Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Vân mỹ nhân
đã tức tối nói, “Nếu không phải tại nước hoa của ngươi, khuôn mặt bổn
cung lý nào lại sưng đỏ?”
Kiều Linh Nhi liền nhíu mày, quan sát Vân mỹ nhân rồi mới bẩm với hoàng đế, “Phụ hoàng, nhi thần muốn biết Hoàng
tổ mẫu có phải không khỏe hay không?”
Thái hậu vẫn an khang, nhưng Vân mỹ nhân
lại thành ra thế này, tất chỉ có một cách giải thích: Vân mỹ nhân vì
muốn có mùi hương nồng đậm nên dùng quá lượng, tiếp đó. . . .
“Hoàng tổ mẫu không sao.” Hoàng đế chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra sự thật.
Nghe được Kiều Linh Nhi thở phào, Vẫn mỹ
nhân tức khí muốn phát nổ, “Bát vương phi, bây giờ ngươi mau nói cho bổn cung biết rốt cuộc sao lại thành ra thế này?”
Kiều Linh Nhi còn chưa đáp lời thì nam
nhân bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng, “Vân mỹ nhân dường như không biết
tôn ti trên dưới!”
Lời này của Tư Đồ Hiên vừa như than
trách, vừa như khẳng định, khiến Vân mỹ nhân khẽ run lên. Nàng ta lo
lắng nhìn hoàng đế, thấy ông không tức giận mới nhẹ nhõm thở phào.
Cùng lúc đó, lòng nàng ta bỗng nảy sinh một chút oán niệm Tư Đồ Hiên, vì sao anh ta không đợi nàng?
“Ái phi chớ sốt ruột, chuyện này tự trẫm
có tính toán.” Hoàng đế thấy nhi tử đã lên tiếng, đương nhiên ông không
thể che chở cho Vân mỹ nhân, bởi thái độ này của Vân mỹ nhân đúng là có
hơi quá phận.
Đáy lòng Vân mỹ nhân đầy ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể tạ ơn.
“Linh Nhi, rốt cuộc là vì sao?”
Kiều Linh Nhi cúi đầu, người khác không
thể thấy được biến chuyển trong ánh mắt nàng, thậm chí cũng không nhận
ra khóe miệng nàng đã muốn cong lên.
Qua một hồi, ngay khi hoàng đế sắp nổi
giận, nàng liền ngẩng đầu, chớp đôi mắt long lanh vô tội, “Phụ hoàng,
nước hoa này là vật nhi thần tặng Hoàng tổ mẫu khi trước. Tại yến hội,
Vân mỹ nhân nói rằng rất thích mùi hương này cho nên Hoàng tổ mẫu liền
chiết tặng nửa bình. Loại nước hoa này sử dụng phải đúng lượng, nếu dùng quá nhiều thì mùi hương tỏa ra có thể chiêu phong dẫn điệp. Vì thế. . . .”
Nói xong những lời này, nàng liền im lặng, chỉ cúi đầu. . . .
Khóe miệng Tư Đồ Hiên hơi cong lên, tiểu hài này thực bản lĩnh, chiêu phong dẫn điệp, chuyện này chắc là cố tình rồi.
Hoàng đế cũng không ngờ lại có chuyện
này. Dựa theo cách nói của Kiều Linh Nhi thì Hoàng tổ mẫu vô sự mà Vân
mỹ nhân đã có chuyện, vậy chẳng phải là tại Vân mỹ nhân dùng không đúng
sao?
Hoàng đế chưa lên tiếng, Kiều Linh Nhi đã bồi thêm, “Phụ hoàng, thực ra loại nước hoa này còn có tác dụng an
thần, mùi hương thanh nhã, là thứ Hoàng tổ mẫu yêu thích nhất. Nếu phụ
hoàng không thích, vậy Linh Nhi sẽ bẩm xin Hoàng tổ mẫu không dùng nữa.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên lúc này cong lên
một đường rõ rệt, không ngờ tiểu hài này lại thông tuệ đến thế, đây
chẳng khác nào buộc phụ hoàng phải trừng phạt Vân mỹ nhân?
Sắc mặt hoàng đế đại biến, mẫu hậu đã yêu thích thứ gì, ông nào có thể phản đối. Hiện tại người sai rõ ràng là
Vân mỹ nhân, nếu chuyện này đến tai mẫu hậu nhất định sẽ khiến người
không vui. Thật đáng chết mà!
Hiện trong lòng Vân mỹ nhân lo lắng không thôi, trực giác nói cho nàng ta biết hoàng thượng đã muốn phát hỏa.
Kiều Linh Nhi ơi là Kiều Linh Nhi, nếu
không phải tại ngươi, bổn cung sao có thể phạm phải sai lầm này. Loại
nước hoa này khi thoa lên người, bản thân hoàn toàn không ngửi thấy mùi
hương, cho nên vì muốn hấp dẫn hoàng thượng, nàng ta cố ý dùng nhiều một chút, nào ngờ vừa ra đến cửa đã bị ong bướm bao vây. . . .
[1] Bản gốc : 招蜂引蝶 – Chiêu phong dẫn điệp. Thành ngữ ‘Chiêu phong dẫn điệp’, giải thích :
dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý so sánh rằng hấp dẫn được sự chú ý của người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT