Kiều Linh Nhi chớp mắt, nhìn Tư Đồ Dật với vẻ không hiểu, trong lòng buồn bực, thậm chí có phần kinh ngạc.
Dường như Tư Đồ Hiên biết rõ chuyện của
nàng. Mỗi lần Hách vương phủ xảy ra chuyện, đều là anh ta phái người đến tìm cách giải quyết đầu tiên.
“Thập tam đệ, Thất ca nhà đệ có phải người không?”
Tư Đồ Dật bị chọc giận, Thất ca anh ta tôn kính nhất lại bị hoài nghi, hơn nữa còn là loại hoài như thế này.
“Bát hoàng tẩu, tẩu nói vậy là có ý gì?”
Dáng vẻ lỗ mãng của Tư Đồ Dật khiến Vân Lam bị hù dọa.
Nha đầu lo lắng chủ tử nhà mình lại bị
khi dễ, lập tức tiến lên, dang tay ngăn cản Tư Đồ Dật, vẻ mặt chính
nghĩa, “Thập tam gia, ngài không được khi dễ chủ tử.”
Khóe miệng Tư Đồ Dật giật một cái, anh ta khi nào muốn khi dễ chủ tử nhà nàng ta chứ, nha đầu kia cũng thật thú vị.
Vì vậy, Tư Đồ Dật nhíu mày, “Vân Lam, ngươi thấy bổn vương khi dễ chủ tử nhà ngươi khi nào?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lam khẽ ửng
đỏ, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vị chủ tử trước mặt, đôi môi nhỏ
cắn chặt, không biết phải trả lời thế nào.
Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Thập tam đệ tới là để chơi đùa với chủ tớ chúng ta.”
Những lời này đúng là muốn gán tội cho người ta ấy nhỉ!
Tư Đồ Dật nghĩ đến Thất ca, sau lại nghĩ
đến tiểu nữ oa âm hiểm này, anh nào dám gật đầu. Hơn nữa cứ cho là có
thêm một trăm lá gan, anh cũng chẳng dám trêu vào người Hoàng tổ mẫu
thương yêu. Tình cảm mà người dành cho tiểu nha đầu này không gì sánh
bằng.
“Bát hoàng tẩu, tẩu không thể đổ oan cho đệ như thế. Đệ chỉ đơn thuần nghe theo lời Thất ca căn dặn, đưa Hồ thái y đến mà thôi.”
Kiều Linh Nhi hừ lạnh tỏ ý không bằng
lòng, “Ta còn tưởng rằng Thập tam đệ vì muốn rời kinh nên đến đòi lại
kim ngân hoa, không ngờ còn có việc khác.”
Tư Đồ Dật thầm than khổ, dây vào tiểu hài không nên chọc này cũng là một loại trừng phạt dành cho anh.
“Hi hi, Bát tẩu định làm thế nào đây?” Tư Đồ Dật bất đắc dĩ hỏi.
Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn anh ta, miễn cưỡng mở lời, “Mang vào đi, không cần che giấu.”
Tư Đồ Dật thiếu chút thổ huyết, cái gì gọi là che giấu chứ. Hồ thái y là một người to lớn, anh nào có thể làm vậy.
Nhưng là tự mình đắc tội tiểu nữ oa này,
chỉ cần nàng ta mất hứng, khả năng anh phải rời kinh không nhỏ, thôi thì chiều theo là hơn.
Kết quả là Hồ Chiếu cứ thế tiến vào Hách vương phủ.
Thấy tiểu nữ oa hưu nhàn ngồi trên ghế
quý phi, đung đưa đôi chân củ cải, trong lòng Hồ Chiếu thở dài từng đợt. Tiểu nữ oa khả ái như vậy rốt cuộc lại phúc hắc như thế, đúng là nhìn
người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.
“Hạ quan thỉnh an Bát vương phi.”
Thấy dáng vẻ cung kính của Hồ Chiếu, Kiều Linh Nhi vẫn vô tư đổi xử lạnh lùng không e ngại, đôi chân củ cải càng
đung đưa cho thấy mình rất hưu nhàn.
Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra nụ cười nhạt, “Hồ thái y, mời đứng lên.”
Hồ Chiếu lập tức đứng dậy, nhưng câu tạ
ơn còn chưa thốt ra đã nghe giọng nói khoan thai của tiểu nữ oa kia
truyền đến, “Chẳng lẽ Hồ thái y vẫn còn đau lòng?”
Hồ Chiếu suýt thổ huyết, tiểu vương phi
nói nghe sao thật dễ dàng, linh chi tốt như vậy, sao có thể không đau
lòng, đau đến tận xương tủy đi ấy chứ. Thế nhưng, đối với nam nhân lời
hứa đáng giá ngàn vàng, ban đầu đã ưng thuận giao ra, lại còn không hỏi
rõ dùng để làm gì, hiện tại hối hận có ích gì.
“Nếu hạ quan trả lời phải, chẳng hay
Vương phi có thể trả lại hay không?” Hồ Chiếu nén đau thương trong lòng, ngoài mặt vẽ ra nụ cười.
Kiều Linh Nhi đồng tình nhìn vị thái y,
lắc đầu thở dài, “Hồ thái y hà tất như vậy đau thương, ngài đã lớn tuổi, tim gan cũng không còn mạnh như trước, vẫn xin Hồ thái y ngài bảo trọng thân thể.”
Khóe miệng Hồ Chiếu khẽ giật, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Tư Đồ Dật mơ mơ hồ hồ đứng bên cạnh, không nhịn được liền lên tiếng, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Kiều Linh Nhi không nói gì, mi mắt rủ xuống, tựa như nàng đang có điều suy tư.
Tư Đồ Dật hiểu rõ, muốn lấy tin tức từ
nàng, chuyện này đơn giản là không có khả năng. Vì vậy chỉ còn cách liếc mắt nhìn Hồ Chiếu.
Hồ Chiếu trong lòng phiền muộn, lần nào
cũng bị tiểu nữ oa này tính kế, biết rõ lúc này đây chuyện ai đúng ai
sai này không quan trọng, thế mà tiểu hài này vẫn…
“À, cũng không có chuyện gì khác. Thất
vương gia nói trong Bát vương phủ có người sinh bệnh, căn dặn hạ quan
đến đây, không biết là chuyện gì.” Hồ Chiếu khẽ đáp mấy câu lấy lệ,
khiến lòng Tư Đồ Dật phiền muộn không thôi.
Người kia ỷ mình là đầu lĩnh thái y viện, là trọng thần bên cạnh phụ hoàng mà làm càn. Có lý nào lại thế?
Thế nhưng Kiều Linh Nhi đã đứng lên, “Đi thôi, bằng không tất cả đều bị trừng phạt.”
Vân Lam liếc nhìn hai người nọ, rồi theo chân chủ tử.
Tư Đồ Dật đau lòng ôm hộp nhỏ chứa bách niên kim ngân hoa, bước theo sau Kiều Linh Nhi.
Hồ Chiếu nghi ngờ nhìn Tư Đồ Dật, trong mắt lóe lên điều gì, sau cũng đuổi theo.
Lê trắc phi đã rơi vào trạng thái hôn mê, sắc mặt nhợt nhạt như bạch lăng. (lụa trắng)
Tư Đồ Hách mặt mày xanh xám nhìn người trên giường, trong lòng phẫn nộ vô cùng.
Phượng Mai đã quay về Mai Tâm điện, nên khi Kiều Linh Nhi đến nơi không có cơ hội chiêm ngưỡng sắc mặt của cô ta.
Nghĩ là thấy. “Vương phi đến đây làm gì?” Tư Đồ Hách thấy bóng dáng Kiều Linh Nhi, không vui cất tiếng hỏi.
Kiều Linh Nhi chẳng màng đến ngữ khí của
anh ta, tiến lên hành lễ rồi đáp lời, “Thần thiếp nghe nói Lê trắc phi
khó chịu trong người, Vương gia thì đang mời người đến xem bệnh cho Lê
trắc phi. Thần thiếp chỉ muốn nhắc nhở ngài, ngày mốt sứ giả ngoại tộc
đến kinh ta, nếu bây giờ Lê trắc phi ngã bệnh, chỉ e không chu đáo lại
bị họ chê cười. Vì lẽ ấy, thần thiếp dẫn theo Hồ thái y đến đây.”
Kiều Linh Nhi lanh trí, bộ dáng nhỏ nhắn
khéo léo lộ vẻ như rất đau lòng, nhưng lúc này cả thể xác lẫn tinh thần
Tư Đồ Hách đều đặt trên người Lê trắc phi, bất giác quên rằng phải đối
đãi nàng theo cách khác.
“Nếu Hồ thái y đã đến thì để ngài ấy xem qua cho Lê trắc phi.”
Kiều Linh Nhi lập tức gọi Hồ thái y đến, còn bản thân thì lui ra ngoài chờ đợi.
Tư Đồ Dật đến đây cốt là để trợ giúp Kiều Linh Nhi, nếu nàng ta đã lui ra, anh cũng nên lui ra ngoài đợi, trên
tay vẫn như trước cầm hộp bảo bối kia.
Đôi mắt Kiều Linh Nhi khẽ dao động, phân phó Vân Lam lấy thêm một chiếc hộp khác, đem kim ngân hoa phân làm hai.
Thấy vậy, tâm Tư Đồ Dật rỉ máu, nhưng
cũng không dám lên tiếng, anh khẽ thì thầm, “Bát hoàng tẩu, tẩu cẩn thận một chút có được không.”
Kiều Linh Nhi vờ như không nghe thấy, tiếp tục làm chuyện nàng cần làm đến khi hoàn thành.
“Vân Lam, lập tức đem hộp này trở về.”
Vân Lam không nói câu nào, nhận lấy chiếc hộp rồi lập tức rời đi.
Lòng Tư Đồ Dật tuy rỉ máu, nhưng sự hiếu kì còn lớn hơn, “Bát hoàng tẩu, tẩu định làm gì?”
Kiều Linh Nhi dịu dàng cười, đôi mắt long lanh khẽ chớp, “Đợi sẽ biết.”
Anh còn muốn hỏi thêm, nhưng Kiều Linh
Nhi căn bản không muốn trả lời, bộ dáng kia khiến anh bị đả kích, những
lời kia đành nuốt vào trong.
Cuối cùng anh cũng biết nguyên nhân.
Sau một hồi chẩn bệnh, Hồ Chiếu kết luận
Lê trắc phi bị trúng độc. Mà loại độc này chỉ có dùng bách niên kim ngân hoa làm thuốc dẫn mới có thể giải.
Bách niên kim ngân hoa vốn là vật hiếm có trên thế gian, nếu bây giờ mới đi tìm phải tốn không ít thời gian. Nếu
cứ như vậy, e là Lê trắc phi khó giữ mạng nhỏ.
Hồ Chiếu nhìn Kiều Linh Nhi hồi lâu, sau
mới bình tĩnh nói với Tư Đồ Hách, “Bát vương gia, Vương phi đang giữ
bách niên kim ngân hoa này.”
Kiều Linh Nhi liếc nhìn Hồ Chiếu, sắc mặt nàng không đổi, khẽ gật đầu, “Quả là thần thiếp đang giữ bách niên kim
ngân hoa, nhưng kim ngân hoa này thần thiếp đã sửa soạn biếu Hoàng tổ
mẫu. Nếu biết Vương gia cần dùng, thần thiếp đã đưa nó cho Lê trắc phi.”
Tư Đồ Hách rầu rĩ, khi nghe Kiều Linh Nhi nói nàng ta đang giữ bảo vật này, trong lòng anh hưng phấn, vui vẻ, thế nhưng nó lại là vật dâng tặng Hoàng tổ mẫu, nha đầu kia hẳn đã sớm nói
với người. Nếu để Lê trắc phi dùng, vậy khác nào cùng Hoàng tổ mẫu tranh đoạt, chuyện này… Trăm triệu lần không thể.
“Hồ thái y, lẽ nào không còn cách khác?” Tư Đồ Hách chẳng nhìn đến Kiều Linh Nhi, quay đầu về phía Hồ Chiếu.
Hồ thái y cau mày đứng lên, phiền não gật đầu, “Còn một cách khác, đó chính là tìm được linh chi ngàn năm, sau đó kết hợp với các loại dược liệu khác chế thành giải dược.”
Bách niên kim ngân hoa và linh chi ngàn
năm, bên trọng bên khinh, loại nào cũng hiếm có khó tìm. Linh chi ngàn
năm này e chỉ có thể chạm vào trong giấc mộng.
Kiều Linh Nhi nhìn Hồ Chiếu với vẻ nghi
ngờ, dường như không rõ dụng ý của thái y, lập tức quay đầu nhìn Tư Đồ
Hách, “Vương gia, bệnh tình Lê trắc phi ngày một nặng, nếu Vương gia
không ngại, bây giờ có thể tiến cung bẩm rõ với Hoàng tổ mẫu, sau đó lấy bách niên kim ngân hoa về cứu Lê trắc phi.”
Hồ Chiếu cũng tán thành chủ ý của Kiều Linh Nhi, “Bát vương gia, Lê trắc phi chỉ có thể cầm cự không quá năm canh giờ.”
Sắc mặt Tư Đồ Hách tái xanh, hai mắt tóe lửa giận, khi nhìn về phía Lê trắc phi, lửa giận càng tăng thêm.
Cuối cùng, anh đứng lên, vội vã đi ra ngoài.
Mọi người đều hiểu, Tư Đồ Hách lập tức tiến cung.
Kiều Linh Nhi thản nhiên liếc nhìn Hồ Chiều, không nói một lời, sau xoay người ngồi xuống bên cạnh chờ đợi.
Hồ Chiếu bất đắc dĩ mỉm cười, tiểu nữ oa này thực quá thông minh, vốn dĩ con bé đã biết lựa chọn này là kế gậy ông đập lưng ông?
Ở trong cung, Thất vương gia nhắc nhở ông rằng Bát vương phi đang giữ bách niên kim ngân hoa, không ngờ rằng, kết quả lại là…
“Hồ thái y y thuật cao minh, ta đúng là không theo kịp.” Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi khẽ thở dài.
Khóe miệng Hồ Chiếu khẽ giật, không dám nói tiếp.
Lúc này, Tư Đồ Dật ôm chặt chiếc hộp trong lòng, gương mặt lộ vẻ đau đớn không thôi.
Bởi lẽ anh cảm nhận được rằng bảo bối của mình sẽ rơi vào tay kẻ khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT