Tư Đồ Hiên nhíu mày, ôm nàng vào lòng nói như trách, “Nàng lại nghĩ gì thế? Nàng là Thất tẩu của Thập tam đệ,
đương nhiên sẽ suy nghĩ cho đệ ấy. Nếu đôi bên chẳng phải lưỡng tình
tương duyệt, đương nhiên nàng sẽ không chắp loạn uyên ương. Vân Lam là
cô gái tốt, ta tin nàng ta và Thập tam đệ sẽ có một cuộc sống như ý.”
Kiều Linh Nhi mỉm cười, ngước khuôn mặt
nhỏ nhắn nhìn hắn. Hắn nói phải, nếu không phải vì trước đây nhìn thấy
tình ý giữa Tư Đồ Dật và Vân Lam, nàng sẽ không có ý định này. Chỉ có
điều thân phận của Vân Lam quả thật không xứng với Tư Đồ Dật, cho nên
nàng mới lo lắng. Hơn nữa bây giờ giữa họ lại xảy ra mâu thuẫn, chắc hẳn là có liên quan đến chuyện địa vị, nàng càng phải suy nghĩ sao cho chu
toàn.
Ha ha, nam nhân này là người của nàng,
cũng là Thất ca của Tư Đồ Dật, đã thế người làm Thất tẩu nàng sắp xếp
hẳn Tư Đồ Dật kia cũng không dám phản đối.
“Sao thế?” Tư Đồ Hiên không hiểu nàng
cười vì lẽ gì, thế nhưng khuôn mặt xán lạn như hoa ấy khiến lòng y ngứa
ngày, giọng cũng khàn hẳn.
Kiều Linh Nhi tựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, trong đầu vạch ra kế hoạch.
Nàng không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ôm nàng.
Nguyên nhân chính khiến họ vội vã hồi kinh chính là để vấn an Hoàng tổ mẫu, chính là vì muốn Hoàng tổ mẫu mau chóng khỏe lại.
Ngay khi diện kiến Thái hậu, nàng ngẩn ra, đôi mắt chớp liên hồi, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Bởi vì Thái hậu đứng trước mặt nàng rất khỏe mạnh!
Ai nói Hoàng tổ mẫu lâm trọng bệnh?
Kiều Linh Nhi quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh, quên cả thỉnh an Hoàng tổ mẫu.
Thái hậu mỉm cười, “Nha đầu Linh Nhi không muốn gặp Hoàng tổ mẫu à?”
“Không đâu ạ.” Kiều Linh Nhi lập tức quay lại, bước đến ôm cánh tay Thái hậu làm nũng, “Hoàng tổ mẫu, người vẫn khỏe chứ?”
Thái hậu đương nhiên lắc đầu, “Hoàng tổ mẫu rất khỏe, không bệnh tật gì cả.”
Không bệnh tật gì? Vậy tin tức trong bức thư kia là thế nào?
Ngẫm nghĩ một lát, Kiều Linh Nhi bừng bừng lửa giận nhìn nam nhân nọ bằng đôi mắt sáng như sao sa.
Tư Đồ Hiên không nói gì, khuôn mặt cố tỏ vẻ vô tội, để nàng tùy ý tức giận, khóe môi hắn cũng chỉ nhoẻn cười.
Thái hậu bật cười, trong giọng cười đầy vẻ đắc ý, “Nếu ta không gửi lá thư ấy, chưa chắc con đã chịu về gặp bà lão này.”
Kiều Linh Nhi hoảng sợ, tròn mắt nhìn
Thái hậu, nàng không biết phải nói thế nào. Sao người lại dùng lý do ấy
triệu nàng hồi kinh? Chẳng lẽ người không sợ gặp chuyện chẳng lành ư?
Thấy nàng buồn phiền, Tư Đồ Hiên nhìn
Thái hậu với vẻ bất bình, “Hoàng tổ mẫu, người dọa Linh Nhi và tôn nhi
mất rồi, nếu người nhớ Linh Nhi thì biên thư gọi chúng con về là được.”
Thái hậu nhìn hắn bằng ánh mắt bất mãn,
tên tiểu tử này, bà phải nói dối là vì ai? Là kẻ nào đêm qua phái người
truyền tin đến nhờ bà hỗ trợ?
Kiều Linh Nhi không thấy vẻ khác thường ở Thái hậu, nàng cũng bỏ lỡ lúc ánh mắt hai người họ giao nhau, trong
lòng cảm thấy cách làm của Thái hậu không tốt, bèn phụ họa với Tư Đồ
Hiên, “Phải đấy Hoàng tổ mẫu, nếu người nhớ Linh Nhi thì cứ gọi con về,
lần sau đừng dùng cách dọa người này nữa, Linh Nhi sợ lắm.”
Hoàng tổ mẫu ngoảnh lại, thấy đôi mắt
ngọc đã ngấn nước, dáng vẻ đáng thương ấy khiến bà đau lòng, “Được rồi,
là lỗi của Hoàng tổ mẫu, lần sau sẽ không dùng cách này nữa.”
Thái hậu đáng thương, vì phối hợp với cháu trai đành phải nhận lỗi với cháu dâu.
Sau khi Thái hậu chắc chắn, Kiều Linh Nhi mỉm cười thật tươi, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi đưa người đến ngự hoa viên
tản bộ một chút, người có tuổi cần năng đi lại, như thế mới tốt cho sức
khỏe.”
Kiều Linh Nhi vừa dứt lời, Lục Nhu đã
cười nói, “Vương phi không biết đấy thôi, khi người rời kinh lão tổ tông đã đi khắp nơi giải sầu, nỗi buồn này lão tổ tông chưa từng nếm trải.
May mà người đã quay về, nếu không nô tỳ cũng không biết phải làm cách
nào để xoa dịu lão tổ tông.”
Lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy ấm áp, Hoàng tổ mẫu luôn đối xử rất tốt với nàng. Người ở trong cung, hoàn toàn
không thể tận hưởng niềm vui tuổi già như những người bình thường khác.
Chốn hậu cung này đầy những đấu tranh, ngươi lừa ta gạt. Dù Hoàng hậu đã không còn, những tranh chấp trong hậu cung cũng không vì thế mà tan
biến. Ở nơi đây, vốn không có người thật lòng với Hoàng tổ mẫu. Trong
khi nàng lại ích kỷ, vì niềm vui riêng tư mà chọn cách rời xa hoàng
cung, rời khỏi kinh thành…
“Vậy lần này con sẽ về luôn bên cạnh
Hoàng tổ mẫu, nhưng Hoàng tổ mẫu phải nghe con đấy.” Kiều Linh Nhi cố
giấu nỗi chua xót vào trong, chúm chím nói.
Thái hậu vốn định trách Lục Nhu nhiều
lời, không ngờ câu nói ấy lại khiến Kiều Linh Nhi thay đổi suy nghĩ, bà
không giấu được sự vui mừng, “Linh Nhi, con nói thật đấy chứ? Sẽ không
rời kinh nữa ư?”
Kiều Linh Nhi gật đầu cười, nàng ôm chặt
cánh tay Thái hậu, “Con muốn ở lại bên cạnh Hoàng tổ mẫu, mỗi ngày sẽ
nhìn người ăn uống, đi dạo, con còn muốn khiến người béo béo tròn tròn.”
Lục Nhu thoáng ngạc nhiên, những lời này của vương phi thật sự có phần…
Khóe môi Tư Đồ Hiên khẽ giật, thấy Kiều
Linh Nhi và Thái hậu thân thiết như thế, hơn nữa còn do nàng chủ động,
trong lòng không tránh khỏi ghen tuông, “Hoàng tổ mẫu, trái tim Linh Nhi dành cả cho người mất rồi.”
Thái hậu cười ha ha, gật đầu tán đồng,
sau đó nghiêm túc nói: “Được chứ, Hoàng tổ mẫu sẽ để con nuôi đến béo
tròn, Hiên nhi cũng chưa từng đối xử với ta tốt như thế.”
Kiều Linh Nhi vốn chỉ nói vui, không ngờ
Thái hậu lại đồng ý, sau lại còn trách Tư Đồ Hiên không tốt, nhất thời
không biết phản ứng ra sao.
“Chuyện gì mà khiến mẫu hậu vui vẻ như vậy?” Vừa bước đến cửa cung Trường Thọ, giọng Hoàng đế đã vang lên, đượm ý cười.
Kiều Linh Nhi vội liếc nhìn Tư Đồ Hiên, nàng biết Hoàng đế vẫn luôn yêu quý Tư Đồ Hiên, muốn y cai quản Nam Hạ. Thế nhưng…
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
“Ha ha, quả nhiên là các con đã về. Chỉ
khi các con ở trong cung trẫm mới được nghe tiếng cười của mẫu hậu. Mau
đứng lên đi.” Hoàng đế cười ha ha, trên khuôn mặt lộ ra sự nhẹ nhõm.
“Nghe nói Hiên nhi đã về, đang ở chỗ mậu
hậu nên trẫm đến xem sao. Mẫu hậu đang định đi…” Hoàng đế không che giấu mà nói thẳng rằng mình đã biết chuyện của Tư Đồ Hiên.
“Nha đầu Linh Nhi nói người cao tuổi cần
đi dạo nhiều một chút, cho nên bây giờ ta đang định đi tản bộ.” Giọng
Thái hậu đầy tủi thân nhưng khuôn mặt lại tươi cười.
Kiều Linh Nhi bị oan, nào đâu phải nàng
ép Thái hậu đi dạo? Nàng chỉ đề xuất, hơn nữa là Hoàng tổ mẫu chủ động
muốn ra ngoài. Nàng oan ức nói, “Hoàng tổ mẫu, đi dạo vốn tốt cho gân
cốt mà.”
Thấy nàng tỏ vẻ tủi hờn, Hoàng đế cười ha ha, “Hiên nhi, con dâu ta quả không tầm thường.”
“Nếu vậy cứ để nha đầu Linh Nhi theo
Hoàng tổ mẫu đi dạo, Hiên nhi theo trẫm.” Hoàng đế mỉm cười nhìn Thái
hậu, “Mẫu hậu, buổi trưa hôm nay có chuẩn bị ngọ thiện cho nhi tử
không?”
Đã lâu không có mặt đầy đủ mọi người,
Thái hậu vốn rất mong mỏi, nay nghe Hoàng đế nói vậy đương nhiên gật
đầu, “Đương nhiên là có, nha đầu Linh Nhi và Hiên nhi cũng ở lại dùng
ngọ thiện, cả nhà chúng ta phải ăn một bữa thật ngon.”
Kiều Linh Nhi vốn định hồi phủ giải quyết một số việc, sau đó mới tiến cung bầu bạn cùng Thái hậu, không ngờ Thái hậu lại mở lời trước, người đã nói vậy nàng nào thể chối từ.
“Hiên nhi, đi thôi.” Hoàng đế nhìn Kiều Linh Nhi rồi xoay người rời đi.
Kiều Linh Nhi lo lắng nhìn Tư Đồ Hiên, nàng hiểu vì sao Hoàng đế lại đến đây.
“Linh Nhi, ta đi một lát sẽ quay lại.” Tư Đồ Hiên biết lúc này cần phải nói rõ ràng, thấy nàng lo lắng hắn bèn
cất tiếng trấn an.
Kiều Linh Nhi gật đầu, khuôn mặt nở nụ cười rất nhẹ, “Chàng đi đi, ta theo Hoàng tổ mẫu ngắm hoa.”
Tư Đồ Hiên đi khỏi, Kiều Linh Nhi lặng lẽ cùng Thái hậu đến ngự hoa viên.
Thái hậu biết nàng lo lắng nhưng không
nói gì, sau khi đến ngự hoa viên, tìm một đình nhỏ ngồi xuống mới khoát
tay cho cung nữ lui, bà hỏi, “Nha đầu, con đang nghĩ gì vậy?”
Kiều Linh Nhi không định nói ra điều nàng đang nghĩ đến, thế nhưng Hoàng tổ mẫu rất tinh ý, muốn giấu cũng chẳng
được. Nàng thành thật nói, “Hoàng tổ mẫu, người nói xem liệu có phải phụ hoàng tìm Hiên vì chuyện kế vị không?”
Thái hậu đã đoán được nàng lo lắng vì
điều này, cũng hiểu suy nghĩ của nàng, nàng không muốn Hiên nhi làm
hoàng đế. Thế nhưng khắp Nam Hạ này chỉ mình Hiên nhi có thể đảm đương
trọng trách này. Nếu vì bản thân mà khiến Nam Hạ bị hủy diệt, bà không
chỉ có lỗi với tiên hoàng, mà còn có lỗi với trăm họ.
“Linh Nhi nghĩ sao? Có muốn Hiên kế vị không?” Thái hậu không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.
Kiều Linh Nhi không ngờ lại bị Thái hậu phản vấn, nàng thoáng ngạc nhiên.
Dường như vấn đề này rất nghiêm trọng,
nàng suy nghĩ thế nào ư? Ha ha, nếu ích kỷ mà nói đương nhiên nàng không muốn, bởi vì hoàng đế phải có tam cung lục viện, nàng không tin mình độ lượng đến thế. Nàng tin tưởng tình yêu mà Hiên dành cho nàng, nàng biết cả đời này Hiên sẽ chỉ yêu một mình nàng. Thế nhưng sau khi hắn ngồi
lên ngôi vị ấy, việc nhà tất cả đều thành việc nước. Việc nước đương
nhiên không chỉ riêng mình hắn định đoạt…
Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, thật sự rất mâu thuẫn, nên trả lời thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT