Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tư Đồ Hiên vội chạy về phòng, Vân Lam cũng hoảng loạn theo.
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình yên, Tư Đồ Hiên mới hoàn hồn, lập tức bước về phía nàng.
Vân Lam quan sát tình hình bèn lui xuống chuẩn bị cơm tối.
Cam Hoài báo lại, chưa đến giờ Dậu nàng đã tỉnh, qua giờ Dậu thì tắm trong thùng nước…
“Linh Nhi.” Chân mày hắn nhăn lại, khẩn trương kiểm tra nước tắm, quả nhiên đã nguội lạnh.
Bàn tay to vung lên nắm lấy khăn tắm đã được chuẩn bị, bế người trong thùng nước lên, bọc lại bằng khăn.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng tỉnh lại,
nhìn nam nhân đang ôm mình bằng đôi mắt mờ sương, giọng nói dịu dàng
khàn hẳn, “Chàng đến rồi.”
Trong người hắn lửa dục, lửa giận lẫn
lộn, khiến hắn sắp phát điên, hoàn toàn không để ý đến lời nàng, hắn đem nàng lên tháp thượng.
Bầu không khí lạnh như băng khiến Kiều Linh Nhi tỉnh táo hẳn, nàng chớp mắt ngoảnh lại nhìn gương mặt tuấn tú, sao mà đen quá.
Trái tim nhỏ của ta!
“Chàng làm sao vậy?” Dáng vẻ này rất đáng sợ, hắn có biết không nhỉ?
Giọng nói yếu ớt, vẻ mặt đáng thương hoàn toàn không xua được lửa giận trong lòng hắn. Bây giờ đang là mùa đông,
dù trong phòng có lò sưởi nhưng ngâm mình trong nước lạnh lâu như vậy
rất hại cho sức khỏe. Cơ thể nàng vốn không khỏe khoắn, nay lại xảy ra
chuyện này, lỡ có bề gì…
“Hiên, chàng làm sao thế? Ai bắt nạt chàng? Chàng nói đi, ta và chàng cùng khinh bỉ kẻ ấy.” Kiều Linh Nhi lắc lắc cánh tay hắn.
Nào ngờ điều này khiến chiếc khăn tắm choàng lên người nàng rơi xuống.
Cảnh xuân tươi đẹp lồ lộ trước mắt.
Lửa nóng cuồn cuộn trong người Tư Đồ Hiên. Đôi mắt đen vốn dĩ nay càng đen đến dọa người.
Kiều Linh Nhi không ngờ tới hậu quả này,
nàng đỏ mặt, luống cuống kéo tấm khăn lên. Nào ngờ càng lo lắng càng
vụng về, vốn dĩ chỉ hở một chút, giờ đây càng lộ nhiều hơn.
Nàng ngượng ngùng muốn bật khóc, nam nhân bên cạnh lại khoanh tay đứng nhìn, hơn thế nữa trong mắt còn bùng lên dục hỏa.
Đúng là không có tính người. Cứ giương mắt ra nhìn thế thôi ư?
Trong đầu Kiều Linh Nhi hiện lên suy nghĩ này, đáy lòng sinh oán trách.
Ai kia đợi đến khi nàng oán trách cùng
cực mới sực tỉnh, cúi đầu thu lại dục vọng ngọt ngào, bàn tay hắn nóng
như than hồng, tựa như sẽ khiến làn da mềm mại của nàng chịu tổn thương.
Kỹ thuật của hắn quá tốt khiến Kiều Linh Nhi quên bẵng suy nghĩ trong đầu, đầu óc nàng trống rỗng, quên cả xấu hổ, quên cả…
“Linh Nhi, Hoàng tổ mẫu gửi thư cho nàng.” Một lúc lâu sau, vị nọ đã thỏa mãn mới khàn giọng nói.
Đôi tay nhỏ bé khựng lại, đôi mắt to trừng lên, “Thật sao, thư đâu? Mau đem đến cho ta xem.”
Đây là mệnh lệnh!
Ai kia lại ôm chặt lấy nàng, bàn tay to lớn lướt trên da nàng, nói: “Hoàng tổ mẫu nói muốn có tằng tôn.”
…Tằng tôn…
Kiều Linh Nhi nhốn nháo, Hoàng tổ mẫu, người thật sự muốn có…
Thấy cô gái nhỏ ngây ra, Tư Đồ Hiên đành
ngăn lại lửa dục, vươn tay giúp nàng che lại cảnh xuân, ôm lấy nàng,
“Linh Nhi, chúng ta sinh con đi.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, nàng cúi thấp đầu.
Tư Đồ Hiên nhìn không rõ ý tứ trong đôi
mắt nàng, đương nhiên không hiểu được suy nghĩ của nàng lúc này, hắn
nóng lòng nói, “Linh Nhi, ta biết nàng muốn việc kinh thương phát triển
hơn, còn muốn…”
Không đợi Tư Đồ Hiên nói xong, Kiều Linh
Nhi đã dùng tay bịt miệng hắn, nàng lắc đầu, “Hiên, chuyện này để thuận
theo tự nhiên được không?”
Ánh mắt nàng không được tự nhiên, còn thoáng vẻ đau khổ.
Tư Đồ Hiên hiểu.
Hắn lặng lẽ gật đầu.
Đêm đến, Tư Đồ Hiên tìm gặp Cố ma ma.
Cố ma ma nhận ra Thất gia có phần khác
thường, đêm nay ngài rất lạnh lùng, thứ cảm giác cổ quái này khiến bà
thấy bất an. Thế nhưng bà là người hầu hạ chủ tử lâu năm, khả năng trấn
tĩnh đương nhiên mạnh mẽ hơn người, chẳng mấy chốc đã lấy được vẻ thản
nhiên vốn có.
“Thất gia, ngài tìm ta?”
Chuyện liên quan đến Linh Nhi, Tư Đồ Hiên không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, “Cố ma ma, bà theo hầu hạ Linh Nhi
đã nhiều năm rồi nhỉ.”
“Dạ.” Từ khi Thái hậu nương nương phái bà đến bên cạnh vương phi, bà đã là người của vương phi.
“Bà cũng theo Hoàng tổ mẫu không ít năm nhỉ?”
“Bẩm Thất gia, từ năm mười hai tuổi nô tỳ đã vào cung hầu hạ Thái hậu nương nương.”
“Trong cung bà cũng vào hàng lão nhân, hẳn đã hiểu tính tình ta.” Giọng Tư Đồ Hiên chùng xuống.
Cố ma ma đã lâu không thấy hình ảnh Thất
gia đầy tà khí như thế này, bất giác cảm thấy sợ hãi, vội vàng quỳ
xuống, “Nếu có điều gì không phải, mong Thất gia nói thẳng.”
“Linh Nhi có tâm sự gì không?”
Thật ra hắn đã lờ mờ đoán ra. Thế nhưng lại sợ mình đã nghĩ quá nhiều.
Cố ma ma sửng sốt, trong lòng bà khẽ run lên, lẽ nào Thất gia đã biết?
“Cố ma ma, bà là người Hoàng tổ mẫu tin
tưởng nhất, cũng là người Linh Nhi tín nhiệm nhất. Tấm lòng bà dành cho
Linh Nhi, bổn vương hiểu. Thế nhưng nếu Linh Nhi gặp chuyện bất lợi mà
bà che giấu, bổn vương sẽ không tha thứ.”
Nói bóng gió chính là, dù Linh Nhi bắt bà giấu giếm nhưng nếu liên quan đến sức khỏe của nàng, tính mạng của
nàng, hắn tuyệt đối không tha.
Cố ma ma run lên, đôi mày bà chau lại. Bà biết chuyện này không gạt được ngài, thế nhưng vương phi đã hết mực cầu xin, bà không thể chối từ, lại không muốn trái lệnh nên đã nhận lời.
Thế nhưng hôm nay…
“Có gì cứ nói. Bổn vương sẽ tha tội dối gạt cho bà.” Tư Đồ Hiên kháot tay, ý bảo bà ta đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Cố ma ma biết không thể giấu được nữa,
chuyện này vương gia biết có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao vương gia giao thiệp
rộng, biết đâu sẽ có cách…
“Vương gia, chuyện là thế này…” Cố ma ma thuật lại sự tình.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên ngày càng đen, giọng càng lạnh hơn, “Phát hiện khi nào?”
“Một năm trước.”
Một năm trước, bọn họ vẫn ở kinh thành.
Có lần nọ hắn và Linh Nhi đi dạo phố, thấy đứa bé nhà kia rất đáng yêu,
nên đã bàn bạc rằng sau khi thành thân sẽ có con. Thế nhưng không hiểu
vì sao, hai ngày sau Linh Nhi đột nhiên đề nghị lùi lại hôn sự, nói rằng nàng không muốn thành thân quá nhanh. Hắn không rõ nguyên nhân cụ thể,
thế nhưng cũng không muốn làm trái ý nàng, càng không muốn ép buộc nàng. Dù ra sao nàng cũng đã là người của hắn, đời này chỉ có thể là của hắn, thành thân chỉ là hình thức chiêu cáo thiên hạ mà thôi. Linh Nhi đã
không muốn thì cứ để sau. Sau này Hoàng tổ mẫu khuyên lơn mãi, Linh Nhi
mới bằng lòng…
“Ta hiểu rồi, bà lui xuống trước đi. Chuyện hôm nay đừng để Linh Nhi biết.” Tư Đồ Hiên phất tay cho Cố ma ma lui xuống.
Cố ma ma cúi đầu bước đi, sau đột nhiên dừng bước, “Thất gia, có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.” Bất kể là chuyện gì, chỉ cần là chuyện liên quan đến Linh Nhi, hắn đều muốn biết.
“Năm xưa khi vương phi còn nhỏ, khi vừa
vào Bát vương phủ, Hoàng hậu đối xử với vương phi rất tốt, thường tặng
trái cây cho vương phi. Chỉ có điều Hoàng hậu không cho ai hé răng
chuyện này, còn dặn dò kẻ đưa lễ phải nói những thứ này là do Thái hậu
nương nương ban cho. Chuyện này nô tỳ tình cờ nghe được, bây giờ mới nhớ ra.
Đôi mắt Tư Đồ Hiên nheo lại, “Ý của bà là, chuyện cơ thể Linh Nhi có vấn đề có liên quan đến ả đàn bà kia?”
Cố ma ma không dám khinh nhờn, “Trước đây từng có một vị đại phu nói rằng, cơ thể vương phi khó mang thai là do
sau này mới mắc phải. Thế nhưng các đại phu khác đều nói, cơ thể vương
phi là do bẩm sinh mà ra.”
“Vị đại phu kia ở đâu? Ngày mai bà đi tìm người đó đến đây, ta muốn hỏi cho rõ.”
Cố ma ma thưa, “Vương gia, vị đại phu kia ở kinh thành. Mời vị ấy không phải là vấn đề, chỉ có điều vương phi
không cho phép nô tỳ nói việc này với ngài, còn gạt cả Thái hậu nương
nương.”
Tư Đồ Hiên nhìn bà ta với vẻ không hiểu.
Cố ma ma nói tiếp, “Vương phi biết Thái
hậu nương nương muốn có tằng tôn, thế nhưng cơ thể vương phi… Cho nên
vương phi cực lực tránh né. Đến Liễu thành lần này có thể vương phi đã
có cách. Nhưng xin vương gia thứ cho nô tỳ nhiều lời, vấn đề của vương
phi phải nhanh chóng điều trị, nếu không sẽ muộn mất.
Ý của Cố ma ma là muốn bọn họ mau chóng
quay về kinh. Dù gì đấy cũng là nơi nhân tài tụ họp, muốn tìm một đại
phu tốt cũng đơn giản. Hơn nữa chuyện này là mối thắt trong lòng Linh
Nhi, hắn vô tâm bấy lâu, đây là lỗi của hắn!
“Chuẩn bị một chút, ngày mai hồi kinh.” Tư Đồ Hiên dặn dò không chút nghĩ ngợi.
Cố ma ma nở nụ cười, gật đầu, “Dạ.”
Ngày hôm sau, khi Kiều Linh Nhi tỉnh lại phát hiện ra một chuyện rất kì quái, ai nấy đều đang bận rộn chuẩn bị đồ đạc.
Sau đó khi nàng định ra ngoài, Vân Lam
bèn tiến đến, dịu dàng cười bảo, “Tiểu thư, hôm nay chúng ta phải hồi
kinh, người mặc áo ấm một chút. Nào, để nô tỳ giúp người thay y phục.”
Kiều Linh Nhi nhộn nhạo không yên.
Bọn họ vừa từ kinh thanh đến đây, sao bây giờ đã lại hồi kinh? Lẽ nào Thất gia thích chạy tới chạy lui?
Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn nam nhân đang bước đến, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vị vương gia bị trừng mắt nọ dụ dỗ nói,
“Linh Nhi, ta biết đường đi khó khăn, thế nhưng Hoàng tổ mẫu bị bệnh, ta muốn đưa nàng về thăm người.”
Kết quả là ai đó rất quan tâm Thái hậu lập tức hạ lệnh khởi hành.
Kết quả là đại đội người ngựa hăm hở lên đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT