ run rẩy, gào thét, Thất gia, lời này của ngài là có ý gì vậy?

“Hửm?” Giọng mũi nặng cất lên.

Kiều Linh Nhi cảm nhận được sự nguy hiểm, nàng biết lời nói ra có điều không đúng, nhưng Thất gia à, ngài không thể rộng lượng buông tha aso?

“Ạch, không biết Thất gia là có ý gì.”

Ánh mắt Tư Đồ Hiên ngày càng lộ ra sự quan tâm, vốn dĩ hắn nổi giận là vì nàng coi lời hắn như gió thoảng bên tai, hiện tại nàng chỉ là một người bình thường, sơ sảy một chút cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thế mà nàng còn dám nghênh ngang đến Hách vương phủ?

Nếu không phải nàng ngụ lại Thất vương phủ, đám người ở Hách vương phủ ấy đã sớm diệt nàng.

Bây giờ người phạm sai lại còn muốn trách cứ hắn, nếu không cho nàng cơ hội thì thật có lỗi với nàng.

“Khi nãy nàng chỉ trích bổn vương dụ nàng phạm lỗi, nếu bổn vương phải gánh tội danh này thì phải bắt nàng làm chứ.”

Kiều Linh Nhi chép miệng, không biết phải trả lời vấn đề mà nam nhân âm hiểm vô sỉ này đưa ra như thế nào. Hiểu rõ nàng chỉ lỡ dùng sai từ, vậy mà truy đến cùng không chịu buông tha, còn cố ý cường điệu hai chữ “chỉ trích”, đúng là mất mặt nam nhân.

Hẹp hòi!

Trong lòng rủa thì rủa, nhưng Kiều Linh Nhi nàng hiểu, sau cùng cũng phải đối mặt.

“Không dám chỉ trích Thất gia, là khi nãy ta lỡ lời, mong Thất gia đại nhân đại lượng, thông cảm bỏ quá cho.”

Lời xin lỗi này khiến Tư Đồ Hiên thấy thỏa mãn, vừa định lên tiếng thì giọng Thời Bố đã từ ngoài cửa truyền đến, “Gia, Thần vương gia cầu kiến.”

Thần vương gia?

Bách Lý Thần?

Mỹ vương tử tộc Lưu Vân?

Đôi mắt nàng bỗng vụt sáng, vui vẻ nhìn Tư Đồ Hiên, “Thất gia, có phải mỹ vương tử đến không vậy?”

Ngày đó, nàng lén xem qua bức tranh họa mỹ vương tử ở Trường Thọ cung, nàng rất muốn được một lần tận mắt diện kiến mỹ vương tử bằng xương bằng thịt, không ngờ anh ta sắp đến thật.

Sắc mặt Tư Đồ Hiên đanh lại, phảng phất hơi lạnh, trong đôi mắt tóe ra lãnh ý, “Nàng cao hứng vậy sao?”

Kiều Linh Nhi ngộ ra, vội kìm lãi niềm vui trong lòng, nhưng hiện tại vô phương khống chế, “Không phải cao hứng mà ta thấy may mắn. Mỹ vương tử của tộc Lưu Vân là người ai ai đều muốn tận mắt thấy, nếu có thế chiêm ngưỡng dung nhan vị kia một lần thì đêm nay hẳn có thể ngủ ngon.”

Tư Đồ Hiên dở khóc dở cười, căn bản không thể nổi giận.

Tận mục sở thị một lần… mỹ dung của Bách Lý Thần?

Nếu Bách Lý Thần nghe được những lời này, không biết anh ta sẽ phản ứng ra sao.

Hơn nữa không biết “vinh hạnh” được trở thành vật thôi miên đối với kẻ khác sẽ có loại tư vị gì.

Kiều Linh Nhi đâu biết rằng một lời vô tư từ miệng nàng, lại có thể khiến lòng người thương tổn. Nàng chỉ muốn sớm được gặp Bách Lý Thần, thưởng thức nhan sắc mỹ vương tử.

Vốn một Tư Đồ Hiên đã đủ mãn nhãn, nếu có người còn đẹp hơn anh ta, nàng cũng không muốn sống nữa.

“Nhưng nếu có đẹp, so ra cũng thua kém ngài.” Chẳng đợi nhân gia đáp lời, Kiều Linh Nhi đã lẩm bẩm ra miệng.

“Thế là thế nào?” Tư Đồ Hiên hiếu kỳ.

“Sắc đẹp của ngài thiên hạ vô song.” Nàng cứ thế tuôn tiếp lời ngọc, “Khôi ngô tuấn tú, không gì sánh được.”

Hậu tri hậu giác, Kiều Linh Nhi nhận ra mình đã phạm phải tội mê nam sắc, tự thầm khinh bỉ bản thân. Thế nhưng dục vọng nào thế khống chế chứ!

Tư Đồ Hiên tâm tình tốt hẳn, gật gù, “Vậy nàng nên gặp qua cho biết.”

“Thất gia, ngài thật tốt.” Kiều Linh Nhi hồ hởi tán dương.

Thế nhưng nàng nào hay biết rằng, mỗ nam âm hiểm đã đạt đến trình độ cao nhất, vốn dĩ chỉ cần nhắc nhở vài câu đã có thể giúp nàng tránh khỏi những bất trắc không cần thiết, nhưng trái lại hắn chỉ im lặng hết lần này đến lần khác, cứ thế để nàng phạm sai lầm.

Bách Lý Thần một thân lam sắc, dáng vẻ phong tao nho nhã, khuôn mặt anh tuấn, khiến người ta ái mộ.

Kiều Linh Nhi đánh giá hồi lâu rồi thở dài, “Đẹp thật!”

Sắc mặt Bách Lý Thần không đổi, nụ cười nhạt nở trên khuôn mặt song đáy mắt lại tóe lửa giận, “Chẳng hay vị này là…?”

“Đây là thị nữ của bổn vương, Thần vương gia, mời ngồi.”

Tư Đồ Hiên vừa lên tiếng đã dọa Kiều Linh Nhi sợ ngây người.

Nàng mất giá đến độ nháy mắt đã trở thành… thị nữ của người ta?

Tư Đồ Hiên, anh có cần phải vô sỉ thế không? Mặc dù nàng bị hưu cũng không trầm luân đến độ phải làm thị nữ cho người khác nha, anh ta cứ thế tự tung ban cho nàng một thân phận?

Nàng ở trong phủ có thanh toán bạc đường hoàng đấy nhé. Là khách trọ của ngài đấy nhé, cớ gì lúc này lại biến thành thị nữ của ngài?

Trong ánh mắt Bách Lý Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, khôi phục lại vẻ đạm nhiên ngồi xuống, bỏ qua câu “tán thưởng” khi nãy của Kiều Linh Nhi.

“Thất vương gia, thị nữ của huynh dường như có phần bất mãn với bổn vương, có phải bổn vương quấy rầy hai người không?” Bách Lý Thần thản nhiên hỏi.

Kiều Linh Nhi đã hiểu, trong lòng khẽ thở dài, thể diện cứ thế bị hủy đi.

Tư Đồ Hiên như hiểu thấu, “Quả thực là quấy rầy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play