Tư Đồ Hiên đối mặt với Kiều Linh Nhi liền phát hiện cặp mặt to tròn kia đầy ủy khuất, khiến anh phải chau mày.
“Linh Nhi như thế này là không muốn bổn vương đến?”
Thấy Thất ca nhà mình đã đến, Tư Đồ Dật nhịn không được thở dài một tiếng, vội vàng lui sang một bên.
Vân Lam đúng là nha đầu tốt, cô hiểu rất
rõ tâm ý chủ nhân, vội giải thích, “Mong Thất gia thứ tội, Vương phi vẫn chưa dùng điểm tâm, còn đang đói bụng.”
Kiều Linh Nhi không vui nhìn Tư Đồ Hiên, hừ, lúc này mới đến, không sớm không muộn đến ngay lúc dùng điểm tâm sao?
“Nếu Linh Nhi còn chưa dùng điểm tâm, bổn vương sẽ chờ.” Tư Đồ Hiên dứt lời liền ngồi xuống một bên.
Kiều Linh Như không có biểu tình gì, xoay người rời đi, Vân Lam cũng theo sau.
Vốn nghĩ sau khi dùng xong điểm tâm vị kim chủ đại gia kia cũng đã rời đi, nào ngờ anh ta vẫn còn nhàn nhã ngồi thưởng trà!
Tư Đồ Dật thấy Linh Nhi có vẻ tức giận,
trong đầu anh chợt nảy lên một ý niệm, cười hì hì bước đến, “Bát hoàng
tẩu, tẩu đừng hẹp hòi thế chứ. Thất ca đến chỗ tẩu uống trà, tẩu lại
không vui?”
Sắc mặt Tư Đồ Hiên cũng không chút biến
đổi, chỉ thản nhiên liếc Tư Đồ Dật, rồi anh buông chén trà xuống, ánh
mắt dừng lại trên người Kiều Linh Nhi.
Ô kìa, dường như đang đợi nàng lên tiếng.
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, đặt cái
mông nhỏ lên ghế, “Điện của ta không có tiền như Thất vương phủ. Bên ấy
đến trà cũng là cực phẩm tiến cống, còn chỗ ta chỉ có thể xin Hoàng tổ
mẫu ban một chút. Hơn nữa, chẳng phải Thập tam vương phủ lại càng có
nhiều trà ngon sao? Lại còn bách niên kim ngân hoa, pha nước uống rất
tốt cho sức khỏe, hẳn Thập tam đệ cũng biết rõ.”
Tư Đồ Dật cứng họng, cuối cùng anh cũng được lĩnh giáo cái gì gọi là răng nhọn, khiến anh á khẩu chẳng nói được gì.
“Ồ, phủ Thập tam đệ có đồ tốt sao?” Tư Đồ Hiên nghi ngờ hỏi.
Tư Đồ Dật đổ mồ hôi hột, Bát hoàng tẩu ơi là Bát hoàng tẩu, ta không có đắc tội với tẩu mà!
Kiều Linh Nhi cũng vô tội chớp mắt, “Hay
là vật kia của Thập tam đệ vô cùng trân quý, phải giấu thật kĩ, bằng
không Hoàng tổ mẫu sẽ lấy đi, vật kia rất tốt cho sức khỏe của lão nhân
gia a.”
Tư Đồ Hiên liền quay đầu nhìn Tư Đồ Dật, muốn cười nhưng không dám cười.
Được lắm, nàng ta quá độc ác rồi!
Lòng Tư Đồ Dật như tứa máu, vừa định lên tiếng thì một nhà hoàn vội chạy vào, “Vương phi, xảy ra chuyện rồi.”
Kiều Linh Nhi nheo mắt, “Chuyện gì?”
Nha hoàn kia thấy Tư Đồ Hiên, định thỉnh
an thì bị giọng nói lạnh như băng dọa sợ, “Mau nói.” Nàng ta chỉ có thể
ngoan ngoãn bẩm báo, “Mai trắc phi vừa ra khỏi cửa liền ngất xỉu. Hình
như, hình như là sinh non.”
Phượng Mai sinh non? Trong đầu Kiều Linh
Nhi vang lên một tiếng ‘ầm’, vừa rồi còn ở cửa thế nào bây giờ đã sinh
non? Chẳng lẽ là vì. . . .
“Xảy ra chuyện gì?” Kiều Linh Nhi còn chưa lên tiếng, giọng nói băng lãnh của Tư Đồ Hiên lại vang lên.
Bách tính vương triều Nam Hạ đều biết,
Thất vương gia trời sinh tính tình tàn bạo, băng lãnh vô tình. Hôm nay
tiểu nha hoàn kia cứ như vậy mà đối mặt, không tránh khỏi bị dọa đến
hoang mang lo sợ, sao có thể bình tĩnh trả lời chứ.
“Thất vương gia tha mạng, Thất vương gia tha mạng.”
Tư Đồ Dật nhìn thị nữ hai chân đã mềm nhũn kia, “Còn không mau trả lời? Thất gia không có hứng thú với cái mạng nhỏ của ngươi.”
Lời nói của Tư Đồ Dật nào có lọt vào tai thị nữ nọ, trong lòng nàng ta hiện tại vô cùng sợ hãi.
Kiều Linh Nhi đã bình tĩnh lại, thấy thị
tỳ đang run rẩy, lập tức trừng mắt nhìn Tư Đồ Dật với vẻ không vui, tên
này đúng là chỉ biết làm loạn!
“Đứng lên đi, có ta ở đây không ai dám bắt ngươi.”
Giọng nàng thật êm ái, mặc dù mang dáng dấp tiểu hài tử nhưng lại khiến đối phương cảm thấy dễ chịu, yên lòng.
Thị nữ kia dần bình tĩnh lại, dù cơ thể vẫn run rẩy như trước, nhưng nỗi sợ hãi đã tiêu tan không ít, “Dạ, Vương phi.”
Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao, còn chưa quá nửa canh giờ đã sinh non?
“Nô tỳ cũng không rõ. Nô tỳ đi lấy đồ
dùng cho Lê trắc phi thì đụng phải nha hoàn của Mai trắc phi – Hô Phiêu, nàng ta nhờ nô tỳ đến đây bẩm báo Vương phi.”
Nha hoàn của Lê trắc phi? Hô Phiêu?
Trong đầu nàng như mơ hồ nghĩ ra điều gì, đôi mắt híp lại lộ vẻ nguy hiểm.
“Ngươi lui trước đi.” Kiều Linh Nhi phất tay.
Thị nữ kia lui ra rồi, Kiều Linh Nhi liền hỏi Cố ma ma vừa tới, “Cố ma ma, Lê trắc phi rời đi từ lúc nào?”
Cố ma ma đương nhiên đã biết chuyện xảy
ra, cũng đã mời thái ý đến chẩn bệnh, nhưng Thái hậu nương nương đã có
chỉ, Vương phi không có căn dặn gì thì nhất định phải luôn ở bên cạnh
nàng, cho nên bà mới không theo sang bên ấy.
“Nô tỳ chỉ là muốn thỉnh giáo trắc phi một số việc. Xong việc trắc phi cũng lập tức hồi điện.”
Kiều Linh Nhi ngồi một bên nâng cằm, đầu
óc nàng vừa suy nghĩ, miệng vừa phân phó, “Cố ma ma, ma ma đến chỗ Mai
trắc phi trước, xem sự tình cụ thể ra sao rồi quay về bẩm báo.”
Cố ma ma liền lui ra ngoài.
Tư Đồ Hiên phất tay một cái, ý bảo Vân Lam ra ngoài đứng chờ, tránh quấy rầy người đang suy tư kia.
Bộ dáng này của Kiều Linh Nhi thật khiến Tư Đồ Dật sốt ruột.
Phượng Mai là ái thiếp của Bát ca, hôm
nay nàng ta bị sinh non lại là chuyện lớn, nếu Bát hoàng tẩu cứ như vậy
thỏa hiệp sẽ rất dễ bị người khác dìm xuống. Trước nay đều là nàng đi
chiếm tiện nghi của người ta.
Thật ra anh cũng không thích cái cô
Phượng Mai kia, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, nhìn phát ngán. Tiểu nữ oa này tuy nói chuyện không khách khí, nhưng ở bên cạnh nàng ta lại rất
thoải mái, đương nhiên bên thích quan trọng hơn rồi.
Nếu như hôm nay tiểu nữ oa này bị khi dễ, anh nhất định không bỏ qua cho kẻ đó.
“Bát hoàng tẩu. . .” Tư Đồ Dật nhịn không được lên tiếng, liền bị ánh mắt băng lãnh của Tư Đồ Hiên ngăn lại.
Tư Đồ Dật thấy ngứa ngáy trong lòng,
không biết Thất ca và Bát hoàng tẩu rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Phải hiểu rằng Bát ca cũng không thích Bát hoàng tẩu, nếu như Bát ca biết được
chuyện hôm nay Bát hoàng tẩu khiến Phượng Mai chịu ủy khuất, vậy thì. . .
Qua một lúc lâu, cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng có hành động, “Cố ma ma. . .”
Khi nàng lên tiếng gọi mới phát hiện ra
trong điện chỉ còn ba người, mà hai người còn lại kia đang dùng ánh mắt
“nóng bỏng” nhìn nàng.
Phát mệt.
“Hai người các vị, ánh mắt này là ý gì?” Bọn họ thật hết chỗ nói.
Tư Đồ Dật thấy nàng đã khôi phục tinh thần, lập tức chạy đến trước mặt, “Bát hoàng tẩu, tẩu đã nghĩ ra cách rồi sao?”