Đem chuyện hòa ly truyền ra ngoài khiến
cả danh dự lẫn nhân cách của Bát ca đều tăng lên, sao thất ca có thể làm chuyện hồ đồ như thế? Thế chẳng khác nào nâng cao chí khí kẻ khác, dập
tắt uy phong của bản thân sao? Chuyện hồ đồ như vậy coi như có cầu Thất
ca cũng sẽ không làm.
Kiều Linh Nhi không thèm để ý đến Tư Đồ
Dật, nàng một mực chớp mắt nhìn TƯ Đồ Hiên. Ngẫm lại tuy rằng có điểm kì quái, nhưng cẩn thẩn suy nghi thì vẫn phát hiện ra một số lỗ hổng.
Nhất định là Tư Đồ Hiên có dự tính khác
cho nên anh ta mới để chuyện này nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Thế
nhưng anh ta lại làm chuyện tâng bốc chí khí của kẻ khác sao?
“Là do bổn vương truyền đi.” Tư Đồ Hiên đạm nhiên nói.
Tư Đồ Dật ngây dại, không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng Thất ca.
Kiều Linh Nhi chỉ cười híp mi nhìn nam nhân kia, “Có phải ngài đang tính toán điều gì?”
Chân mày Tư Đồ Hiên cau lại nhìn cặp mắt
đen láy đang phát ánh quang của mỗ tiểu hài kia, không khỏi cảm thấy
buồn cười. Tiểu gia hoa này là e thiên hạ không loạn.
“Bổn vương không có bất kì dự định gì.”
Kiều Linh Nhi liền dẩu cái miệng nhỏ
nhắn, không thể nào nha, nếu anh ta thật sự không có bất kì trù tính gì
thì có cho ăn no rửng mỡ mới đi giúp người khác nâng cao danh tiếng.
Trong lòng Tư Đồ Dật nhức nhối không yên, thậm chí có phần kích động, “Thất ca, có phải Bát ca uy hiếp huynh?”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Tư Đồ Dật,
dịu dàng nói, “Thập tam gia, chẳng lẽ Thất gia là người có thể để người
khác tùy ý khi dễ?”
Ở thời điểm hiện tại, nàng không cho là có người có thể uy hiếp Thất gia.
“Nàng.” Dường như người nào đó đã nhìn thấu tiểu tâm của nàng, bèn ném ra một chữ.
Kiều Linh Nhi trừng mắt ra chiều hoài nghi.
Nhưng nhân gia cũng không đáp lại, chỉ
đứng lên, “Nếu nàng định đêm nay rời khỏi thì trực tiếp tìm Thời Bố, hắn sẽ giao bạc cho nàng. Nếu không muốn rời đi thì cứ theo như dự định khi trước, nàng cứ ở lại phủ ta thêm một tuần.
Nói xong Tư Đồ Hiên bước thẳng ra ngoài.
Tư Đồ Dật thấy Thất ca nhà mình rời đi, đương nhiên cũng không còn lý do gì để lưu lại, anh ta cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước đến cửa, Tư Đồ Dật bỗng dừng chân, “Linh Nhi, hôm nào ta sẽ tìm cô tâm sự.”
Nói xong câu ấy, thân ảnh anh ta cũng biến mất.
Trong lòng Kiều Linh Nhi phiền muộn không thôi, tất cả tâm tư nàng đều đặt vào câu nói khi nãy của Tư Đồ Hiên,
đâu còn nghe thấy Tư Đồ Dật nói gì.
Chớp mắt lại chớp mắt, dường như đáy lòng có tia sáng lóe lên.
Chẳng lẽ Thất gia nói nàng khi dễ anh ta?
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này không thể nào nha. Nàng sao có thể khi dễ nhân gia chứ.
Mang theo một vấn đề nặng trĩu trong lòng, Kiều Linh Nhi yên bình trải qua một tối tại Thất vương phủ.
Bởi không có cách nào rời khỏi kinh thành trước khi sứ giả ngoại tộc đến, Kiều Linh Nhi chỉ có thể chờ đợi Tư Đồ Hiên hành động.
“Tiểu thư, chúng ta có nên ra ngoài một chút không?” Vân Lam cúi đầu hỏi.
Nghe người trong phủ nói hôm nay vô cùng
náo nhiệt, cô đã sớm rục rịch trong lòng, nhưng không có sự cho phép của tiểu thư thì cũng không thể rời khỏi phủ.
Nghĩ đến hôm nay sứ giả ngoại tộc viếng
thăm, nhóm Tư Đồ Hiên hẳn là không ở trong phủ, nàng ở đây cũng chẳng có ý nghĩa. Thấy vẻ mong chờ trong mắt nha đầu Vân Lam, Kiều Linh Nhi đành gật đầu đồng ý, “Vậy đi xem thử một chút.”
Đường phố oanh oanh yến yến, không khí nô nức, vừa náo nức vừa mang theo vui thích.
“Tiểu thư, người xem kìa, bọn họ xem chừng rất vui vẻ.” Trên mặt Vân Lam tràn đầy hưng phấn.
Kiều Linh Nhi gật đầu, nàng đương nhiên
nhìn ra, nhưng trong lời bàn tán đều chỉ có một việc duy nhất – ngoại
tộc sứ giả đến kinh thành.
Vân Lam nghe xong mới tò mò hỏi, “Tiểu thư người nói thử xem, sứ giả tộc Lưu Vân thực sự rất anh tuấn tiêu sái sao?”
Kiều Linh Nhi dừng bước, khuôn mặt nhỏ
nhắn tròn trịa đầy vẻ tươi cười, “Nếu đúng thật là huynh đệ anh tuấn phi phàm có phải Vân Lam ngươi sẽ động tâm?”
Vân Lam đầu tiên là sửng sốt, sau là 囧[1]. Lời này của tiểu thư…
“Tiểu thư…”
Kiều Linh Nhi chẳng để ý tới sự ủy khuất
của Vân Lam, tiếp tục cười hì hì nói, “Thật ra nếu đúng là một đại ca
anh tuấn thì cũng tốt, chúng ta có thể mở rộng tầm mắt.
Nhìn thấy nét mặt của Kiều Linh Nhi, mọi
ủy khuất trong lòng Vân Lam đều tiêu biến, có phần không giải thích được lại có phần hiếu kỳ, “Tiểu thư, còn có người nào bì được với vẻ anh
tuấn bảnh bao của Thất vương gia sao?”
Theo cô, người anh tuấn nhất chính là Thất vương gia, cả thiện hạ này e chẳng ai so được với ngài.
Kiều Linh Nhi hơi sững sờ, không nghĩ tới Vân Lam lại thốt ra câu này.
Câu này hỏi đúng điểm chết, trải qua hai
cuộc đời, điểm qua tất cả những nam nhân nàng từng gặp, quả thật không
một ai sánh bằng Tư Đồ Hiên. Hôm nay bách tính ai nấy đều kháo nhau về
sứ giả tộc Lưu Vân, chẳng lẽ anh ta thật sự khá hơn Tư Đồ Hiên?
“Tiểu thư? Tiểu Thư?” Vân Lam không thấy chủ tử trả lời, bèn thất thần vội gọi hai tiếng.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, “Chúng ta đến trà lâu dùng trà trưa.”
Nói xong cũng không nhìn đến phản ứng của Vân Lam, Kiều Linh Nhi hướng thẳng đến trà lâu gần đó.
Vân Lam thấy chủ tử cất bước bèn vội đuổi theo, nhưng thế nào trưa cũng còn chưa tới, chủ tử đã đói bụng rồi sao? Chẳng lẽ hôm nay dùng điểm tâm cùng Thất vương gia không vừa miệng, nên hiện tại bao tử đã kêu réo?
Nghĩ đến chuyện chủ tử ăn không đủ no,
trong lòng Vân Lam có chút khó chịu, nhất quyết cô phải nói với Thời Bố
một tiếng để anh ta bẩm báo Thất vương gia. Sau này quyết không thể để
chủ tử đói bụng.
Trong lòng Kiều Linh Nhi đang nghĩ đến chuyện khác nào có phải vấn đề Vân Lam đang suy nghĩ.
Trong quán trà rất náo nhiệt, không giống tiệm cơm trong tưởng tưởng của nàng, khách khứa cũng không mấy đông đúc.
Kiều Linh Nhi tìm một chỗ tương đối bình
thường, sau khi ngồi xuống liền gọi một bình trà, cùng Vân Lam thưởng
thức, vừa nghe một chút bàn tán náo nhiệt.
Vân Lam nhìn bình trà trước mặt, không khỏi trừng mắt. Chẳng phải chủ tử đói bụng sao, sao lại uống trà chứ?
“Tiểu thư? Không phải người đói bụng sao? Sao lại không dùng cơm?”
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Vân Lam, “Ai nói ta đói bụng? Ta đến trà lâu uống trà, không phải ăn cơm.”
Nói xong, nàng còn định vươn tay châm trà.
Vân Lam thấy vậy vội vàng đỡ lấy ấm trà,
châm trà cho chủ tử, ngoài miệng khẽ nói, “Tiểu thư, trà nơi này không
thể so với trà trong vương phủ, sao người không ở trong phủ uống mà phải chạy đến đây?”
“Nghe bát quái nha! Trong phủ đã bị cấm
bàn chuyện thị phi, sao có thể nghe được chứ.” Kiều Linh Nhi khẽ nhấp
môi nhỏ, sau mới lên tiếng, trong đáy mắt còn mang tia suy nghĩ sâu xa.
Bát quái, từ này Vân Lam hiểu được, tiểu thư cũng đã giải thích qua. Thế nhưng ở chỗ này có thể nghe bát quái sao?
Trong chốc lát, nghi hoặc trong lòng Vân Lam đã bị bác bỏ, bởi đã có người nhắc đến chuyện nào kia.
“Các vị có biết không, hôm qua Bát vương phi đã bị Bát vương gia hưu rồi đấy.”
“Phải phải, ta cũng có nghe nói. Chính là ngay đêm qua, vừa vặn ngay lúc đêm khuya thanh vắng.” Có người bắt đầu phụ họa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Lam dẩu ra tỏ vẻ không vui, những người này thật đáng khinh, khi không lại bàn tán chuyện này.
Về phần Kiều Linh Nhi, nàng rất bình tĩnh thưởng trà, sau lên tiếng nhắc nhở Vân Lam, “Vân Lam, hôm nay chúng ta
ra ngoài nghe bát quái, sau đó thong thả dạo chơi, ngươi không được tức
giận cũng không được gây sự. Chuyện của ta tự ta có phân định.”
“Thế nhưng, tiểu thư à, bọn họ quá dễ dàng…”
Vân Lam bất mãn oán giận lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của Kiều Linh Nhi, cô lập tức im lặng,
“Dạ, nô tỳ xin nghe theo tiểu thư phân phó.”
Vì thế, chủ tớ hai người liền lắng nghe thị phi náo nhiệt.
“Các vị chắc không biết, không phải là
Bát vương gia hưu Bát vương phi đâu. Ta nghe đồn là hai người họ hòa
ly.” Một người cẩn thận quan sát chung quanh, chắc mẩm không có gì nguy
hiểm mới lên tiếng thần thần bí bí nói.
“Hòa ly? Sao lại có chuyện này?” Sau khi nghe xong, lập tức có người đưa ra nghi vấn.
“Chuyện này không sai đâu. Ta có thân
thích là người hầu trong cung Trường Thọ. Người đó nói ngay lúc xế
chiều, tất cả đều tập trung lại Trường Thọ cung, hơn nữa chuyện hòa ly
còn do chính Hoàng thượng hạ chỉ. Là thánh chỉ đấy, bằng không Bát vương gia và Bát vương phi sao có thể chia lìa. Nên nhớ trước đây bát vương
phi gả vào Hách vương phủ là do Thái hậu nương nương đứng ra làm chủ.”
Người kia vừa nói xong, mọi người chung quanh lại rơi vào trầm mặc.
Lời này cũng không sai, nếu không phải vì thánh chỉ, không có khả năng Bát vương gia cam đảm hưu Bát vương phi.
Dù sao con cái đều nghe theo lời thân mẫu, hơn nữa Hoàng thượng lại là
người con có hiếu, tất sẽ nghe theo ý Thái hậu.
“Các vị nói xem, Bát vương phi chỉ là một tiểu nữ oa, sao có thể không bị hưu chứ? Hiện tại không thì sau này
cũng sẽ.” Đột nhiên một người ngồi gần đó lên tiếng.
Nhưng người ngồi lặng lẽ kia chợt ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một công tử phú gia đang cười nhìn họ.
Kiều Linh Nhi hứng thú nhìn bọn họ, vẫn
như trước không nói câu gì. Dù sao nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ ngồi ở
góc phòng, vốn chẳng ai để ý, cũng không lo lắng có người nói nàng nghe
trộm.
“Ngươi thì biết cái gì? Nhà ngươi nào có ai làm hầu trong cung.” Có người không hài lòng nói.
“Ha ha ha. Nhà ta đúng là không có ai làm kẻ hầu trong cung, nhưng tỷ tỷ của ta là trắc vương phi của Hách vương
phủ. Bát vương gia đã đáp ứng để tỷ tỷ của ta làm chính phi, sao có thể
giữ lại tiểu nữ oa tám tuổi làm phi tử.”
Người kia vứt dứt lời, mọi người đã ngẩn ngơ. Hóa ra vị này là đệ đệ của trắc vương phi.
Ánh mắt Kiều Linh Nhi càng bội phần hứng thú, Hóa ra là thân thích của người trong Hách vương phủ.
Xem ra hẳn là đệ đệ của Mai trắc phi.
Quả nhiên, người nọ đã lên tiếng, “Phượng phủ ta trước nay không bao giờ nói năng hàm hồ, ba ngày sau các ngươi sẽ biết.”
Người nọ nói xong thì quay lưng bỏ đi.
Kiều Linh Nhi còn đang trầm tư, không để tâm những người bên cạnh đang bàn tán điều gì, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện kia.
Người của Phượng phủ có khả năng tùy tiện lớn tiếng ba hoa như vậy? Chẳng lẽ từ trước Phượng phủ đã có giao ước
với Tư Đồ Hách? Bằng không thì vì lẽ gì Tư Đồ Hiên lại vì Tư Đồ Hách mà
tung tin lan truyền?
“Tiểu thư, người của Hách vương phủ muốn
gặp tiểu thư, hiện tại đang chờ trong vương phủ.” Bỗng nhiên Cam Hoài
xuất hiện trước mặt nàng.
[1] Nghĩa gốc: 囧 (âm Hán Việt: quýnh), nghĩa là “sáng ngời”.
Từ ngữ mạng: nhưng trên mạng, 囧 không hề có nghĩa là sáng sủa gì cả. Chữ này vốn là một chữ ít gặp trong tiếng Hán, có lẽ không nhiều người biết nghĩa gốc của chữ này, nhưng người sử dụng nó thì ngày càng nhiều. Vì
chữ “bát” bên trong giống đôi mắt cụp xuống, chữ “khẩu” giống cái mồm há ra, nên chữ này rất giống một “emotion” (biểu tượng cảm xúc), emo này
chẳng vui vẻ gì. Vậy là, chữ 囧 bỗng nhiên biến thành khó xử, cô đơn, vô
vọng, khốn đốn, đau thương…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT