Nghe vậy, Thái hậu ban đầu là sửng sốt, tiếp đó là kinh hãi.
Hòa ly?
Hai chữ này chưa từng xuất hiện trong chốn hoàng gia, sao có thể thành toàn?
“Hòa ly?” Thái hậu lập lại một lần nữa, bà vẫn không dám tin.
Tư Đồ Hiên đã sớm đoán được Thái hậu sẽ nghĩ như vậy, anh rất bình thản gật đầu, “Chính là hòa ly.”
Hoàng thất thân phận cao quý ra sao, Tư
Đồ Hiên hiểu rõ, nhưng dù cao tới đâu, anh cũng không thể để mỗ tiểu hài tử chịu thiệt thòi, càng không thể để nàng thương tâm. Nếu đã là hoàng
thất không đúng, vậy thì thể diện hoàng thất phải gánh chịu.
“Hiên nhi, con có biết con đang nói gì
không?” Thái hậu có phần tức giận, thể diện của hoàng thất suy cho cùng
rất quan trọng. Bà yêu thương Kiều Linh Nhi, nhưng thế không nghĩa là bà không quan tâm đến thể diện của hoàng gia.
Nếu quả thật để bọn chúng hòa ly, nha đầu Linh Nhi sẽ không phải chịu ủy khuất. Thế nhưng chuyện này tổn hại đến
danh dự của hoàng thất, nếu đồn ra ngoài sẽ lập tức trở thành đề tài bàn tán của bách tính, nếu truyền tới tai các nước khác còn khiến họ chê
cười.
“Hoàng tổ mẫu cho rằng tôn nhi đang nói
đùa sao?” Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tư Đồ Hiên biến mất, bỗng chuyển thành
sự xem thường, “Chuyện này là hoàng gia chúng ta sai, sao có thể để một
hài tử tám tuổi gánh chịu?”
Thân thể Thái hậu khẽ run lên, suýt chút
nữa bà đã quên mất đó chỉ là một hài tử mới lên tám, sau khi trưởng
thành thời gian còn rất dài, bà lại định để con bé chịu tổn thương, đáng lẽ không nên để con bé đau khổ mới phải. Một tiểu nữ oa không có phụ
mẫu, ăn nhờ ở đậu đã là chuyện rất đau lòng. Hiện tại vừa gả đi lại bị
hưu, sau này còn ai dám?
“Thế nhưng cũng không thể hòa ly.” Trong lòng Thái hậu dấy lên cảm giác vô lực.
“Hoàng tổ mẫu có thể nghĩ ra một cách nào đó tốt hơn sao? Tôn nhi biết Hoàng tổ mẫu người yêu thương Linh Nhi,
nếu lúc này để phụ hoàng trực tiếp hạ thánh chỉ, Linh Nhi sẽ bị thương
tổn, điều này chúng ta đều không muốn nghĩ đến.” Tư Đồ Hiên không bàn
đến chuyện ai đúng ai sai, mà đem sự thực nói ra.
Thái hậu trầm mặc hồi lâu, sau mới gật đầu, “Chỉ e phụ hoàng con không ưng thuận.”
Bà ngăn Hoàng đế không cho ngài hạ chỉ
cũng là vì không muốn để nha đầu kia chịu bất kì tổn thương gì. Hiện tại mặc dù đổi thành cách khác, nhưng vẫn như cũ là làm khó Hoàng đế.
“Phụ hoàng sẽ lấy đại cục làm trọng, hơn nữa nếu Hoàng tổ mẫu đồng ý, phụ hoàng sẽ không cự tuyệt.”
Thái hậu lại trầm mặc hồi lâu, sau gật đầu, “Vậy cứ thử xem.”
“Hiện tại phụ hoàng gấp gáp triệu kiến
Linh Nhi, chỉ e ngài đã lên đường.” Tư Đồ Hiên nói xong bèn đứng dậy,
“Nếu Hoàng tổ mẫu đã đáp ứng, chi bằng tôn nhi đi thỉnh phụ hoàng đến
đây.”
Rốt cuộc Thái hậu không nỡ để đứa nhỏ kia chịu nỗi đau lớn đến vậy, nếu để một hài tử mới tám tuổi gánh chịu hậu
quả do hoàng thất gây nên chỉ vì sự kiêu ngạo, ngày sau truyền ra ngoài
nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hòa ly, truyền ra ngoài có khiến bách tính thiên hạ chế giễu hoàng gia Tư Đồ, thế nhưng không đến mức khinh bỉ.
“Con đi đi.” Thái hậu than nhẹ một tiếng.
Tư Đồ Hiên xoay người định xuất môn,
nhưng vừa dợm bước liền dừng lại, “Hoàng tổ mẫu, nếu chuyện hòa ly này
truyền ra ngoài, người thế nhân tán thưởng chính là phụ hoàng, chứ không phải chế nhạo hoàng gia Tư Đồ chúng ta.”
Nói xong, Tư Đồ Hiên đi thẳng ra ngoài.
Thái hậu ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay, thể diện của hoàng thất là quan trọng nhất, nhưng ngày hôm nay hoàng gia Tư Đồ có thể vứt bỏ sĩ diện, bảo vệ một đứa trẻ khỏi thương tổn, đây chẳng phải là Hoàng đế
nhân từ sao? Truyền ra ngoài, so với chế nhạo, bách tính sẽ càng thêm
tán thưởng.
Sao bà dĩ nhiên lại quên mất điều này?
Đứa nhỏ Hiên nhi kia có thể nghĩ sâu xa đến như thế?
Hiên nhi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tính toán điều gì?
Kiều Linh Nhi ở trong vườn hái hoa cùng
Lục Nhu, thấy Tư Đồ Hiên vội vã xuất môn, không đến một nén nhang sau đã trở về. Một lát sau, Hoàng đế cũng đến.
“Lục Nhu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Linh Nhi hồ nghi hỏi, vốn nghĩ hôm
nay tiến cung là vị chuyện nàng bị hưu, nhưng hiện tại xem ra còn có
việc khác nha. Bằng không sao Tư Đồ Hiên lại đuổi nàng đi chỗ khác, mật
đàm cùng Hoàng tổ mẫu.
Lục Nhu ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
của Vương phi, trong lòng không khỏi thở dài. Vương phi xinh đẹp nhu
thuận như vậy, thế nào Bát vương gia lại muốn hưu nàng?
“Nô tỳ không biết.” Lục Nhu chợt nhớ đến lời Thái hậu nương nương dặn dò, cũng không dám nhiều lời, bèn cúi đầu lặng thinh.
Kiều Linh Nhi thấy Lục Nhu như thế cũng
hiểu ra là Hoàng tổ mẫu đã có lệnh. Bất quá cũng tốt, chỉ cần các nàng
hảo hảo hầu hạ Hoàng tổ mẫu, khi nàng rời khỏi đây cũng sẽ không quá lo
lắng.
“Lục Nhu, ngươi theo Hoàng tổ mẫu cũng đã nhiều năm, nếu như ngày nào đó ta không còn ở đây nữa, mong ngươi vẫn
chăm sóc Hoàng tổ mẫu thật tốt như thế.”
Kiều Linh Nhi chỉ cười cười, “Không có gì, ta nói chơi vậy thôi.”
Kỳ thực nàng không nỡ bỏ lại Hoàng tổ
mẫu, nhưng cũng không thích kinh thành này, không ưa hoàng cung này.
Cuộc sống tự do tự tại mới là tuyệt nhất.
Trước sau trong lòng Lục Nhu vẫn cảm thấy có điều kì lạ, nhưng lại không biết rốt cuộc là điểm nào không thích
hợp. Dáng vẻ này của tiểu vương phi, có điểm dị thường.
Không xong rồi, chẳng lẽ Vương phi đã biết chuyện?
Thất vương gia phụng bồi tiểu vương phi tiến cung, không lẽ ngài đã nói với tiểu thư điều gì?
Tâm trạng Lục Nhu hiện tại như treo ngược cành cây, muốn nhưng không thể lên tiếng hỏi. Còn Kiều Linh Nhi cứ thế
cứ thế an tâm hái hoa.
Hồi lâu sau, Hải công công liền đi đến
bên hai người họ, sắc mặt không được tốt, “Bát vương phi, Hoàng thượng
triệu người đến nội điện.”
Lục Nhu trước nay vẫn không thích Hải
công công, thấy ông ta như vậy lập tức không vui, dõng dạc vấn, “Chẳng
lẽ Hải công công quá mệt nhọc mà quên mất lễ nghi?”
Thấy Vương phi không thỉnh an, còn muốn dùng giọng hách dịch ra lệnh cho Vương phi?
Hải công công là người thức thời, cũng
biết Lục Nhu là nha hoàn đắc lực bên cạnh Thái hậu, sâu trong lòng Thái
hậu, nếu đắc tội nàng ta khẳng định không phải chuyện tốt.
Sau cùng cũng chỉ còn cách lĩnh tội, “Nô tài thỉnh an Bát vương phi.”
Kiều Linh Nhi vốn định cho ông ta một bài học, không nghĩ tới Lục Nhu lại lên tiếng trước, nói trúng hảo ý của
nàng, “Hải công công miễn lễ.”
“Hoàng thượng mời Bát vương phi đến tiền
điện, mong Bát vương phi theo nô tài vào trong.” Giọng Hải công công bề
ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên lửa giận.
Ông ta vốn là Đại tổng quản thế nhưng sắc mặt này, khẩu khí này của Lục Nhu, ông ta nào có thể nuốt trôi. Nhưng
Hoàng thượng trước nay rất kính trọng Thái hậu, nếu ngài biết chuyện này nhất định sẽ đứng về phía Thái hậu, thay Thái hậu giáo huấn ông. Nói
không chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được.
Chuyện này trăm triệu không thể.
Tiểu nha đầu Lục Nhu này ngày sau sẽ tính sổ, thời gian còn dài.
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Lục Nhu, ta đến
tiền điện trước, dược liệu cũng đã đủ ngươi trước lây về. Lát nữa Hoàng
tổ mẫu gọi đến thì mau mang thuốc lên.”
Lục Nhu lĩnh mệnh rời đi, Kiều Linh Nhi đi về phía tiền điện.
Hải công công nhìn bóng lưng Kiều Linh Nhi, tức giận trừng mắt, nhưng cũng đành bất đắc dĩ theo chân nàng.
Kiều Linh Nhi vừa bước đến cửa đã nghe
được giọng của Hoàng đế, “Chuyện này trăm triệu không được, không thể
khiến hoàng thất mất thể diện.”
“Phụ hoàng cho là Linh Nhi bị hưu rồi thì bách tính sẽ nghĩ thế nào?”
Bên trong lần thứ hai truyền ra tiếng nói, “Hòa ly sẽ có hậu quả thế nào, Hiên nhi con còn không rõ?”
Tư Đồ Hiên không nhịn được lên tiếng,
“Hậu quả, chẳng phải nhi thần đã nói rồi đó thôi? Hòa ly có lợi cho
triều đình nhiều hơn hại, lẽ nào phụ hoàng người không rõ? Phụ hoàng chớ quên, chuyện này sẽ mang đến lợi ích gì cho triều đình người thống
trị.”
Thái hậu cung chen vào, “Hoàng nhi, Hiên
nhi nói không sai, chuyện này cứ làm như vậy đi. Nếu ngài để Hách nhi hạ hưu thư, chi bằng cho bọn chúng hòa ly. Hiên nhi đã phân tích rất rõ
ràng.”
Bên trong nói điều gì nhưng Kiều Linh Nhi nàng đã không còn nghe rõ, đầu óc nàng choáng váng, Hoàng tổ mẫu lại
đồng ý để nàng và Tư Đồ Hách hòa ly?
“Bát vương phi?” Hải công công không vui nhắc nhở.
Người bên trong thính lực vô cùng tốt, đã lên tiếng, “Hải công công, Linh Nhi đã đến?”
Nghe được giọng nói lạnh như băng của Tư Đồ Hiên, Hải công công sốt ruội, vội vàng đáp “dạ”, sau đó mới nhắc nhở Kiều Linh Nhi.
Hốc mắt nàng phiếm hồng, đầu nhỏ cúi thấp tiến vào hành lễ, lặng yên đứng một bên.
Thái hậu thấy nàng như vậy không khỏi đau lòng. Hiên nhi nói đúng, nếu thật sự lựa chọn để Hách nhi trực tiếp hưu nha đầu kia, không biết sẽ tổn thương con bé cỡ nào.
“Linh Nhi, đến đây với ai gia.” Thái hậu từ ái nói.
Hoàng đế nghe vậy, đôi mày ngài lập tức
nhíu lại, mẫu hậu quá yêu thương Kiều Linh Nhi, lại còn đến mức này. Nếu như ông kiên trì để Hách nhi thẳng thừng hưu Kiều Linh Nhi, thế nào
cũng sẽ tổn hại đến tình cảm mẫu tử giữa hai người. Không đáng, quả thực vì chuyện nhỏ này không đáng!
Hơn nữa, hòa ly mà nói, đối với bản thân
ông, đối với triều đình này, chỉ có lợi chứ ko có hại, ông sao lại không muốn làm người tốt một lần? Huống hồ hài tử này cũng chỉ là một bé gái
mới lên tám.
Kiều Linh Nhi đến bên cạnh Thái hậu, chóp mũi thấy chua xót, vội ngẩng đầu nhìn Thái hậu. Đôi mắt linh động sáng
tựa ngọc giờ ngập tức, nhưng vẫn rất quật cường, không khỏi khiến người
khác thấy muốn yêu thương, che chở.
Thái hậu thực sự đau lòng, vội vàng an ủi, “Hài tử ngoan, để con chịu ủy khuất.”
Nghe được câu nói này, Hoàng đế biết ý
Thái hậu đã quyết, dù ông có nói gì đi nữa cũng vô ích, vô phương hồi
chuyển tâm ý của Thái hậu.
Bỏ đi, hòa ly thì hòa ly.
Thế nhưng mọi người trong điện còn chưa lên tiếng, từ ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói, “Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi khiếp sợ, Tư Đồ Hách sao lại đến đây? Hơn nữa còn đến ngay lúc này?
Phải chăng anh ta muốn bảo vệ thể diện của mình, không chấp nhận hòa ly?
“Hoàng nhi nói, hoàng nhi sẽ không hưu Linh Nhi.” Tư Đồ Hách vừa tiến vào, vừa lập lại câu nói khi nãy một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT