Thái hậu vừa thấy khuôn mặt nhỏ kia đỏ ửng, bà liền nhíu mày, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Trong lòng Kiều Linh Nhi vừa giận vừa tức, nàng rất muốn trả lời câu hỏi của Thái hậu, nhưng nàng cũng không muốn bà biết chuyện nàng và Tư Đồ Hiên cùng tiến cung, nguyên nhân khiến nàng nghẹn không nói nên lời là đây.

“Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi gặp được Linh Nhi ở cửa cung.” Giọng nói thanh lãnh của Tư Đồ Hiên vang lên, dường như không mang chút tình cảm.

Trong mắt Thái hậu ánh lên tia sáng, bà bình thản nói, “À, ra vậy. Vậy hai đứa cùng nhau đi gặp phụ hoàng con sao?”

Bàn tay nhỏ bé của Kiều Linh Nhi khẽ run lên, thảm rồi, nàng quên biến rằng Thái hậu rất tinh ý.

Quên đi, thẳng thắn thừa nhận xem ra vẫn tốt hơn.

“Hoàng tổ mẫu, Thất ca nói huynh ấy lâu rồi chưa thỉnh an phụ hoàng, lại gặp ngay lúc Linh Nhi đến xem bệnh cho Vân mỹ nhân nên tiện đường đi chung.” Kiều Linh Nhi đưa ra một lý do đơn giản rồi vội vàng chuyển đề tài, “Hoàng tổ mẫu, có phải người rất nhớ Linh Nhi không?”

Đứa nhỏ này!

Thái hậu đương nhiên rất nhớ đứa trẻ này, những ngày không có nó bên cạnh khiến bà rất buồn chán.

“Có khi nào là Linh Nhi không nhớ Hoàng tổ mẫu không? Xem ra ai gia không được lòng con lắm thì phải.”

Một câu than thở này của Thái hậu thực muốn dọa chết Kiều Linh Nhi. Nàng vội vàng ôm lấy cánh tay bà, lắc đầu nói, “Lão tổ tông đừng nói vậy, người rõ ràng rất được yêu thích mà. Người xem, không phải Linh Nhi và Thất ca đều đến thăm người sao? Hơn nữa thật sự Linh Nhi rất nhớ, rất nhớ lão tổ tông.”

Giọng nói êm dịu cộng thêm dáng vẻ đáng yêu, hoàn toàn có khả năng khiến lòng người rối bời, lại không thể không mềm lòng. Nếu bảo Thái hậu chỉ vì thế mà thương tâm thì là nói bậy.

Lục Nhu cũng không nhịn được mà che miệng cười khẽ.

Nghe thấy tiếng phì cười, Kiều Linh Nhi quay đầu lại nhìn thì bắt gặp nụ cười tươi tắn của Lục Nhu. Sau đó nàng nhìn đến Tư Đồ Hiên bên cạnh, khóe miệng anh cũng khẽ cong lên, thế này là ý gì? Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên mặt Thái hậu, nét mặt đau lòng khi nãy đâu mất rồi? Rõ ràng chỉ thấy ý cười ánh lên trong mắt người thôi!

Oạch, nàng là đang bị đùa giỡn sao?

Chỉ một thoáng thôi, đôi mắt long lanh đã ngấn nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng lộ ý trách người khiến mình đau lòng.

Thái hậu có chút lo lắng, bà vội vàng thu lại ý cười, “Được rồi, được rồi. Hoàng tổ mẫu sai rồi. Con đừng khóc, Hoàng tổ mẫu sẽ đau lòng đó.”

Hoàng đế vừa bước đến cửa đại điện thì nghe được những lời này, khiến ông không khỏi bần thần. Ông biết mẫu hậu rất yêu thương đứa nhỏ này, nhưng chưa từng nghĩ rằng mẫu hậu lại sủng ái Linh Nhi đến vậy, làm ông cảm thấy có chút ghen tỵ đang dấy lên trong lòng.

Hình dáng cao lớn che bớt đi ánh sáng trong phòng nên mọi người tự nhiên biết rằng có người đến.

Hoàng thượng bước vào rồi vị thái giám phía sau vẫn nơm nớp lo sợ đứng bên cửa, là hoàng thượng căn dặn không được bẩm báo, cho nên. . . .

“Hoàng nhi sao lại đến đây? Lại còn không cho hạ nhân bẩm báo?” Giọng nói của người rất nhẹ nhàng, nhưng lại như trách cứ một cách rất tự nhiên, đủ để Hoàng thượng hiểu được.

Tư Đồ Hiên thản nhiên nói, “Nếu không phải phụ hoàng có chuyện cần nhờ, ắt sẽ không hưng sư động chúng[1].”

Hoàng đế nhìn anh với vẻ không hài lòng, nhưng cũng không trách cứ, mà nhìn về phía Kiều Linh Nhi.

Thái hậu cũng hiểu được, liền lên tiếng, “Linh Nhi vừa đến, ai gia còn muốn con bé ở lại đây bồi ta trò chuyện. Trong cung cấm này rất hiếm người ai gia có thể tâm sự.”

Đây là đang trách cứ?

Hoàng đế nhăn mày, “Vậy nhi thần sẽ căn dặn Vân mỹ nhân năng lui tới bồi mẫu hậu trò chuyện.”

Kiều Linh Nhi ngây người, chẳng lẽ phụ hoàng không biết Hoàng tổ mẫu không vừa lòng ái phi của người sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play