Kiều Linh Nhi hiển nhiên đồng ý, bằng không sao nàng lại đề nghị để mình lưu lại mà không phải là đến chỗ Lê trắc phi?
Nhưng nếu ở lại, cũng phải giành được vật tốt, thì nàng mới có chút động lực.
“Vân Lam, ngươi ra ngoài trước đi.”
Vân Lam có chút lo lắng nhìn Vương phi, không hiểu ý của nàng cho lắm, nhưng thấy nét kiên định kia, cô đành đi ra ngoài.
“Thân thể thiếp thân quả thật có chút bất ổn, những mong Vương phi có thể thông cảm.” Phượng Mai cụp mi mắt, ôn thuận đứng lên.
Kiều Linh Nhi gật đầu, tỏ ý nàng đã hiểu, sau liền vươn bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên mạch của cô ta…
Trong lúc ấy, Vân Lam đợi bên ngoài hồi
lâu cũng không thấy chủ tử triệu vào, không khỏi sốt ruột. Cô rất muốn
vào trong, nhưng chủ tử đã căn dặn không được quấy rầy, thế nên cô còn
cách nào khác ngoài đi đi lại lại ngoài cửa điện chờ đợi.
“Vân Lam, Bát hoàng tẩu đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Dật truyền đến.
Vân Lam trong lòng mừng rỡ, Thập tam gia đến rồi, không biết có thể đi vào không.
“Thập tam gia, Vương phi đang ở trong điện chẩn bệnh cho Mai trắc phi. Ngài đến tìm Vương phi sao?”
Tư Đồ Dật nhìn Vân Lam, có hơi ngạc
nhiên, nha đầu kia trước nay chưa từng nhiệt tình như vậy. Trước nay
nàng ta luôn nghĩ rằng anh muốn khi dễ chủ tử nhà bên ấy, hẳn là sẽ ghi
thù, sao bây giờ lại quá niềm nở?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Lam ngó nghiêng xung quanh, cô biết
đây không phải là nơi để nói chuyện, bỗng có phần sốt ruột, “Thập tam
gia, nếu ngài có việc gấp cần gặp Vương phi, nô tỳ có thể vào trong bẩm
báo.”
Tuy rằng Tư Đồ Dật không rõ đã xảy ra
chuyện gì, nhưng không thể không thấy rằng nha đầu này rất lo lắng, liền toại nguyện cho nàng, “Bổn vương đúng là có chuyện cần nói với Bát
hoàng tẩu, hơn nữa còn là việc gấp, ngươi mau vào bẩm báo.”
Tuy anh thân thiết với Kiều Linh Nhi,
nhưng với các trắc vương phi khác trong Hách vương phủ lại chẳng quen
biết, hẳn là không thể tùy tùy tiện tiện vào trong điện. Để Vân Lam đi
thay cũng hợp lẽ.
Vân Lam nghe được lời này, cô cảm kích nhìn anh ta, sau xoay người tiến vào.
Vừa vặn Kiều Linh Nhi và Phượng Mai đã
nói xong một hồi, thấy Vân Lam vội vã đi vào, nàng liền nhíu mày, “Vân
Lam, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Lam liếc mắt nhìn Phượng Mai, sau cúi đầu, “Vương phi, Thập tam gia ở ngoài điện cầu kiến, nói là có việc gấp muốn bàn bạc với Vương phi.”
Tiểu nha đầu cũng thật thông minh, còn biết nhấn mạnh hai chữ ‘việc gấp’ này.
Tư Đồ Dật có chuyện gì cần nói với nàng?
“Nếu Vương phi có việc bận thì hãy đi
giải quyết trước, chốc nữa thiếp thân sẽ đưa vật kia đến chỗ Vương phi.
Xin Vương phi yên tâm.”
Những lời này của Phượng Mai khiến đáy
lòng Kiều Linh Nhi như có nhạc, ấy thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh lại làm ra vẻ nghiêm túc, nàng gật đầu, “Nếu vậy ta đi trước, nói
không chừng Vương gia sẽ gọi ta sang bên kia xem bệnh cho Lê trắc phi.”
Vốn dĩ Phượng Mai có phần không cam lòng, nghe được lời nhắc nhở này, hết thảy bất mãn đều tan biến, không dám nói gì thêm.
Kiều Linh Nhi hài lòng nhìn cô ta, “Lát
nữa ta sẽ cho người đến đây lấy món đồ kia, bây giờ Mai trắc phi có thể
bắt đầu chuẩn bị.”
Nói xong, lập tức dẫn theo Vân Lam đi ra ngoài.
Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi bước ra thì
vui vẻ, nhưng thấy xung quanh có người, anh đành che giấu tiếu ý lại,
nghiêm túc nói, “Bát hoàng tẩu, thần đệ tìm tẩu có một số việc cần
thương lượng, mong Bát hoàng tẩu có thể giúp một tay.”
Kiều Linh Nhi phát hiện ra ý cười trên
mặt anh ta, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất, không khỏi cảm thấy
kinh ngạc. Nhưng nàng quan sát xung quanh, liền hiểu được.
Cho nên bèn phối hợp gật đầu, “Hồi điện trước hẵng nói.”
Giọng nói yếu ớt tựa hồ có chút mệt nhọc, cũng là khiến người ta thương tiếc.
Kẻ qua người lại xung quanh làm bộ như không quan tâm, cũng không nói bất kì lời nào.
Trở lại nội điện, Kiều Linh Nhi để Vân
Lam pha một bình Bích Loa Xuân thượng hạng, đôi chân củ cải đung đưa,
một bộ hưu nhàn không gì sánh được, dáng vẻ đặc ý cũng đồng thời xuất
hiện.
Tư Đồ Dật ngạc nhiên nhìn tiểu nữ oa này, dường như không dám tin vào mắt mình.
Kiều Linh Nhi cũng chẳng để ý đến chuyện
Tư Đồ Dật muốn nói, càng không quan tâm trong lòng anh ta rốt cuộc đang
suy nghĩ điều gì.
Chỉ cần nghĩ đến vật nàng muốn lấy, chỉ cần đợi là bảo bối đến tay, khiến con tim nhịn không được… nhảy nhót.
“Bát hoàng tẩu, rốt cuộc là chuyện gì khiến tẩu vui vẻ đến thế?” Tư Đồ Dật ngồi xuống bên cạnh nàng.
Dáng vẻ vui sướng của tiều nha đầu này cũng rất đáng yêu, nếu Thất ca ở đây, chỉ e là không thấy được bộ dáng này.
Kiều Linh Nhi cười híp mắt, tránh trả lời vấn đề vừa được hỏi, “Thập tam đệ có chuyện gì muốn thương lượng với ta?”
Khóe miệng Tư Đồ Dật run run, thực ra anh chẳng có chuyện gì muốn thương lượng với nàng cả. Chẳng phải là nàng để anh tiến cung điều tra xem chuyện gì đã xảy ra sao?
Mới hai canh giờ trôi qua, không phải là đã quên mất rồi chứ?
Lẽ nào, không cần đáp án?
“Bát hoàng tẩu không muốn biết đáp án sao?” Tư Đồ Dật tò mò hỏi.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt, hồi lâu mới hiểu được, bèn gật đầu, “À, ra là đệ đang
nói về đáp án kia? Ta đã biết, không cần nói nữa.”
Phiền muộn, lòng Tư Đồ Dật xoắn thêm vài
vòng. Thế cho nên khi Vân Lam dâng trà, anh ta chẳng thèm thổi nguội đã
một ngụm uống cạn.
“Này Vân Lam, ngươi đây là muốn nóng chết bổn vương?”
Mặt Vân Lam biến sắc, vội quỳ xuống, “Thập tam gia, nô tỳ không cố ý.”
Tư Đồ Dật bị nóng, đầu lưỡi cảm giác như
muốn sưng lên, nhưng lại chẳng thể trách phạt tiểu nha đầu này. Anh chỉ
còn cách tự mình buồn bực, tức giận.
Kiều Linh Nhi giương mắt nhìn hồi lâu mới lên tiếng, “Thập tam đệ, không sao chứ?”
Nhìn thân hình nhỏ nghiêng ngó nhìn mình
kia, Tư Đồ Dật không nói nên lời, tất cả phiền muộn đều giấu vào trong,
anh lắc đầu, “Không việc gì.”
Khi đứng dậy, Vân Lam mới ủy khuất nói, “Xin Thập tam gia thứ tội, Vương phi thích uống trà nóng cho nên…”
Được rồi, lại là anh sai.
Trong long Tư Đồ Dật vô cùng khó chịu,
dường như từ khi gặp tiểu nữ oa này, cuộc sống của anh lập tức biến
động, vô cùng bi thảm.
Quên đi, không thèm tính toán với nàng ta. Giả như anh có muốn, cũng phải qua một cửa Hoàng tổ mẫu, lại còn thêm một ải Thất ca.
Thôi thôi, cần gì chứ!
“Lần sau dâng trà cho bổn vương, không cần phải giống như trà cho chủ tử nhà cô.” Tư Đồ Dật bất đắc dĩ nói.
Vân Lam gật đầu rồi lui xuống.
Lát sau, Vân Lam lại bước vào, dâng lên một chén Bạch trà cho Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Dật liếc nhìn cái chén kia, sau
nhìn Vân Lam, cuối cùng ánh mắt đáp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi, “Bát hoàng tẩu, ra là Bát ca đối đãi với tẩu như vậy sao?”
Kiều Linh Nhi nhấp một ngụm trà, đôi chân nhỏ vẫn như trước đung đưa, nàng gật đầu, “Phải, xưa nay đều như thế.”
Tư Đồ Dật nổi giận, đứng bật dậy, “Không được, đệ phải tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu, sao có thể chỉ cho tẩu chút trà như thế.”
Kiều Linh Nhi hơi ngạc nhiên, còn Vân Lam lại vô cùng kinh ngạc, “Thập tam gia, chẳng phải ngài nói không cần
uống loại trà giống như Vương phi sao?”
Trán Tư Đồ Dật đầy những vạch đen, sau khóe miệng khẽ giật, chẳng biết nói gì.
Hóa ra không giống là thế này đây.
Hóa ra trong chớp mắt Bích Loa Xuân thượng hạng bị đổi thành Bạch trà.
Chao ôi, phải khen nha đầu kia rất hiểu ý người? Hay phải nói là Bát hoàng tẩu dạy dỗ nha đầu… quá tốt?
Sau cùng, Tư Đồ Dật vô cùng oán giận trở
lại chỗ ngồi, hưởng thụ Bạch trà của mình, hạ quyết tâm lần sau đến Hách vương phủ nhất định sẽ tự mang trà theo.
Lúc sau, Cam Hoài tiến vào, lập tức cung kính dâng lên một cái hộp nhỏ.
Đôi mắt nàng sáng lên, sáng chói đến độ
có thể đả thương mắt người khác, cái miệng nhỏ dần hé mở, trên khuôn mặt tròn trĩnh lộ ra ý cười.
Sau khi tiếp nhận cái hộp nhỏ kia từ Cam Hoài, nàng liền phất tay một cái, ý bảo hắn lui ra.
Tư Đồ Dật tò mò nghiêng đầu ngó sang, muốn xem xem rốt cuộc là vật gì, nào ngờ lại bị người ta tránh né.
Vân Lam biết chủ tử nhất định là chiếm
được bảo bối, đương nhiên không có khả năng để Thập tam gia thấy được,
bèn lên tiếng, “Thập tam gia, chẳng phải ngài có chuyện gì muốn bẩm báo
sao? Nếu không còn chuyện gì khác vậy mời ngài trở về. Vương phi muốn
nghỉ ngơi.”
Đôi mày Tư Đồ Dật nhíu lại, tiểu nha đầu này là đang đuổi người sao? Bị Bát hoàng tẩu nuông chiều đến hư rồi?
“Bổn vương còn có chuyện…”
Tư Đồ Dật còn chưa nói hết câu, ngoài cửa đã có người vội đi tới, “Vương phi, Vương gia mời người qua xem Lê trắc phi một chút.”
Kiều Linh Nhi không bị hù dọa, trái lại
thiện giải nhân ý gật đầu, hai hàng lông mày cũng nhăn lại phụ họa, “Lê
trắc phi vẫn đang thổ huyết sao?”
Người nọ cũng rất thật thà đáp, “Không có, Lê trắc phi hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.”
Ra là thế, nàng còn tưởng Lê trắc phi vẫn dùng kế thổ huyết chứ.
“Ngươi về trước đi, ta sẽ theo sau.” Sau khi Kiều Linh Nhi căn dặn người đến bẩm báo quay về, liền rời tọa, đi về phía tẩm điện.
Tư Đồ Dật không thể vào, chỉ còn cách ngồi đợi.
Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì, còn chưa kịp từ biệt Kiều Linh Nhi đã vội vã đi ra ngoài.
Kiều Linh Nhi giấu kĩ bảo bối, khi trở
lại đại điện thì chẳng thấy bóng dáng Tư Đồ Hách đâu, khiến nàng không
khỏi bực mình. Nàng còn có chuyện cần phân phó, anh ta lại biến mất
nhanh như thế?
Cư như vậy, bất tri bất giác mỗ Vương gia bị mỗ tiểu hài tử ghi thù.
Khi Kiều Linh Nhi sai Vân Lam đưa ngân
châm đến tẩm điện của Lê trắc phi, vừa vặn nhìn thấy Tư Đồ Hách động thủ với nha hoàn nào đó, khiến cô ta thổ huyết…
Khuôn mặt nhỏ của Vân Lam trắng bệch, toàn thân không nhịn được run lên.
Kiều Linh Nhi kéo kéo tay Vân Lam, ý bảo
cô không cần phải sợ, sau buông ra đi đến bên cạnh Tư Đồ Hách, nàng cúi
đầu, “Vương gia có gì phân phó?”
“Mau xem xem Lê trắc phi bị làm sao?” Tư Đồ Hách tức giận đứng lên.
Kiều Linh Nhi lập tức lại gần, bàn tay nhỏ đặt lên mạch của Lê trắc phi.
Lát sau, nàng đứng bật dậy, nhíu chặt đôi mày, “Vương gia, phải dùng kim châm.”
Lời này vừa dứt, Tư Đồ Hách liền xoay người bước ra phía ngoài.
Khi Tư Đồ Hách xoay người đi, trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi thấy người nằm trên giường khẽ run lên một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT