Tư Đồ Hách chau mày, nhìn nàng với ánh
mắt chờ mong, nàng vẫn không đáp lại. Thật ra dù bây giờ y đưa nàng rời
khỏi cung cũng chưa chắc là lựa chọn tốt nhất, đầu tiên mẫu hậu sẽ phản
đối, hơn nữa những đại thần trong triều cũng không để yên. Thế nhưng nếu đưa Minh tiểu thư vào cung… Minh tiểu thư vốn là ca nữ, tổ tiên đã có
quy định, không được đưa ca nữ vào cung.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, nàng khẽ thở dài,
“Thật ra đây chưa phải là cách tốt nhất. Tuy Hoàng hậu nương nương muốn
Minh tiểu thư tỉnh lại, thế nhưng sẽ không thể để Minh tiểu thư vào
cung. Nếu Bát gia tin tưởng ta, đưa Minh tiểu thư vào cung tất sẽ nảy
sinh mâu thuẫn với Hoàng hậu nương nương, e là không tốt.”
Lòng Tư Đồ Hách thấy ấm áp, nàng đang lo lắng vì y.
“Linh Nhi, chỉ cần nàng có thể khiến Minh tiểu thư tỉnh lại, ta đảm bảo sẽ thuyết phục mẫu hậu, lập tức đưa nàng
ta vào cung.” Tư Đồ Hách khẳng định.
“Ta không dám chắc nhưng sẽ cố gắng hết sức mình.” Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, nhìn y với ánh mắt kiên định.
Tư Đồ Hách phân phó đưa Minh tiểu thư vào cung không chút do dự. Đương nhiên Tư Đồ Mâu phản đối đầu tiên, “Bát
ca, ngàn vạn lần không thể. Mẫu hậu sẽ không đồng ý đâu.”
Lỡ như nảy sinh xung đột với mẫu hậu, nếu mẫu hậu không bằng lòng, tình hình sẽ phức tạp. Tuy rằng bọn họ đều
muốn Minh tiểu thư sớm tỉnh lại.
“Chuyện này ta sẽ giải quyết, đệ đưa Minh tiểu thư vào cung đi, phải thật cẩn thận đấy.” Tư Đồ Hách nhíu mày, y
đã lường đến sự phức tạp hệ lụy, thế nhưng chỉ cần Linh Nhi có thể làm
Minh tiểu thư tỉnh lại, tất cả đều dễ dàng giải quyết, “Phải rồi, tiện
thể đưa cả đứa bé kia vào, dù gì Hâm nhi cũng ở trong cung, bọn họ cũng
không cần lo lắng gì.”
“Này Bát ca, lần này rất khó, chỉ e lão
Phương kia không chịu buông tay.” Tư Đồ Mâu lập tức lắc đầu. Phương phủ
rất quý đứa trẻ kia, há nào lại để kẻ khác mang đi dễ dàng?
“Đệ bảo với bọn họ, nếu không muốn thấy
đầu của Phương Vĩnh treo ở cửa thành vào trưa mai thì phải ngoan ngoãn
nghe lời.” Mắt Tư Đồ Hách ánh lên tia lạnh lùng, khóe môi nhếch lên
khinh khi.
Tư Đồ Mâu cả cười rồi gật đầu đi ngay.
Kiều Linh Nhi giật mình, nàng đã nghe
được tất cả. Nói vậy tức trưa mai bọn họ sẽ bắt đầu hành động, tất cả
đều sẽ hoàn thành trước trưa mai, vậy Hiên đã sắp xếp đến đâu rồi? Vì
sao đến lúc này vẫn chưa thấy tin tức?
“Linh Nhi, tất cả đều đã an bài xong, đến khi ấy sẽ có người đưa nàng đến Vưu Ngọc cung.” Tư Đồ Hách tiến đến,
trên môi y nở nụ cười, chẳng bận tâm đến Thời Thiến đang đứng bên cạnh
nànng.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, dường như tỏ ý
không thích sự sắp đặt của y. Cung Vưu Ngọc là nơi mẫu phi của Hiên từng ở, nàng không muốn để bất kì kẻ nào quấy rầy, không muốn bất kì ai làm
vấy bẩn…
“Sao vậy? Nàng khó chịu ư?” Tư Đồ Hách
chợt thấy nàng chau mày, y lo lắng tiến lên hỏi, thậm chí còn muốn vươn
tay sờ trán nàng kiểm tra.
Kiều Linh Nhi khẩn trương đứng dậy, lách
khỏi bàn tay của hắn, nàng lắc đầu, “Ta không sao, chỉ có điều… Bát
vương gia, không biết bây giờ ta có thể ở lại Càn Khôn cung không?”
Hoàng thượng vẫn đang hôn mê, tình hình
rất nghiêm trọng mà Hồ thái y lại không đến, Hoàng hậu cũng không đến,
hơn nữa mọi sự chưa thành, sao nàng có thể bỏ đi?
Sắc mặt Tư Đồ Hách lạnh lùng, bởi lẽ dáng vẻ nàng tỏ ý muốn trốn tránh. Thế nhưng lời nàng nói lại thể hiện sự
quan tâm, nét mặt y hơi giãn ra, lát sau mới lắc đầu, “Tạm thời cứ ở lại đây, lát nữa mẫu hậu sẽ đến, lại còn…”
Tư Đồ Hách chưa dứt lời, một giọng nói đã truyền từ cửa vào, “Tiểu thư, ngọ triều đã bắt đầu, Hoàng hậu nương
nương và các vị đại thần đang chất vấn Thất vương gia về chuyện đã xảy
ra với ngài ấy.”
Đây là tiếng của Cam Hoài!
Lòng Kiều Linh Nhi khẽ động, Hiên đã bị giữ lại, chẳng những thế còn bởi rất nhiều người.
Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bước đến vén rèm, lo lắng hỏi, “Cam Hoài, chuyện này là sao?”
“Tiểu thư, người đến xem thử đi.” Cam
Hoài cũng nóng lòng chẳng kém. Vốn dĩ theo kế hoạch sẽ chỉ có gia và
Hoàng hậu trao đổi với nhau, không ngờ các đại lại đồng loạt xuất hiện,
quỳ trước đại điện xin Hoàng hậu xử lý gia.
“Đi, chúng ta đi xem.” Kiều Linh Nhi bước nhanh về phía trước.
“Linh Nhi.” Tư Đồ Hách gọi nàng.
Kiều Linh Nhi dừng bước, khuôn mặt nàng đượm vẻ âu lo nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, “Bát gia còn việc gì dặn dò?”
“Ngươi không thể rời khỏi đây.” Tư Đồ Hâm bước ra từ tẩm điện, nhìn Kiều Linh Nhi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới xoay người lại, nàng thấy đôi mắt Tư Đồ Hâm đỏ hoe, trong lòng vô cùng thương tiếc;
nàng thở dài rồi rũ mi, cố gắng trấn an lòng mình rồi lại ngẩng đầu lên, “Nếu các vị đại thần và Hoàng hậu nương nương đều đang ở đại điện, chi
bằng để họ xử lý luôn cả ta.”
Tư Đồ Hâm luống cuống lắc đầu, “Không được, ngươi không thể đến đại điện.”
Kiều Linh Nhi không hiểu Tư Đồ Hâm nói vậy là có ý gì, trong lòng không tránh khỏi buồn bực.
Tư Đồ Hách cũng không hiểu, y nhìn Tư Đồ Hâm bằng ánh mắt dò xét.
Tư Đồ Hâm cũng nóng lòng nhưng nhất thời
gấp gáp chẳng tìm được lý do, đành ngang ngược nói, “Nói tóm lại ngươi
không được đi đâu cả, ở lại đây cho ta. Đợi bổn công chúa điều tra rõ
tình hình xong mới định đoạt.”
Một thứ cảm xúc dấy lên trong lòng Kiều Linh Nhi, nàng muốn bắt gọn nó, song chỉ có thể giương mắt nhìn nó chạy trốn.
“Hâm nhi, muội làm gì vậy?” Tư Đồ Hách mù mờ hỏi, y không hiểu rốt cuộc Tư Đồ Hâm muốn làm gì.
“Bát ca, Dương công công nói nàng ta muốn mưu hại phụ hoàng, phụ hoàng như bây giờ là tại nàng ta gây ra. Nhất
định chúng ta không được để ả trốn thoát.” Tư Đồ Hâm không nhìn Kiều
Linh Nhi, nàng ta hướng sóng mắt về phía Tư Đồ Hách, nói bằng giọng van
nài.
“Công chúa điện hạ, nếu Hoàng hậu nương
nương đã ở đại điện thẩm tra án mưu sát liên quan đến Thất vương phủ,
bên cạnh đó công chúa cũng hoài nghi ta, chi bằng cũng để Hoàng hậu
nương nương thẩm vấn?” Kiều Linh Nhi chẳng muốn nghĩ xem Tư Đồ Hâm kia
định làm gì nữa. Ngay lúc này, nàng chỉ mong lập tức đến bên cạnh hắn,
nhìn thấy hắn.
“Bổn công chúa nói ngươi không được đi
thì không được đi.” Tư Đồ Hâm ngang ngược quát, tính cách công chúa
bướng bỉnh hiện rõ ràng. Sau đó nàng ta quay sang Tư Đồ Hách, “Bát ca,
nếu mẫu hậu đã bắt đầu thẩm vấn, vậy có thể giao Kiều Linh Nhi cho Hâm
nhi thẩm vấn chứ? Hâm nhi tuyết đối không để phụ hoàng chịu uất ức, sẽ
không để kẻ thủ ác nhởn nhơ.”
Sự nghi ngờ ánh lên trong đôi mắt Tư Đồ
Hách, từ trước đến nay phụ hoàng luôn yêu thương Hâm nhi, từ sau khi Hâm nhi xuất giá, muội ấy và phụ hoàng hiếm có dịp gặp mặt. Bây giờ phụ
hoàng gặp chuyện, muội ấy nóng lòng là điều hiểm nhiên. Thế nhưng chẳng
rõ vì sao, trong lòng y lại có một thứ cảm giác lạ, khó có thể diễn tả
bằng lời.
“Hoàng huynh, huynh mau đi bẩm với mẫu
hậu, xin mẫu hậu hạ chỉ truyền Hồ thái y tiến cung đi. Phụ hoàng, phụ
hoàng sẽ, …” Câu tiếp theo, Tư Đồ Hâm chẳng thể thốt ra được.
Thấy nàng ta khóc như thế, trong lòng
Kiều Linh Nhi cũng thấy nhột nhạt; song chuyện này không thể ngăn được
quyết ý muốn đến tiền triều ngay bây giờ của nàng.
“Công chúa điện hạ, nếu công chúa đã xác
định ta chính là hung thủ, vì sao không đưa ta lên triều nghe phán
quyết? Bây giờ lập tức phái người mời Hồ thái y tiến cung chẩn bệnh cho
hoàng thượng cũng không thể chậm trễ.” Kiều Linh Nhi nói nhanh, cho thấy sự lo lắng của nàng.
Sắc mặt Tư Đồ Hách rất khó coi, vừa nghe
bẩm báo mẫu hậu cùng các đại thần thẩm vấn Thất ca, nàng đã khẩn trương
khiến y khó chịu, bây giờ còn một hai đòi lên triều. Hừ, y quyết không
cho.
“Hâm nhi, giao Linh Nhi cho muội thẩm
vấn.” Tư Đồ Hách liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, sau cao giọng phân phó,
“Người đâu, không để Kiều tiểu thư rời khỏi Càn Khôn điện, bằng không
bổn vương quyết không tha.”
Dứt lời, Tư Đồ Hách nhanh chóng rời khỏi.
Kiều Linh Nhi vội chạy theo toan níu y lại nhưng lại bị thị vệ ngăn cản.
“Đưa ả vào đây.” Tư Đồ Hâm cười lạnh lùng rồi xoay người vào đại điện.
Kiều Linh Nhi nhắm mắt lại, nàng hít một hơi thật sâu, lòng biết hôm nay mình không thể nào thoát khỏi nơi này.
“Công chúa điện hạ, thị vệ này vừa vào, mong công chúa có thể cho hắn lui.” Kiều Linh Nhi chỉ về phía Cam Hoài.
Tư Đồ Hâm gật đầu không cần nghĩ ngợi, bước chân vẫn không dừng lại.
Kiều Linh Nhi nháy mắt ra hiệu với Cam
Hoài để y lui xuống. Sau đó nàng ghé sát tai Thời Thiến nói nhỏ vài câu, Thời Thiến dùng mật âm truyền đến Cam Hoài xong xuôi mới theo Tư Đồ Hâm vào đại điện.
—o0o—
Trong lúc này, một bầu không khí u quái bao trùm cả triều.
Tư Đồ Hiên vẫn giữ vẻ thản nhiên, thân
vận bạch y khiến người đối diện như cảm nhận được làm gió xuân tươi mát, khóe môi như hàm chứa ý cười, giống như đang trào phúng những kẻ không
thức thời tại nơi đây.
“Chư vị ái khanh, còn ai có ý kiến gì nữa không?” Hoàng hậu đảo mắt nhìn chúng đại thần, miễn cưỡng hỏi.
Thật ra từ xưa đến này Hoàng hậu vốn
không được xuất hiện ở tiền triều, thế nhưng dạo gần đây hoàng thượng mê man, quá quẫn bách nên một số đại thần đã dâng tấu yêu cầu Hoàng hậu
chủ trì triều chính.
“Báo! Thần vương gia của Lưu Vân và công chúa gặp nạn giữa đường, hiện không rõ tung tích.”
Mặt Hoàng hậu biến sắc, ả chưa kịp lên tiếng lại có tin khác ập đến, “Bẩm Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã hôn mê sâu.”
Toàn triều chết lặng.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng xấu, thấy Tư Đồ Hiên vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, lửa giận trong lòng ả tức thì dâng cao.
“Hoàng hậu nương nương, có nên đến Càn Khôn cung không?” Sắc mặt Hải công công cũng rất khó coi, song vẫn phải nhẹ nhàng hỏi.
“Hoàng hậu nương nương, bây giờ việc quan trọng là phải phái người đi cứu Thần vương gia.” Giữa lúc hốt hoảng,
một giọng nói vang lên.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Hoàng thượng, hoàng thượng quan trọng hơn chứ nương nương.”
. . .
Chín người mười ý, chớp mắt, triều đình lâm vào cảnh rối loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT