Dáng vẻ của tiểu nữ oa này, không ngờ thật ra rất đáng yêu.
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ cong lên, “Ý
bổn vương là ngân lượng chưa đến tay nàng chẳng qua là vì đang trên
đường đưa đến mà thôi, Linh Nhi sao phải gấp thế?”
Hai mắt Kiều Linh Nhi nheo lại, ngẫm kĩ lời anh ta nói, tiếp sau mới trừng mắt, hóa ra là nàng bị đùa giỡn!
Cái miệng nhỏ dẩu ra, bàn tay nhỏ chỉ vào người Tư Đồ Hiên như tố cáo, “Ngài ức hiếp người!”
Tư Đồ Hiền vốn không có ý này, nhưng bắt nạt nàng cũng là một loại lạc thú!
Đúng lúc này, cách đó không xa, một thị vệ tiến đến bẩm báo, “Vương gia, ngân lượng đã đem đến.”
“Trình lên đây.” Sắc mặt Tư Đồ Hiên trở về vẻ băng lãnh cố hữu.
Kiều Linh Nhi thầm nói trong lòng, nam
nhân này chắc còn tài tình hơn cả tắc kè hoa, khả năng biến hóa nét mặt
đã đạt tới cảnh giới thượng thừa!
Nhưng khi vừa thấy hạ nhân đưa bạc đến, lòng nàng lập tức nở hoa.
Tư Đồ Hiên liếc mắt nhìn bộ dáng hưng
phấn của tiểu hài kia liền phất tay ý bảo thị vệ lui xuống, sau mới lên
tiếng, “Đây là hai vạn lượng của nàng.”
Mắt Kiều Linh Nhi lấp lánh như sao, gật gật đầu, “Thất ca, huynh thật tốt.”
Nghe được giọng nói êm ái này thật khiến lòng anh khoan khoái.
Nhìn nàng cẩn thận cất đi ngân phiếu hai vạn lượng, khóe miệng Tư Đồ Hiên lại khẽ cong lên.
Kiều Linh Nhi vừa định trò chuyện cùng Tư Đồ Hiên thì thoáng thấy Vân Lam ở bên ngoài đang lo lắng nhìn xung
quanh. Nàng nhướng mày, gọi Vân Lam vào, “Có chuyện gì sao?”
Vân Lam bước đến, cô còn chưa thỉnh an Tư Đồ Hiên đã vội vàng thưa, “Vương phi, Hoàng thượng triệu người lập tức tiến cung.”
Người trong cung chẳng khác gì ác thần
hung hãn, có lẽ Vương phi đã làm sai chuyện không nhỏ, không biết vào
cung chuyến này sẽ ra sao.
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, bọn họ
cũng quá chậm chạp rồi, sao mãi đến lúc này mới tìm nàng, xem ra hôm nay còn có thể kiếm thêm một mớ.
“Chuyện gì?”
Giọng Tư Đồ Hiên lại vang lên, không chút cảm xúc. Vân Lam lúc này mới sực nhớ cô còn chưa thỉnh an thì đã bị ánh mắt kia của Tư Đồ Hiên dọa sợ, lắp bắp trả lời, “Là Vân mỹ nhân đã xảy
ra chuyện, nên Vương phi bị triệu vào cung.”
“Vừa hay bổn vương cũng phải vào cung một chuyến. Linh Nhi, theo bổn vương tiến cung.” Tư Đồ Hiên bá đạo nói thẳng.
Kiều Linh Nhi vốn muốn cự tuyệt, nhưng
ngẫm lại nếu Thất vương gia người ta có lòng, nàng cũng không nên từ
chối, đành chịu ủy khuất một chút vậy.
Vốn dĩ Thất vương gia nên hào phóng một
chút cho nàng ngồi xe ngựa riêng, dù gì một người là Thất vương gia, một người là Bát vương phi, cũng nên kiêng dè một chút tránh cho người đời
đàm tiếu.
Nào ngờ cuối cùng hai người lại ngồi cùng một xe.
Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi luôn thầm phỉ báng sự keo kiệt của Tư Đồ Hiên, tuy khuôn mặt tròn trĩnh không tỏ vẻ
gì, nhưng suy nghĩ trong lòng tất thảy đều hiện lên đôi mắt. Chỉ cần
liếc một cái cũng có thể nhìn thấu, làm sao Tư Đồ Hiên có thể không nhìn ra chứ?
“Nếu thấy ủy khuất có thể xuống xe.”
Kiều Linh Nhi đang rủa thầm thì bên tai nàng vang lên một câu lạnh băng như thế.
Nhất thời không kịp phản ứng, nàng chỉ biết tròn mắt nhìn nam nhân kia, làm sao anh ta biết được nàng đang nghĩ gì nhỉ?
Đôi mắt lém lỉnh lộ vẻ kinh ngạc, cứ thế
phối hợp với khuôn mặt nhỏ tròn trịa nhìn rất đáng yêu, thật khiến lòng
người thoải mái.
“Ngài muốn ta xuống xe?”
Kiều Linh Nhi nàng không thể tin được, đường đến hoàng cung còn xa, nam nhân này sao có thể nhẫn tâm như thế?
Kết quả là nàng đáp lại một cách rất quái dị, “Vì lo lắng cho an nguy của ngài, dù ta không muốn cũng phải cùng ngài tiến cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT