Mọi người ai nấy đều không để ý đến hành
động nhỏ ấy của Phượng Mai, nhưng Kiều Linh Nhi nàng lại thấy rất rõ. Từ góc độ của nàng thực sự có thể nhìn rõ đến cả cái phẩy tay của nàng ta.
Chấn động nhỏ trong lòng Phượng Mai đã lắng xuống, nàng ta đã bình tĩnh lại, thái y cũng đã đến nơi.
Kiều Linh Nhi thấy Hồ thái y tới liền
chớp mắt liên hồi. Vốn dĩ thái y có năng lực đều đi lại tập tễnh, thân
hình béo lùn chắc nịch, thế nhưng vị Hồ thái y trước mặt nàng đây thì
khác, thậm chí còn có thể coi là một nam tử khôi ngô.
Y bào màu lam nhạt, khuôn mặt anh tuấn,
nhưng khiến người ta yêu thích vẫn là đôi mắt dịu dàng kia, trên vai
quải một hòm thuốc nhỏ, bước đi khoan thai.
“Vi thần thỉnh an Thái hậu nương nương.” Hồ Chiếu khom lưng hành lễ.
Thái hậu liền phất tay, “Hồ thái y, miễn lễ.”
Chờ cho Hồ thái y đứng lên, Thái hậu mới
ôn tồn bảo, “Mai trắc phi không cẩn thận khiến đầu bị thương, Hồ thái y
hãy xem qua một chút. Chú ý đừng để lại sẹo, bằng không Hách nhi lại
trách cứ ai gia.”
Hồ Chiếu biết rõ tâm tính của Thái hậu,
người đã nói như vậy ắt hẳn là có ẩn tình, vì thế rất nhanh đáp lại,
“Vâng, Thái hậu nương nương.”
Vẻ thống khổ lộ ra trên khuôn mặt Phượng
Mai. Nàng ta quay đầu nhìn Tư Đồ Hách, nhưng Tư Đồ Hách chẳng để ý tới
mà luôn nhìn về phía Kiều Linh Nhi, trong ánh mắt còn chứa đựng tâm tư
khiến nàng ta không thể không căm giận.
Đều là lỗi của Kiều Linh Nhi, nếu không nàng ta đã chẳng tự hại mình.
“Mai trắc phi, Hồ thái y cũng đã đến,
muội để cho ngài ấy xem qua một chút. Thời gian không còn sớm, cũng
không thể để lão tổ tông chờ lâu sinh mệt mỏi. Cứ để Hồ thái y xem qua,
nếu không việc gì lão tổ tông cũng an tâm nghỉ ngơi.” Kiều Linh Nhi trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói, rồi đảo mắt thăm dò phản ứng của Tư Đồ
Hách.
Trong mắt Phượng Mai chứa đầy căm tức, song cũng ngẩng đầu bình tĩnh đáp, “Vâng.”
Hồ Chiếu nhướng mày nhưng không nói gì thêm, đợi Phượng Mai ngồi xuống xong mới tiến lại gần.
Kiều Linh Nhi không thể đứng yên bên cạnh Thái hậu được nữa, khi nãy nàng nhìn thấy động tác kia của Phượng Mai
trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng nàng cũng muốn xem xem cô gái
ngoan độc này rốt cuộc nhẫn tâm đến độ nào.
Vì thế, nàng liền khẽ tâu với Thái hậu, “Lão tổ tông, Linh Nhi đi xem thương thế của Mai trắc phi thế nào.”
Sao Thái hậu lại không biết tính cách của đứa nhỏ này cơ chứ, bà liền gật đầu, “Đi đi.”
Lục Nhu giúp Kiều Linh Nhi xuống điện, đi đến chỗ Phượng Mai.
Vừa đến bên cạnh Phượng Mai, nét mặt Hồ
Chiếu có chút khác thường, chân mày hơi nhíu lại dường như có phần kinh
ngạc, nhưng không rõ ràng.
Nàng bèn kiễng chân, định bụng xem vết
thương trên đầu Phượng Mai, không nghĩ tới vóc dáng của mình quá nhỏ bé, không thể nhìn tới nên có chút thất vọng.
Hồ Chiếu nhìn ra nét ảo não trên khuôn
mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, bèn ý tứ bảo, “Hình như không đủ ánh sáng,
xin Mai trắc phi cúi thấp đầu một chút để vi thần nhìn cho rõ vết
thương.”
Đầu Phượng Mai rất đau, nghĩ bụng thái y
sẽ xem nhanh thôi nào ngờ lại còn bày vẽ, trong lòng rất bất mãn. Thế
nhưng giờ đang ở trước mặt Thái hậu, lửa giận trong nàng ta cũng đành
thu lại, cúi đầu xuống.
Kiều Linh Nhi nhón chân, cuối cùng cũng
thấy được miệng vết thương. Trên da đầu trắng như tuyết có vết máu, hơn
nữa còn có thể nhìn thấy được cả thịt, xung quanh là thuốc nước màu đỏ,
trông có vẻ rất kinh khủng…
Hồ Chiếu nghiêng đầu, thấy vẻ mặt ngơ ngác của tiểu cô nương kia thì không khỏi buồn cười, cô bé bị dọa sợ rồi chăng?
Song Kiều Linh Nhi lại xoay người, đi đến chỗ Thái hậu.
Hồ Chiếu đang định bẩm báo tình hình cụ
thể thì tiểu cô nương kia đã mở miệng, “Lão tổ tông, Mai trắc phi quả
thật bị thương ở đầu, hơn nữa miệng vết thương còn rất mới, tuy đã được
chữa trị nhưng xem ra không được tốt lắm.”
Hồ Chiếu nhăn mày, lời nói của tiểu cô nương này dường như còn mang theo hàm ý khác.
Đường đường là thái y, Hồ Chiếu sao lại
không biết tình trạng vết thương chứ? Tuy có trầy da, nhưng thực chất
không hề nghiêm trọng. Để hình dung rõ hơn thì cũng có thể nói là có máu có thịt, còn vật gây ra thương tích chính là móng tay nữ nhân.
Lời của tiểu cô nương này, rốt cuộc là có ý gì?
“Hồ thái y, Mai trắc phi cuối cùng bị làm sao?” Giọng nói uy nghi của Thái hậu truyền đến.
Hồ Chiếu trầm ngâm một chút, lúc còn đang nghĩ xem nên nói thế nào thì bắt gặp ánh mắt khi liếc nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng trẻo của tiểu cô nương đang ngồi bên cạnh Thái hậu. Do
đó, Hồ Chiếu đành vòng vo, “Thái hậu nương nương, trên đầu Mai trắc phi
quả thật có vết thương, nhưng chỉ cần bôi thuốc đầy đủ, trong vòng nữa
tháng sẽ lành lại.”
Kiều Linh Nhi hài lòng gật đầu, sau đó
quay sang nhìn Thái hậu, “Lão tổ tông, người không phải luôn khen Linh
Nhi rất thông hiểu dược lý sao? Linh Nhi từng chế ra vài loại dược trị
thương, dùng rất tốt, cả Lục Nhu cũng đã từng thử qua. Chi bằng để Mai
trắc phi dùng thuốc của Linh Nhi đi, có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT