Vào thời khắc quan trọng thì thánh chỉ đến, ngay cả Tư Đồ Hiên cũng không đoán ra được mục đích của thánh chỉ này.

“Kiều Linh Nhi tiếp chỉ.” Hải công công the thé nói.

Kiều Linh Nhi vô cùng bất mãn liếc nhìn vị công công kia, trong lòng thẳng thắn trách cứ, giọng nói khó nghe như vậy lại không biết khiêm tốn một chút, thật sự là mất mặt nam nhân.

Tuy nhiên, sau khi phiền muộn, nàng chợt nhận ra những lời khi nãy có chút không ổn, đã là công công thì thứ quan trọng kia cũng chẳng còn, đâu có thể tính là nam nhân chứ?

Ui ui, suy nghĩ này đúng thật là quá biến thái rồi!

Tư Đồ Hiên buồn cười ngắm vẻ mặt quái dị của cô gái nhỏ, nha đầu này cũng thật kì lạ, chuyện nghiêm túc trước mắt nàng lại coi nó như không?

Qua một lúc lâu, Kiều Linh Nhi cũng không quỳ xuống tiếp chỉ khiến Hải công công có phần tức giận. Ông dù sao cũng là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng thượng sủng ái, ngay cả phi tử hậu cung cũng phải nể mặt ông vài phần. Ấy thế mà hôm nay vị Bát vương phi này cư nhiên không đếm xỉa đến sự tồn tại của ông? Hôm nay thánh chỉ đến nơi nàng ta vẫn cứ thế mà. . . kiêu ngạo làm càn?

“Kiều Linh Nhi to gan, còn không mau quỳ xuống tiếp chỉ?” Hải công công hắng giọng quát lên.

Mặt Tư Đồ Hiên biến sắc, “Hải công công, những lời này có thể nói với người khác không sao, nhưng ở trước mặt bổn vương, Hải công công tốt hơn là nên hiểu chuyện.”

Hai chân Hải công công run lên, ông hồ đồ thật rồi, sao có thể tùy tiện làm càn trước mặt vị vương gia này chứ. Phải biết rằng, Thất gia thì ngay đến Hoàng thượng cũng không để vào mắt.

“Nô tài sai rồi, mong Thất gia thứ tội.”

Kiều Linh Nhi bất thanh bất động khẽ thở dài một tiếng, cái đầu nhỏ lắc lư rồi khéo léo quỳ xuống, các hạ nhân cũng quỳ xuống theo.

Sau khi tuyên chỉ, Hải công công lại lớn lối như cũ, tuy rằng đã bớt kiêu ngạo nhưng cũng khiến Kiều Linh Nhi nàng rất không bằng lòng.

“Bây giờ Bát vương phi hãy theo nô tài tiến cung.”

Tư Đồ Hách vốn định vào tẩm điện, không ngờ lại có thánh chỉ đến, anh chỉ còn cách đứng lại, bỏ mặc Phượng Mai gào khóc.

Phụ hoàng muốn Kiều Linh Nhi tiến cung là vì chuyện của Vân mỹ nhân, xong xuôi nàng ta đương nhiên sẽ chạy đến chỗ Hoàng tổ mẫu.

“Được.” Kiều Linh Nhi khôn ngoan đáp. Dù sao hôm nay hai đầu đều là vực thẳm, bất kể là ở lại Bát vương phủ hay tiến cung đều phiền phức giống nhau. Nếu tiến cung, nàng còn có Hoàng tổ mẫu bảo vệ, xem ra không tệ, nhưng nếu ở lại vương phủ, hẳn sẽ bị người ta chỉnh đến chết cũng không rõ nguyên nhân vì đâu.

Như bình thường sẽ chỉ có kẻ khác bị thua thiệt, nay người bị ép chết là nàng, còn có thể làm sao đây? Dù thế nào nàng cũng không muốn ở lại Bát vương phủ.

“Vương phi định bỏ lại chuyện này?” Giọng Tư Đồ Hách lạnh băng, giống như hận không thể lột da nàng ra.

Kiều Linh Nhi có phần bất đắc dĩ, lẽ nào Tư Đồ Hách kia là kẻ không có não sao, thánh chỉ của Hoàng thượng quan trọng hay Phượng Mai kia quan trọng? Giữa hai người họ chọn ai bỏ ai, kẻ thông minh hẳn đã có đáp án!

“Thần thiếp dù muốn giải quyết chuyện này cũng đành bất lực. Nếu vương gia có can đảm gánh tội danh kháng chỉ, thần thiếp bằng lòng ở lại chăm sóc Mai trắc phi thật tốt, không để muội ấy. . . bị thương tổn lần hai.”

Thật ra Kiều Linh Nhi muốn nói sẽ không để Phượng Mai tiếp tục làm chuyện điên rồ, nhưng cục diện hôm nay không đứng về phía nàng, đành luyến tiếc bỏ qua.

Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ cong lên, lúc anh nhìn về phía tiểu nha đầu kia, ánh mắt anh bỗng trở nên ấm áp.

“Nàng xử lý xong chuyện trong cung lập tức hồi phủ cho bổn vương.”

Tư Đồ Hách cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, biết phân nặng nhẹ, suy nghĩ kĩ càng.

Cứ thế, Kiều Linh Nhi và những người khác cùng tiến cung.

o0o

Dọc đường đi, Tư Đồ Hiên chỉ nhìn nàng không nói lời nào.

Vốn dĩ Kiều Linh Nhi không muốn ngồi cùng kiệu với anh ta, nhưng không có biện pháp, đành khuất phục trước cường thế.

“Ngài có chuyện gì thì nói đi.” Có rắm thì cứ phóng lại còn vòng vo không dám nói.

Tư Đồ Hiên cười như không cười nhìn hình dáng nhỏ bé của nàng, “Trong lòng phiền muộn?”

Không nên phiền muộn sao?

Nhất định phải phiền a, ngài suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra ta bị oan nha, làm sao có thể không phiền muộn chứ?

“Ta buồn bực là chuyện của ta, có liên quan đến Thất ca lão nhân gia ngài sao?” Kiều Linh Nhi chẳng mảy may đau thương nói.

Nghe thấy vậy, mặt Tư Đồ Hiên biến sắc, có hơi u ám, trong đôi mắt anh phảng phất nét lạnh lẽo.

Kiều Linh Nhi dường như không phát hiện ra sự thay đổi này, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh chẳng biểu lộ gì, chỉ có đôi mắt long lanh như muốn lên án Tư Đồ Hiên, tố cáo anh đáng ghét dám khi dễ nàng.

“Đúng là không liên quan đến bổn vương.” Cuối cùng Tư Đồ Hiên lạnh lùng nói một câu này.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong kiệu bỗng trở nên ngột ngạt.

Trong lòng Kiều Linh Nhi rất khó chịu, nam nhân này sao có thể giống tắc kè hoa đến thế? Một vài phản ứng của người bình thường cũng không có sao?

Lại nghĩ đến chuyện ở Hách vương phủ bị khi dễ, tiến cung cũng bị người ta ức hiếp, hôm nay trên đường vào cung còn phải xem sắc mặt của người đàn ông này, đáy lòng không khỏi ủy khuất.

Tức khắc đôi mắt long lanh thường ngày nhuộm thêm vài hạt châu, phiêm phiếm nước.

Tư Đồ Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày, không vui nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất, nhất thời thấy rất phiền lòng.

Kiều Linh Nhi vẫn không nhìn Tư Đồ Hiên, càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Dù nàng đã sống qua một kiếp, có được suy nghĩ của người trưởng thành nhưng cuộc đời này không giống a. Nàng hiện tại chỉ là một tiểu hài tử, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Từ nhỏ song thân đã không còn, hơn nữa mới tám tuổi đã vội vã thành gia lập thất, thế này còn không phải rất ủy khuất rồi sao? Nàng cũng muốn sống cho thật tốt, nhưng những người kia vốn dĩ không chịu buông tha nàng, luôn nghĩ cách đối phó nàng, lại chẳng có ai sủng ái nàng.

Ngoại trừ Hoàng tổ mẫu.

Những giọt nước mắt trong suốt hoa hoa lệ lệ rơi, rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng Tư Đồ Hiên vô cùng khó chịu.

“Đừng khóc.”

Dù không muốn thấy nàng rơi lệ, nhưng giọng anh vẫn cường ngạnh như cũ.

Kiều Linh Nhi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý đến anh ta, nước mắt đều đều rơi.

Trong lòng Tư Đồ Hiên có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc không nhịn được nói, “Được rồi, là ta không tốt. Đừng khóc, khóc sẽ khiến mắt nàng thương tổn.”

Tư Đồ Hiên chưa dứt lời, nhưng chỉ những lời kia thôi cũng khiến nàng càng khóc lớn hơn, “Ta khóc là chuyện của ta, không liên quan đến ngài.”

Là nàng chịu ủy khuất, được chưa? Là nàng muốn khóc, có liên quan gì đến anh ta chứ?

Tư Đồ Hiên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng, “Được rồi, là bổn vương không tốt, ta không nên nói như vậy. Yên tâm, bổn vương không để kẻ nào khi dễ nàng.”

Bây giờ là bị người ta khi dễ sao? Nàng nên là người ức hiếp kẻ khác mới phải.

Kiều Linh Nhi bị người ta ôm vào ngực, bản thân cũng không có phản ứng, mãi đến khi kiệu dừng lại, nàng mới khôi phục lại tinh thần. Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt ngập nước càng thêm long lanh. Nàng hít một hơi, “Buông.”

Tư Đồ Hiên không còn cách nào khác đành buông nàng ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, “Đừng khóc, lát nữa để Hoàng tổ mẫu thấy được lại nói bổn vương khi dễ nàng.”

Nhớ lại chuyện chiếm bạc của anh ta ở trước mặt Hoàng tổ mẫu khi trước, tâm tình Kiều Linh Nhi tốt lên rất nhiều.

Vì thế, nàng hừ lạnh một tiếng rồi xuống kiệu.

“Vương gia, người có vào không?” Thấy Kiều Linh Nhi đã đi xa, Thời Bố mới tiến lên dò hỏi.

“Đi vào một chút xem sao.” Tư Đồ Hiên chỉnh lại y bào, rồi hạ kiệu.

o0o

Lần đầu tiên thấy Tư Đồ Hiên và Linh Nhi cùng tiến cung, Hoàng thượng đã thấy hiếu kỳ. Nhưng đây đã là lần thứ hai hai người họ cùng tiến cung, sắc mặt Hoàng thượng không còn tốt như trước.

“Hiên nhi, sao con lại tiến cung cùng Linh Nhi?”

Tư Đồ Hiên liếc nhìn Kiều Linh Nhi, “Nhi thần phụng mệnh Hoàng tổ mẫu đến Hách vương phủ thăm Linh Nhi, nghe nói phụ hoàng hạ chỉ triệu Linh Nhi tiến cung, nên nhi thân liền cùng đi xem sao.”

Vân mỹ nhân ngồi bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, “Tình cảm giữa Thất vương gia và Bát vương phi thật tốt.”

Kiều Linh Nhi không phải trẻ con, đương nhiên nàng nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Vân mỹ nhân.

“Vân mỹ nhân quá lời rồi, Thất ca vì thương nhớ phụ hoàng nên tiến cung thỉnh an, lát nữa còn phải đến chỗ Hoàng tổ mẫu phụng mệnh.”

Trên khuôn mặt Kiều Linh Nhi lộ ra vẻ vô tội, nhất là cặp mắt trong veo như nước kia thuần lương vô ngần, khiến ai nhìn đều thấy tâm hồn mình như được tinh lọc.

Vân mỹ nhân bị những lời này làm nghẹn, khi nàng ta định mở lời liền bị hoàng đế cắt ngang, “Nói vậy thì Hiên nhi đến Trường Thọ cung trước đi.”

Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, hoàng đế gấp gáp muốn đuổi Tư Đồ Hiên vì cái gì? Trên thánh chỉ viết Vân mỹ nhân xảy ra chuyện, nên muốn nàng tiến cung chữa bệnh. Nhưng hôm nay Vân mỹ nhân vẫn an khang, căn bản không đau cũng không bệnh, sao lại cần chữa trị?

“Nhi thần phải chờ Linh Nhi cùng đi, Hoàng tổ mẫu cũng rất nhớ Linh Nhi. Phụ hoàng, nếu người đã khẩn trương hạ chỉ triệu Linh Nhi tiến cung chi bằng để nàng xem bệnh cho Vân mỹ nhân trước, không nên để phí thời gian.” Mặt Tư Đồ Hiên không chút biến sắc nhìn hoàng đế.

Vân mỹ nhân rất muốn khiến đôi mắt đào hoa kia liếc nhìn nàng dù chỉ một cái, nhưng anh ta hết lần này đến lần khác chưa từng một lần nghiêm túc nhìn nàng. Nàng xinh đẹp hơn tiểu nữ oa mặt phính kia bội phần, dựa vào cái gì con nhóc kia có thể ở bên cạnh anh ta?

Tất cả tâm tình, nỗi tức giận đều hiện lên trên mặt Vân mỹ nhân, Kiều Linh Nhi chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra, Tư Đồ Hiên thì đương nhiên không cần nói đến.

Không phải chỉ duy nhất hoàng đế là không nhìn ra chứ?

Chuyện này cũng khó trách, mỹ nhân bên cạnh hầu hạ đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt. Hơn nữa, thiên hạ này ai quyền thế hơn ông, bá chủ thiên hạ, kẻ nào dám lừa dối?

“Chuyện này. . .”

Hoàng đế suy nghĩ một lát, có chút khó xử.

Thực ra hôm nay ông triệu kiến Linh Nhi không phải vì chuyện của Vân mỹ nhân, mà có vấn đề khác. Chẳng ngờ Hiên nhi lại nhìn ra.

“Phụ hoàng, chẳng lẽ không cần nhi thần xem bệnh cho Vân mỹ nhân sao?” Kiều Linh Nhi nghi hoặc nhìn hoàng đế.

“Thái hậu nương nương giá đáo.” Linh Nhi vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói khác.

Khuôn mặt Vân mỹ nhân biến sắc, không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Thái hậu, nàng đều cảm thấy sợ hãi.

Hoàng đế đích thân đứng dậy ra đón, “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Kiều Linh Nhi chờ mọi người thỉnh an xong nàng cũng đến thỉnh an Thái hậu.

Thái hậu híp mắt cười, “Linh Nhi tiến cung đã vội vã đến thỉnh an hoàng nhi mà không đến Trường Thọ cung thỉnh an ai gia, hại ai gia vẫn phải đích thân đến Tinh Vân điện.”

Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ đáp, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi đáng lẽ phải đến thỉnh an người, nhưng phụ hoàng khẩn trương triệu Linh Nhi tiến cung xem bệnh cho Vân mỹ nhân, chuyện này vẫn còn chưa xong a. Hoàng tổ mẫu không nên nóng ruột, lát nữa Linh Nhi sẽ cùng người trò chuyện, có được không?”

Bộ dáng yếu đuối khiến người ta thương yêu, mà Thái hậu thích nhất điểm này ở nàng, đương nhiên gật đầu, “Được.”

Khi Thái hậu ngồi xuống, hoàng đế cũng an vị bên cạnh, còn Vân mỹ nhân thì đứng một bên, không dám lên tiếng.

“Hoàng nhi, sức khỏe Vân mỹ nhân có vẻ không tốt, có phải nên điều trị một chút không?” Thái hậu nhìn Vân mỹ nhân, nhưng sắc mặt của hoàng đế đều lọt vào mắt bà.

Hoàng đế từ trước đến nay rất hiếu thuận, mẫu hậu đã lên tiếng, ông hiển nhiên không thể trái ý, “Mẫu hậu nói phải, nhi thần sẽ cho người thăm khám cho Vân mỹ nhân.”

Thái hậu liền nở nụ cười, quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi, “Ở đây chẳng phải đang có tiểu thần y sao? Ai gia thấy Linh Nhi y thuật rất tốt, nếu hoàng nhi tin tưởng, hay là để Linh Nhi xem qua cho Vân mỹ nhân một chút.”

Thái hậu nói vậy ý là đã xác định để đứa nhỏ xinh xắn này xem bệnh cho Vân mỹ nhân. Chuyện này không có vấn đề gì, dù Vân mỹ nhân không muốn, cũng không thể kháng nghị, huống chi hôm nay hoàng đế đã tuyên chỉ để Kiều Linh Nhi tiến cung xem bệnh cho nàng ta.

Không đợi hoàng đế tiếp lời, Kiều Linh Nhi đã lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu anh minh, hôm nay phụ hoàng triệu Linh Nhi tiến cung chính là để xem bệnh cho Vân mỹ nhân.”

Dáng vẻ yếu đuối này của Kiều Linh Nhi còn rất non nớt, lời nói ra cũng khiến đối phương nghĩ là nàng đang cáo trạng.

Tư Đồ Hiên cười thầm trong lòng, kỹ năng diễn trò ủy khuất này của nha đầu kia ngày càng điêu luyện, lại dám phô bày ngay trước mặt hai người quyền uy nhất vương triều Nam Hạ, mà ai nấy cũng đều nghe theo.

Thái hậu vừa nghe lời này của nàng lập tức gật đầu, “Phải lắm, nếu vậy hoàng nhi nên để Linh Nhi xem bệnh cho Vân mỹ nhân đi.”

Hoàng đế còn có thể nói gì đây? Mục đích chính hôm nay triệu Linh Nhi vào cung vốn không phải vì chuyện của Vân mỹ nhân, giờ đã bị mẫu hậu biến hóa lẫn lộn, ông cũng đành theo như vậy.

“Còn không mau tạ ơn mẫu hậu?” Hoàng đế không vui nhìn về phía Vân mỹ nhân.

Trong lòng Vân mỹ nhân ủy khuất, nhưng không còn cách nào khác, trước mặt hoàng đế và thái hậu, nàng ta chỉ có thể khuất phục.

“Thần thiếp tạ Thái hậu nương nương ân điển.”

Thái hậu mặt không biến sắc, nhìn nàng ta gật đầu, “Ngươi ngồi xuống bên cạnh Linh Nhi đi, để con bé xem bệnh xem sao. Nha đầu Linh Nhi tuy nhỏ tuổi nhưng rất yêu thích y thuật, người khác cũng không bằng. Lần trước nếu không phải nhờ Linh Nhi, chỉ e hôm nay ngươi cũng không thể. . . Bỏ đi, ai gia cũng không muốn nhiều lời.”

Bàn tay mũm mĩm của Kiều Linh Nhi đặt lên bàn tay mảnh khảnh của Vân mỹ nhân, hai hàng lông mày nàng nhăn lại, có hơi sửng sốt một chút. Mạch tượng bình thường, ngón tay Linh Nhi xem mạch như lần từng hạt châu, trong lúc ấy nàng phát hiện một cảm giác lạ. Đây không phải là nàng ta mang thai chứ?

Chuyện kỳ lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều!

Thế này là sao?

Lần trước khi nàng bắt mạch vốn không xuất hiện mạch tượng như vậy, chẳng lẽ hôm hạt sống mới nảy mầm?

Vân mỹ nhân ngồi gần Kiều Linh Nhi nhất, thế nhưng lại không hề để tâm quan sát sắc mặt của nàng, tâm trí nàng ta tất thảy đều đang suy nghĩ chuyện khác.

Tư Đồ Hiên đứng gần hai người họ nhất, mọi biểu tình của tiểu hài kia anh đều thu vào mắt.

Một lát sau, Kiều Linh Nhi dừng lại, đứng dậy xoay người, “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, Vân mỹ nhân không đáng ngại, chỉ có chút hư nhược, chỉ cần tẩm bổ một chút sẽ ổn.”

Tư Đồ Hiên nghe thấy vậy liền nhíu mày, sao tiểu hài tử này phải nói dối?

Hoàng đế vừa nghe qua Vân mỹ nhân không sao, tự nhiên vui vẻ hẳn lên, “Như vậy thì tốt.”

Thái hậu cũng gật đầu, “Vậy thì tốt rồi. Hoàng nhi, nếu Vân mỹ nhân không sao, mẫu hậu đưa Linh Nhi về Trường Thọ cung.”

Hoàng đế thấy mậu hậu nóng lòng như thế, ông liền nở nụ cười, “Xem ra Linh Nhi rất được lòng mẫu hậu, ngay cả nhi thần cũng chưa từng khiến người vui vẻ như vậy.”

Những lời này của hoàng đế đều là lời thật lòng.

Thái hậu lại chẳng để ý, chỉ cười cười, “Thế sao? Mẫu hậu đợi hoàng nhi còn chưa đủ?”

Hoàng đế cười lớn, “Nhi thần không dám.”

Thái hậu dẫn Kiều Linh Nhi đi, Tư Đồ Hiên đương nhiên không còn lý do tiếp tục ở lại Vân Tinh điện, anh cũng liền theo Thái hậu.

“Hoàng tổ mẫu, đã xảy ra chuyện gì?” Ra khỏi Vân TInh điện, Kiều Linh Nhi liền cúi đầu lên tiếng hỏi.

Thái hậu sao lại không biết chứ. Chỉ là sự tình có chút phiền toái, cho nên bà mới phải ra tay trước, nhưng không ngờ đối phương còn nhanh chân hơn.

Liên tiếp gặp hai ba chuyện không may, tình thế hôm nay đối với tiểu hài tử này rất bất lợi, cho nên từ sớm tinh mơ bà đã để Hiên nhi đến Hách vương phủ cũng là vì không muốn để con bé chịu ủy khuất.

“Hoàng tổ mẫu biết, đừng lo lắng.”

Thái hậu dỗ dành nàng như vậy, trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy chua xót. Từ trước đến nay, dù nàng làm chuyện gì Hoàng tổ mẫu cũng khuôn ủng hộ nàng, thương yêu nàng, giúp nàng, chiếu cố nàng.

Chuyện hôm nay rất phiền phức, nếu Phượng Mai náo loạn không chỉ mình nàng gặp phiền phức, nếu Hoàng tổ mẫu giúp nàng cũng sẽ khiến Hoàng tổ mẫu gặp phiền phức. Nàng thực sự không muốn.

Suốt từ lúc ấy đến khi đến Trường Thọ cung, Tư Đồ Hiên cũng không lên tiếng.

o0o

Sau cùng hai người đều dùng ngọ thiện ở Trường Thọ cung.

Sau khi dùng ngọ thiện, Thái hậu bị thuyết phục đi nghỉ ngơi, Kiều Linh Nhi đung đưa hai chân nhỏ mải miết suy tư chuyện gì đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tư Đồ Hiên không rõ xuất hiện từ khi nào, anh ta ngồi xuống bên cạnh nàng, các cung nữ cũng đã sớm lui xuống.

Kiều Linh Nhi phục hồi tinh thần lại đã thấy anh ta ở đấy, không khỏi kinh ngạc, “Sao ngài lại ở đây?”

Anh ta không phải có chuyện cần làm sao? Đường đường là Thất vương gia lẽ nào lại hưu nhàn như vậy?

“Chẳng lẽ bổn vương làm gì còn phải để Linh Nhi nàng phân phó?” Tư Đồ Hiên rõ ràng có vẻ không vui.

Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn anh ta hồi lâu, tiện đà lắc đầu, “Ta mặc kệ ngài.”

Vốn nghĩ Tư Đồ Hiên sẽ tức giận, không ngờ anh ta chỉ khẽ cười. Nụ cười nhạt này là khóe miệng chỉ hơi cong lên, so với khuôn mặt lạnh băng trước kia thì dễ nhìn hơn một chút, ấm áp hơn một chút.

“Vân mỹ nhân có chuyện?” Lời này của Tư Đồ Hiên, dù là nghi vấn nhưng cũng nắm vài phần khẳng định.

Kiều Linh Nhi không khỏi trừng mắt, nam nhân này có phải hay không thần thông như vậy? Phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu còn chưa nhìn ra anh ta đã biết hết?

“Không có đâu.” Ánh mắt Kiều Linh như né tránh.

Khóe miệng Tư Đồ Hiên càng cong hơn, “Linh Nhi nàng có biết không, nàng không biết nói dối.”

Khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi nóng bừng, không phải nàng không biết nói dối, nhưng khi tâm sự của nàng bị nam nhân này nhìn thấu, tự khắc bản thân sẽ thấy có chút ngượng ngùng. Sở dĩ khi nãy nàng nói dối cũng chính vì ngay bản thân nàng cũng không thể tin điều này.

“Ai, ai nói.”

Tư Đồ Hiên lắc đầu, anh nhìn vào mắt nàng, ánh mắt bỗng dịu dàng hẳn, thậm chí có chút không đành lòng, tiểu nữ hài kia cứ phải hiếu thắng như thế sao?

“Có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Kiều Linh Nhi cũng chẳng để ý đến câu hỏi của Tư Đồ Hiên.

“Nếu không muốn gây phiền phức cho Hoàng tổ mẫu thì cứ để chúng cho bổn vương, bổn vương sẽ giúp nàng.” Nói đến đây, Tư Đồ Hiên dừng lại một chút, rồi lại tiếp lời, “Trên thế gian này, ngoại trừ bổn vương, ngoại trừ Hoàng tổ mẫu, không còn ai nàng có thể tin tưởng.”

Kiều Linh Nhi có hơi kinh ngạc, nàng khẽ run lên. Khi phát hiện ánh mắt bá đạo của anh ta, thân hình bé nhỏ không nhịn được lại run lên một lần nữa.

Nam nhân này, đúng là bá đạo a!

Nhưng chuyện này có thể để anh ta nhúng tay vào sao? Chuyện Mai trắc phi mang thai không ai hay biết, nay lại truyền ra tin tức nàng ta sinh non. Mấy hôm trước nàng cũng không phát hiện ra Vân mỹ nhân có hỷ mạch, hôm nay lại thấy được. . .

“Nhất định không nói?” Tư Đồ Hiên nhíu chặt mày.

Kiều Linh Nhi không vui trừng mắt nhìn nam nhân kia, muốn lấy tin tức từ người ta mà còn ngang ngược vậy sao?

“Ta phát hiện Vân mỹ nhân có chút vấn đề.” Cuối cùng Kiều Linh Nhi đành khuất phục.

Tư Đồ Hiên hơi nhướng mày, ngồi xuống một bên rồi mới lên tiếng, “Nói đi.”

Khi nãy ở Vân Tinh điện anh cũng đã nhận ra, chỉ là không muốn nói thẳng ra mà thôi. Nếu nàng không nói thật, nhất định là có ẩn tình khác.

Mặc dù chỉ là một tiểu nữ oa tám tuổi nhưng những chuyện nàng đã làm tuyệt không thua kém người trưởng thành.

“Khi ta bắt mạch cho Vân mỹ nhân, dường như nàng ta đã mang thai.”

Hai hàng lông mày Tư Đồ Hiên nhướng cao, tựa hồ như đây cũng không phải chuyện gì kì lạ.

Kiều Linh Nhi biết anh ta sẽ phản ứng như vậy, cũng không biết phải nói thế nào, bèn tiếp tục giải thích, “Mấy hôm trước cô ta trúng độc, khi ta bắt mạch giải độc, căn bản không có thấy hỷ mạch. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sao lại có thể hiện mạch rõ ràng như vậy?”

Kiếp trước nàng học trung y, hơn nữa kiếp này cũng chuyên tâm nghiên cứu y thuật không ít, cho nên đối với những loại bắt mạch đơn giản, nàng không thể lầm. Nếu như nàng chẩn mạch sai hôm nay, thế thì khác nào làm trò cười cho kẻ khác.

“Dựa vào mạch tượng, đứa nhỏ kia được bao nhiêu tháng?”

Kiều Linh Nhi kinh ngạc, không ngờ anh ta thực sự tin lời nàng.

“Khoảng ba tháng.” Kiều Linh Nhi chắc chắn nói.

“Ý nàng mạch tượng này là giả, vốn dĩ không có thật?” Tư Đồ Hiên nói thẳng ra.

Kiều Linh Nhi khen ngợi anh ta thông minh còn không kịp, bởi nàng đã sớm nhận ra từ lâu. Nếu anh ta đoán được chuyện đã xảy ra, dĩ nhiên nàng không cần thiết phải che giấu nữa.

“Trừ phi đã dùng qua loại dược nào đó, bằng không sẽ không có khả năng xảy ra chuyện này. Hơn nữa nếu cô ta thật sự dùng dược, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có hiệu quả như hôm nay. Nhưng nếu nửa tháng trước cô ta đã dùng, đáng lý ra khi bắt mạch ta phải phát hiện ra mới đúng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh lộ vẻ nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng.

“Loại thuốc kia không phải dùng từ nửa tháng trước, mà là gần đây mới dùng, hơn nữa còn dùng một lượng lớn.” Tư Đồ Hiên tiếp lời.

Đôi mắt trong veo như nước trợn tròn, nam nhân này quả thần kỳ, lại có thể biết được điều nàng muốn nói. Chẳng lẽ anh ta cũng am hiểu dược lý?

Dường như thấy được nét kinh ngạc nơi nàng, Tư Đồ Hiên thản nhiên nói, “Ta chỉ suy đoán vậy mà thôi.”

Tốt rồi, trong lòng Kiều Linh Nhi thầm phỉ báng, nam nhân này thực sự quá thông minh, thông minh đến mức khiến nàng vấp phải bao trở ngại. Mỗi lần sự tình còn chưa sáng tỏ, anh ta đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, như vậy còn gì khiến người ta buồn bực hơn chứ?

“Vậy nàng dự định thế nào?” Tư Đồ Hiên không quản tâm tình hiện tại của nàng, ung dung hỏi.

Nàng có thể làm gì đây? Nàng chẳng phải thần tiên, cùng lắm chỉ là một pho tượng Nê Bồ Tát. Hôm nay nàng chính là Nê Bồ Tát qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, đâu còn tâm trí để ý đến người khác chứ!

Còn chuyện ở Hách vương phủ, nàng vẫn chưa biết phải làm sao.

“Ta phải làm sao đây?” Kiều Linh Nhi thở dài một tiếng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bất đắc dĩ, đôi chân nhỏ khua loạn, tiện đà ngước lên nhìn Tư Đồ Hiên, “Thất ca, ngài rất thông minh phải không? Chi bằng ngài giúp ta nghĩ cách đi.”

Tư Đồ Hiên có chút buồn cười nhìn đôi mắt lóe tinh quang nguy hiểm của tiểu nữ oa kia, “Nếu bổn vương giúp nàng, nàng dự định trả công bổn vương bao nhiêu?”

Gian thương!

Trong lòng Kiều Linh Nhi lại một lần nữa phỉ báng Tư Đồ Hiên, có nam nhân nào nhỏ mọn hơn anh ta a? Chẳng qua chỉ là giúp đỡ một chuyện cỏn con mà phải dùng đến thái độ này sao? Lại còn muốn trả thù lao? Chẳng phải xưa nay vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Xem ra anh ta cũng chẳng phải anh hùng gì.

Phỉ báng còn chưa dứt, giọng nói lạnh băng của Tư Đồ Hiên lại cất lên, “Nhớ kĩ, bốn vương không phải anh hùng gì, đương nhiên sẽ bị lợi ích làm mờ mắt. Hơn nữa nàng cũng chẳng phải mỹ nữ, cho nên cái chiêu ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ này căn bản không dùng được.”

Kiều Linh Nhi thật muốn bật khóc, nam nhân này rốt cuộc có phải người không a? Sao mà những suy nghĩ trong lòng nàng, lần nào cũng bị anh ta nhìn thấu?

“Ngài có cần thông minh như vậy không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn như van lơn.

Tâm tình Tư Đồ Hiên tốt hẳn lên, khóe miệng vẽ thành một đường cong, “Linh Nhi định trả bổn vương bao nhiêu thù lao?”

Kiều Linh Nhi thầm tính toán trong lòng xem tiểu kim khố cứu cánh của nàng còn bao nhiêu tài sản, rồi đau xót rút ra một chút, “Ta đưa ngài một ngàn lượng bạc, ngài giúp ta một chút.”

Khuôn mặt nhỏ phúng phính lộ vẻ không nỡ, thấy sao cũng khiến người ta đau lòng. Thế nhưng Tư Đồ Hiên đáng ghét kia lại rất vui vẻ, khẹ cười cười rồi gật đầu, “Được, Linh Nhi muốn bổn vương giúp thế nào?”

Kiều Linh Nhi tuy đau lòng cũng không dám nóng nảy, “Ngài cứ đợi tin của ta.”

Nói xong nàng nhảy xuống khỏi ghế, hướng về phía nội điện.

Tư Đồ Hiên cũng không gọi nàng lại, anh thu hồi nụ cười trên mặt, đi ra cửa, “Thời Bố.”

Thời Bố nghiêng mình bước đến, “Vương gia.”

“Đi điều tra xem gần đây kẻ nào cùng Vân mỹ nhân lui tới, còn nữa, để mắt đến hành tung của Vân mỹ nhân.”

Thời Bố lĩnh mệnh đi rồi, Tư Đồ Hiên rảo bước đi đến ngự thư phòng.

o0o

Sau khi Thái hậu thức dậy, vừa cùng Kiều Linh Nhi hàn huyên vui vẻ thì người của Hách vương phủ đã yết kiến, nói rằng Bát vương gia mời Bát vương phi hồi phủ.

Người đến đưa tin chính là quản gia của Bát vương phủ, Tông Minh.

“Hóa ra là quản gia.” Kiều Linh Nhi khẽ cười nhạt.

Sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Địa vị của Tông Minh ở Bát vương phủ không thấp, hành sự có hơi lỗ mãng, cho nên Tư Đồ Hách mới phái hắn tiến cung đưa Kiều Linh Nhi hồi phủ.

“Hồi Thái hậu nương nương, là Vương gia căn dặn đến đưa Vương phi hồi phủ.” Đối mặt với Thái hậu, Tông Minh không thể không cung kính trả lời.

Thái hậu liền tỏ vẻ không vui, giọng nói hơi trùng xuống, “Hách nhi rốt cuộc có vấn đề gì? Vì sao mỗi lần ai gia bầu bạn cùng Linh Nhi nó đều khẩn trương gọi con bé hồi phủ? Ngươi về phủ nói với Hách nhi, nếu nó có chuyện gì thì tiến cung nói với ai gia, ai gia cần Linh Nhi ở đây trò chuyện.”

Lời của Thái hậu là ý chỉ, Tông Minh có thể không nghe theo sao?

Không thể!

Tông Minh đành ngán ngẩm quay về Hách vương phủ.

o0o

“Vương gia, Thái hậu nương nương không đồng ý để Vương phi hồi phủ, còn nói mặc kệ chuyện gì xảy ra, hôm nay Vương phi nhất định phải ở lại trong cung bồi Thái hậu nương nương.”

Lửa giận bùng lên trong lòng Tư Đồ Hách, Kiều Linh Nhi kia thật quá đáng, làm ra chuyện như vậy còn dám an nhiên ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu? Hừ, nàng ta muốn tìm người che chở sao?

Tư Đồ Hách không tin chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng gia, mà Hoàng tổ mẫu có thể tiếp tục bao che cho nàng.

“Vương gia, thần thiếp van cầu ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.” Phượng Mai khàn khàn nói, khóc lóc thê lương.

Tư Đồ Hách ngồi bên cạnh ái thiếp, ôm nàng vào lòng, khẽ an ủi một lúc lâu rồi nói, “Bây giờ bổn vương tiến cung đòi lại công đạo cho nàng.”

Tư Đồ Hách mang theo nộ khí xông thẳng vào Trường Thọ cung, cả khi thỉnh an Thái hậu nương nương cũng mang theo lửa giận.

Thái hậu không hài lòng nhìn Tư Đồ Hách, “Hách nhi như vậy là có ý gì?”

“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi tiến cung đưa Vương phi hồi phủ.” Giọng Tư Đồ Hách rất không nhẫn nại, nhìn Kiều Linh Nhi đang cúi đầu kia rất không vừa mắt.

Vài năm nay anh vẫn mong ngóng nữ nhân bên cạnh có thể mau chóng sinh hài tử, có vậy thì địa vị của anh trong lòng phụ hoàng mới tăng thêm một bậc.

Hôm nay đáng lẽ là ngày vui, Phượng Mai vất vả lắm mới hoài thai đứa nhỏ, lại cứ thế mất đi.

Nếu chuyện này có liên quan đến Kiều Linh Nhi, anh thề, tuyệt đối không để Kiều Linh Nhi kia yên ổn.

“Chẳng phải ai gia đã nói Linh Nhi phải ở lại Trường Thọ cung bồi ai gia trò chuyện rồi sao? Hách gì rốt cuộc vì chuyện gì mà tức giận đến thế?” Giọng của Thái hậu rất kiên quyết.

Tư Đồ Hách không biết làm thế nào, một khi Hoàng tổ mẫu đã quyết, thì dù là phụ hoàng cũng phải nhượng bộ.

“Mai trắc phi sinh non, tôn nhi cần Vương phi hồi phủ làm rõ. Xin Hoàng tổ mẫu minh xét.” Tư Đồ Hách cuối cùng cũng đối khẩu khí.

Bởi vì anh đã thấy sắc mặt Thái hậu khẽ biến.

Nếu Thái hậu nổi giận, hậu quá thật sự khó lường!

Thái hậu ra vẻ khiếp sợ, “Lời Hách nhi nói là thật sao?”

Thái hậu dù sao cũng là thái hậu, bà sao có thể không biết nội tình từ đầu chí cuối? Hơn nữa chẳng lẽ trong vương phủ không có người của Thái hậu? Toàn bộ vương triều Nam Hạ đều nằm trong lòng bàn tay bà. Cho nên đối với chuyện này, bà đương nhiên đã biết rõ, tỏ thái độ như vậy âu cũng là để không kẻ nào có thể hoài nghi.

Tư Đồ Hách gật đầu, “Người trong phủ đều nói, sau khi Mai trắc phi quỳ trước cửa điện Vương phi nửa canh giờ, trở lại tẩm điện liền sinh non. Hoàng tổ mẫu, chuyện nghiêm trọng, xin Hoàng tổ mẫu ân chuẩn cho tôn nhi đưa Vương phi hồi phủ.”

Thái hậu gật đầu, chau mày đứng lên, “Chuyện này không phải chuyện đùa, không thể làm càn. Hôm nay còn sớm, ai gia cũng muốn ở bên Linh Nhi. Như vậy đi, ai gia đến phủ con xem một chút, nếu như không có chuyện gì, ai gia sẽ đưa Linh Nhi về lại Trường Thọ cung. Hách nhi chắc cũng biết có Linh Nhi bên cạnh ai gia rất vui.”

Tư Đồ Hách cả kinh nhìn Hoàng tổ mẫu, cảm thấy hơi kì quái, Hoàng tổ mẫu lại muốn xuất cung vì Kiều Linh Nhi?

“Đi thôi.” Thái hậu đứng lên, đi thẳng ra phía cửa.

Tư Đồ Hách cung kính theo sau.

Kiều Linh Nhi nóng lòng không yên, thực ra nàng không muốn Hoàng tổ mẫu phải vất vả như vậy. Người hẳn đã đoán được Tư Đồ Hách sẽ đích thân tiến cung, nên đã cố ý thay y phục trước.

Hoàng tổ mẫu à, Linh Nhi đáng để người làm vậy sao?

Trong kiệu, Kiều Linh Nhi vẫn cúi đầu, không nói một lời.

Thái hậu bèn thở dài, “Linh Nhi, đang nghĩ gì vậy?”

Nghe thấy giọng Thái hậu, Kiều Linh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt nàng phiếm nước, khẽ cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, người đối với Linh Nhi quá tốt rồi.”

Những giọt lệ lăn dài trên má, ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh.

Thái hậu đau lòng lau nước mắt cho nàng, “Đứa nhỏ ngốc, Hoàng tổ mẫu không thương con thì thương ai?”

Kiều Linh Nhi vẫn như trước lắc đầu, nước mắt càng rơi nhanh hơn, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi không nên làm phiền người, Linh Nhi thật có lỗi.”

Thái hậu bật cười, đem đứa nhỏ đang thút thít ôm vào lòng, khẽ bảo, “Linh Nhi là ngoan nhất, là đứa nhỏ ngoan nhất thiên hạ của Hoàng tổ mẫu. Được rồi, đừng tự trách nữa. Nếu con còn vậy Hoàng tổ mẫu cũng rất đau lòng.”

Kiều Linh Nhi gật đầu, “Dạ. Linh Nhi không khóc, Hoàng tổ mẫu đừng đau lòng.”

Lúc này Thái hậu mới nở nụ cười.

Đến Hách vương phủ, sau khi hạ kiệu, Vân Lam phát hiện chủ tử có chút kì lạ, ngay cả Lục Nhu cũng đã nhìn ra, tựa hồ Vương phi đã khóc.

Bước chân Tư Đồ Hách vội vã, nóng nảy đi thẳng đến Mai Tâm điện.

Sau khi Thái hậu bước vào Hách vương phủ, sắc mặt bà lạnh băng.

“Hoàng tổ mẫu, người đã tới.” Giọng Tư Đồ Dật bỗng cất lên.

Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên đã thấy Tư Đồ Dật bước đến, “Thập tam đệ? Sao đệ vẫn ở đây?”

Tuy anh ta không cùng nàng và Tư Đồ Hiên tiến cung, nhưng cũng không ngờ lại xuất hiện ở đây a.

“Đây là vì Thất ca nên đệ đến xem một chút..” Tư Đồ Dật cười hì hì nói.

Kiều Linh Nhi nhíu mày, Tư Đồ Hiên?

Thái hậu không hỏi gì, bước thẳng về hướng Mai Tâm điện.

“Mai nhi, nàng thấy sao rồi? Hoàng tổ mẫu đến thăm nàng.” Khi Tư Đồ Hiên bước vào tẩm điện đã thấy Lê trắc phi ở đấy an ủi Phượng Mai, anh liền ngồi xuống bên giường.

Tư Đồ Hách không phát hiện ra người Lê trắc phi khẽ run, lặng thinh lui sang một bên.

Sắc mặt Phượng Mai tái nhợt, càng xanh xao hơn, thậm chí toàn thân cũng run rẩy.

“Hoàng tổ mẫu, người cẩn thận một chút.” Kiều Linh Nhi đỡ Thái hậu đi đến.

Phượng Mai dùng dằng muốn xuống giường thỉnh an, liền bị Thái hậu ngăn lại, “Được rồi, không khỏe thì nằm nghỉ đi.”

Cô làm bộ yếu ớt nói, “Tạ Thái hậu nương nương ân điển.” Phượng Mai run rẩy tạ ơn.

Lục Nhu khẩn trương ra hiệu mang đến một cái ghế để Thái hậu ngồi xuống.

“Hiện tại thấy sao?” Thái hậu nhìn Phượng Mai, giọng nói rất ấm áp, không lạnh lẽo như khi ở Trường Thọ cung.

Nước mắt Phượng Mai nhanh chóng lăn dài, “Tạ Thái hậu nương nương quan tâm, thiếp thân đã khá lên nhiều.”

Kiều Linh Nhi nhíu mày, “Mai trắc phi đừng khóc, vừa sinh non khóc sẽ không tốt cho mắt.”

Phượng Mai không ngờ Kiều Linh Nhi sẽ nói như vậy, bao oán hận bỗng chốc bộc phát, “Nếu không phải tại ngươi, hài tử của ta sẽ không mất, ngươi đèn hài nhi cho ta.”

Kiều Linh Nhi có chút mơ hồ, đây rốt cuộc là sao? Sao có thể bộc phát trong nháy mắt?

Thái hậu chau mày đứng lên, rất không hài lòng nhìn Phượng Mai.

Tư Đồ Hách vội ôm lấy Phượng Mai, “Mai nhi, không sao, không sao. Đừng đau lòng, bổn vương sẽ làm chủ cho nàng.”

Thái hậu không nhịn được đi vòng quanh phòng, lúc thấy Lê trắc phi, bà nghi ngờ hỏi, “Đây là. . .”

Lê trắc phi lúc này mới giật mình, nàng còn chưa thỉnh an Thái hậu, vội vã quỳ xuống, “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.”

Tư Đồ Hách có chút không vui nhìn Lê trắc phi, “Hoàng tổ mẫu, đây là Lê trắc phi.”

Thái hậu gật đầu, “Đứng dậy đi, sau này ngươi để tâm chăm sóc Mai trắc phi một chút. Gặp phải chuyện này tinh thần rối loạn là không tránh khỏi. Linh Nhi còn nhỏ, khó có thể chu toàn mọi sự trong phủ, các ngươi là tiểu thiếp cũng nên giúp đỡ một tay.”

Chỉ một câu nói đã quy kết Mai trắc phi tinh thần không bình thường!

Lòng Tư Đồ Hách toát ra lửa giận, Phượng Mai cũng sững sờ.

Kiều Linh Nhi gắt gao nhăn mày, đau lòng nhìn Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, người đừng lo lắng, Linh Nhi không sao.”

“Hoàng tổ mẫu, đúng là Vương phi còn nhỏ tuổi, xử lý mọi chuyện chưa được chu toàn. Chi bằng sau này để Mai nhi giúp đỡ nàng, không biết ý Hoàng tổ mẫu ra sao?”

Ý niệm này chợt hiện lên trong đầu Tư Đồ Hách, ban đầu để Linh Nhi quản lý chuyện trong phủ là ý của Hoàng tổ mẫu, anh không thể phản đối. Hôm nay Hoàng tổ mẫu đã mở lời, anh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

Mặt Lê trắc phi hơi biến sắc, không ngờ cơ hội tốt này lại lọt vào tay Phượng Mai.

“Nếu Hách nhi đã nói vậy, vậy thì hãy để Mai trắc phi san sẻ một chút. Nhưng Mai trắc phi hôm nay tinh thần không tốt, trước mắt cứ để Lê trắc phi đảm nhiệm. Sau khi Mai trắc phi khỏe lại thì tiến cung bẩm báo ai gia, đến lúc ấy sẽ để Mai trắc phi đảm đương.” Thái hậu suy nghĩ một lát rồi nói.

Phượng Mai biến sắc, lửa giận trong lòng vừa bùng lên lập tức bị dập tắt. Nếu cô cứ như trước nhắm vào Kiều Linh Nhi vậy thì mọi quyền lợi đều mất cả.

Không, không được, cô tuyệt đối không thể làm như vậy.

Vừa mất đi hài tử, cô sao có thể mất thêm thứ khác.

“Tạ Thái hậu nương nương ân điển.” Phượng Mai tạ ơn.

Lê trắc phi cũng không ngờ chuyện tốt lại đến tay, cũng vui vẻ tạ ơn.

Tư Đồ Dật chỉ quan sát, không lên tiếng. Trong lòng anh cũng không thoải mái, có lẽ Thất ca đã có trù bị.

Cuối cùng, Kiều Linh Nhi theo Thái hậu hồi cung, chuyện Phượng Mai sinh non hiển nhiên được gác lại.

Kỳ thực Thái hậu đã tỏ rõ, nếu Phượng Mai muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu Kiều Linh Nhi, cô ta sẽ mất đi tất cả.

Thái hậu ở hậu cung đã nhiều năm, có sóng to gió lớn nào bà chưa từng trải qua? Như vậy coi như đã rõ ràng nhắc nhở, cũng đủ để Phượng Mai biết thân an phận một chút. Mặc kệ rốt cuộc là ai hại cô ta sinh non, cô ta có đau khổ, cũng không thể đem tất cả tội lỗi đổ vấy lên người Kiều Linh Nhi.

o0o

Lẽ nào uất ức đến vậy cũng phải nuốt lệ đắng vào trong?

Phượng mai đương nhiên không cam lòng.

Thái hậu đã nói, chỉ cần cô không truy cứu trách nhiệm của Kiều Linh Nhi, thì khi tinh thần bình ổn lại có thể tiến cung bẩm báo Thái hậu, cô có thể chia sẻ vị trí chủ quản mọi chuyện lớn nhỏ trong Hách vương phủ.

Nhưng nếu cô vẫn bám Kiều Linh Nhi không buông, mọi quyền lợi đều rơi vào tay Lê trắc phi.

Không, không được, trăm triệu lần không. Cô tuyệt đối không thể để quyền lợi của mình lọt vào tay Lê trắc phi.

Kiều Linh Nhi ở trong cung đã hai ngày, vì vậy Phượng Mai cũng không tính toán.

Cô quyết định tiến cung.

Khi Kiều Linh Nhi đang tản bộ cùng Thái hậu tại ngự hoa viên, Lục Nhu liền bẩm báo, “Thái hậu nương nương, Mai trắc phi yết kiến.”

Thái hậu lập tức gật đầu, nhưng không phân phó Lục Nhu triệu cô ta vào, mà quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, Hiên nhi đang ở ngự thư phòng, con hãy qua đấy chờ. Nếu Hiên nhi ra ngoài, bảo nó đến ngự hoa viên tìm ai gia.”

Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, có điều không hiểu.

Thái hậu liền nở nụ cười, “Hiên nhi trước nay đều không nghe lời người khác, nên ai gia mới phái con đi.”

Kiều Linh Nhi cười tươi như hoa nhìn Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, người không lo Linh Nhi bị khi dễ sao?”

Thái hậu bật cười, “Nha đầu này, kẻ nào dám khi dễ con chứ? Mau đi đi.”

Kiều Linh Nhi liền dẫn Vân Lam rời đi.

Thái hậu lúc này mới quá bộ đến tiểu đình, ngồi xuống xong mới phân phó Lục Nhu dẫn người đến.

So với hai ngày trước, sắc mặt Phượng Mai đã khá hơn nhiều, chỉ còn hơi tái một chút.

“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.” Phượng Mai quỳ xuống thỉnh an.

Thái hậu phất tay một cái, “Mai trắc phi sức khỏe chưa hồi phục, không cần hành đại lễ. Đứng dậy đi.”

“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”

Thái hậu chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo cô ta ngồi xuống, sau bà mới lên tiếng, “Trong khoảng thời gian này Hách vương phủ đã xảy ra không ít chuyện, phải không?”

Phượng Mai không đoán được tâm tư của Thái hậu, hiển nhiên không dám nói thêm điều gì, chỉ gật đầu, “Phải.”

Nhớ đến hài tử đã mất, trong lòng cô khó chịu vô cùng, nước mắt không ngừng rơi.

Thái hậu nhăn mày, “Đừng khóc, nước mắt không giải quyết được điều gì.”

“Vâng.” Tâm Phượng Mai cả kinh, vội vàng lau nước mắt.

“Linh Nhi tuổi còn nhỏ, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ai gia để Linh Nhi đến Hách vương phủ vì muốn con bé sống thật tốt, nếu kẻ nào muốn khi dễ Linh Nhi, ai gia nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Ngươi hẳn là hiểu chuyện, ai gia biết ngươi sẽ biết phải làm gì cho nên mới quyết định để ngươi giúp đỡ Linh Nhi.”

Lời nói của Thái hậu, bà chỉ nói ba phần, để lại năm phần, còn hai phần ẩn giấu. Thế nhưng dù vậy cũng đủ khiến Phượng Mai hiểu được.

Thái hậu đang cảnh cáo cô không được tiếp tục gây sự với Kiều Linh Nhi, nếu còn ngoan cố nhất định là chết không có chỗ chôn.

“Thần thiếp xin nghe theo lời giáo huấn của Thái hậu nương nương.”

Thái hậu liền nở nụ cười, giọng nói cũng ân cần hơn, “Trước mặt ai gia không cần câu nệ. Ai gia chỉ mong các con chung sống hòa thuận, không nên đấu đá lẫn nhau. Yên tâm đi, chuyện con chịu ủy khuất ai gia đều biết, chuyện này ai gia đương nhiên sẽ cho con một sự công bình.”

Tuy Thái hậu không thích Phượng Mai, nhưng chuyện bà nghi ngờ liên quan đến con cháu hoàng thất, nào có thể thờ ơ!

Có lẽ bà không để tâm đến thế, nhưng cũng nên biểu lộ chút quan tâm.

Phượng Mai không ngờ Thái hậu lại nhân từ đến vậy, trong lòng cảm kích không thôi, nước mắt lại chực rơi, vội vàng tạ ơn, “Tạ ơn Thái hậu nương nương.”

Khi Phượng Mai đi rồi, Lục Nhu nghi hoặc hỏi, “Lão tổ tông lo lắng Vương phi sẽ chịu ủy khuất?”

Cô hiểu rõ tấm lòng Thái hậu dành cho tiểu vương phi, nhất định người sẽ lo lắng tiểu vương phi chịu ủy khuất, đây không thể coi là quá đáng.

Thái hậu thở dài một tiếng, “Đứa nhỏ kia quá ngây thơ.”

Ngây thơ giữa hoàn cảnh phức tạp này đương nhiên sẽ bị tổn thương, bà sao có thể không lo lắng.

“Lão tổ tông không nên ưu phiền, Bát vương gia sẽ không đối xử tệ với Bát vương phi, người có thể yên tâm điểm này.”

Thái hậu nhớ đến dáng dấp nhỏ nhắn ngây thơ như nước kia, đôi môi khẽ nở nụ cười, “Vẫn chưa trở lại sao?”

Lục Nhu nở nụ cười, đang hầu Thái hậu bóp tay liền lui sang một bên.

Tư Đồ Hiên theo sau Kiều Linh Nhi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, tựa hồ như bị ủy khuất lớn.

Thái hậu vừa thấy bóng dáng nàng đã vui vẻ hẳn, “Ô kìa, là ai khi dễ Linh Nhi của ai gia?”

Kiều Linh Nhi ủy khuất nhìn Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, người phải làm chủ cho Linh Nhi.”

Ánh mắt nàng nhìn Tư Đồ Hiên ý như tố cáo anh ta chính là kẻ bại hoại tội ác tày trời.

Sắc mặt Tư Đồ Hiên không thay đổi, ngồi xuống một bên.

Thái hậu quan sát ánh mắt giữa hai người một chút, mặt bà liền đanh lại, “Hiên Nhi, là kẻ nào khi dễ Linh Nhi? Chẳng phải con đã đáp ứng ai gia sẽ chiếu cố Linh Nhi thật tốt?”

Kiều Linh Nhi bị dọa không nhẹ a, từ khi nào Hoàng tổ mẫu đem nàng. . . giao phó cho. . . anh ta?

Tư Đồ Hiên liếc nhìn Kiều Linh Nhi, điềm đạm nói, “Hoàng tổ mẫu, khi nãy đi trên đường Linh Nhi bị té lộn mèo, tôn nhi muốn giúp nàng nhưng hữu tâm vô lực. Có lẽ vì thế mà nàng oán giận đất mẹ.”

Lục Nhu không nhịn được, che miệng cười trộm.

Khóe miệng Thái hậu khẽ giật, thiếu chút nữa nhịn không được cười phá lên.

Kiều Linh Nhi là đang oán giận a, là đang u oán a. Tư Đồ Hiên kia rốt cuộc bị làm sao vậy nhỉ? Thế này có tính là ba hoa khoác lác không? Nàng té ngã? Nàng cùng đất mẹ tiếp xúc thân mật? Không hề nha!

“Linh Nhi thực sự bị ngã sao?” Thái hậu quan tâm hỏi han, mắc dù biết nàng không sao nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Kiều Linh Nhi cúi đầu, gật gật, “Ngã một cái, nhưng con không sao. Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng.”

Nhưng Thái hậu lại rất lo lắng, “Không được, nếu bị ngã hẳn là bị thương, mau truyền thái y đến xem qua.”

Kiều Linh Nhi không biết nói gì, vội vàng nhìn Tư Đồ Hiên, vẻ mặt anh ta còn đang rất hả hê.

Tư Đồ Hiên cũng rất biết thời thế, liền lên tiếng ngăn lại, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đỡ được nàng, cũng không bị ngã. Người đừng lo lắng.”

Lời nói của Tư Đồ Hiên có sức thuyết phục rất lớn, Thái hậu không chút nghi ngờ liền gật đầu, nhưng vẫn căn dặn Vân Lam phải cẩn thận chiếu cố, nếu nàng đau chỗ nào phải lập tức truyền thái y.

Có lẽ Thái hậu đã quên mất bản thân Kiều Linh Nhi cũng là một thầy thuốc.

Sau khi đưa Thái hậu về Trường Thọ cung, Kiều Linh Nhi muốn quay về Hách vương phủ.

Thái hậu vốn không muốn để nàng hồi phủ, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là người của Hách vương phủ, có thể không quay về sao? Nàng chỉ có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Thái hậu để nàng đi.

o0o

“Ngài thật quá đáng.” Kiều Linh Nhi đang rảo bước đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Tư Đồ Hiên.

Tư Đồ Hiên cũng dừng bước, nhíu mày nhìn nàng, “Bổn vương quá đáng thế nào? Là nàng đáp ứng bổn vương, chẳng lẽ còn muốn chối?”

Kiều Linh Nhi nàng là người như vậy sao? Nàng dù rất yêu ngân lượng nhưng không đến nỗi quỵt nợ a.

“Không có.” Kiều Linh Nhi hầm hừ rống lên một tiếng.

Tư Đồ Hiên nhẹ nhàng cười, nam nhân này đúng là yêu nghiệt, chỉ một nụ cười thôi cũng khiến cảnh sắc phai mờ.

Kiều Linh Nhi chằm chằm nhìn anh ta, rồi thở dài, “Quá yêu nghiệt.”

Sắc mặt Vân Lam đại biến, Vương phi thật can đảm!

Tư Đồ Hiên cũng biến sắc, ánh mắt nhìn nàng càng thâm trầm hơn.

Kiều Linh Nhi có chút kinh hãi nhìn anh ta, đột nhiên lắp bắp, có chút bất an hỏi, “Ngài, ngài muốn nói gì?”

“Nàng có biết phụ hoàng đã nói gì với bổn vương?”

Trong lòng Kiều Linh Nhi run lên, có thể có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là. . .

Tư Đồ Hiên không nói, chỉ bước về phía trước.

Nỗi bất an trong lòng Kiều Linh Nhi ngày càng lớn, chậm rãi kéo nàng xuống vực sâu.

“Vương phi, chúng ta phải hồi phủ sao?” Vân Lam thấy sắc mặt Kiều Linh Nhi thay đổi, lo lắng hỏi.

Kiều Linh Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu, “Hồi phủ.”

Nhưng vừa đi được vài bước đã bị Tư Đồ Hiên ngăn lại, lôi nàng vào kiệu rồi hạ lệnh khởi kiệu.

“Ngài muốn nói với ta cái gì?” Kiều Linh Nhi lãnh đạm nói.

Tư Đồ Hiên nhìn nàng, “Nếu lão bát hưu nàng, nàng định thế nào?”

Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn Tư Đồ Hiên hồi lâu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Phụ hoàng nói vậy sao?”

Tư Đồ Hiên không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ một mực nhìn nàng.

Không nói gì? Nói cách khác, chuyện này là thật.

Sau đó Kiều Linh Nhi rất nghiêm túc quan sát thân thể nhỏ bé của mình từ đầu đến chân, nghi hoặc hỏi Tư Đồ Hiên một câu, “Ngài cho rằng với vóc dáng này Bát gia sẽ để ý sao?”

Tư Đồ Hiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, đôi lúc anh hoài nghi liệu nha đầu kia thật sự mới chỉ lên tám.

Không đợi anh ta trả lời, Kiều Linh Nhi tiếp tục lẩm bẩm, “Thực ra ngài không cần nói ta cũng biết rõ. Nam nhân nào thích nữ nhân vóc dáng như ta nhất định là có vấn đề.”

Khóe miệng Tư Đồ Hiên trùng xuống, có phải lỗ tai anh có vấn đề rồi không?

Nữ nhân?

Vóc dáng?

“Hưu thì hưu thôi, có gì đặc biệt chứ. Cùng lắm thì ta đi câu cá lớn.” Kiều Linh Nhi dửng dưng nói.

Chỉ một thoáng, bầu không khí nguy hiểm ngưng đọng.

Kiều Linh Nhi rụt cổ, e sợ hỏi, “Ngài làm sao vậy?”

“Nàng muốn đi sao?”

Nam nhân này quá nguy hiểm.

Kiều Linh Nhi vội vàng gọi kiệu phu dừng kiệu, sau đó xoay thân hình nhỏ bé định leo xuống, không ngờ lại bị đôi tay ai kia kéo trở lại. Trọng tâm không vững, nàng ngã ngửa về phía sau. Còn chưa kịp la lên, miệng nàng đã đụng phải lồng ngực vững chãi.

Oa oa, nụ hôn đầu của nàng lại trao cho lồng ngực ai đó sao? Thật là quá đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play