Hồ Chiếu kinh ngạc trừng mắt, rất lâu sau mới dám lên tiếng, “Linh Nhi, không thể liều lĩnh như thế.”
Kiều Linh Nhi cất tiếng, không thèm liếc mắt nhìn y, “Hồ thái y thấy ta làm vậy là liều lĩnh?”
Hồ Chiếu bị nhìn như thế khiến y chẳng
thể đáp lời, y biết nàng sẽ không đùa với tính mạng của người khác nhưng mổ rất nguy hiểm. Hơn nữa, chuyện mổ xẻ này y chỉ mới nghe qua chứ chưa từng được chứng kiến cũng chưa từng học qua. Hôm nay lại nghe được như
vậy hỏi sao y không kinh ngạc.
“Hồ thái y cứ yên tâm. Tuy y thuật của ta ở phương diện khác không bằng ngài nhưng việc đỡ đẻ này ta không kém gì ngài đâu.” Kiều Linh Nhi nửa thật nửa đùa nói, “Minh tiểu thư chỉ có
thể đợi thêm nửa nén hương nữa thôi, dù ta có mổ cũng hết cách. “
Hồ Chiếu nhìn về phía người trên giường, lông mày y càng chau lại. Tình thế lúc này chỉ còn cách đánh cược thôi.
“Hồ thái y, ngài cứ yên tâm. Nếu ngài
không tin y thuật của tiểu thư thì phải tin tưởng Thất gia. Trước kia có rất nhiều gia đình được tiểu thư đích thân giúp đỡ đẻ, cũng có vài lần
phải mổ.” Thời Thiến trông thấy ánh mắt của tiểu thư bèn lên tiếng giải
thích rồi mới đi chuẩn bị dụng cụ.
Mặt Hồ Chiếu hiện lên sự xấu hổ, “Linh Nhi, không phải ta không tin cô, chỉ là…”
“Ta hiểu, ngài nghi ngờ cũng đúng thôi…”
Lời Kiều Linh Nhi còn chưa dứt thì từ cửa đã truyền đến một giọng nói, “Hoàng hậu nương nương đến.”
Trán Kiều Linh Nhi nhăn lại, lúc này
Hoàng hậu đến Phương phủ làm gì? Hiện tại Hoàng hậu không nên xuất hiện ở đây… Vì sẽ rất lôi thôi!
Hoàng hậu vẫn chưa bước vào tẩm điện mà
đang nghỉ tạm ở đại điện, đợi đám người thỉnh an đi qua mới liếc mắt
nhìn Kiều Linh Nhi, “Có cách không?”
Lúc này còn có thể nói là không có cách ư? Nói lời thừa thãi!
“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nếu muốn
giữ đứa bé và tiểu thư thì nhất định phải mổ ngay, thời gian còn chưa
đến nửa nén hương.” Kiều Linh Nhi mặt không chút cảm xúc đáp lại.
Hoàng hậu hết sức kinh hãi. Sinh con mà
phải mổ, chuyện như thế chưa từng nghe qua… Không đúng, đã từng nghe qua nhưng chưa thấy bao giờ, hỏi sao yên tâm được? Nếu Minh tiểu thư xảy ra chuyện sẽ không lấy được khế ước thương nghiệp của Phương gia, hết thảy sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt…
“Nương nương, nô tài thấy lúc này không
nên quá lo lắng, các thái y khác đều không có cách, nếu làm trễ nải thời gian thì Minh tiểu thư…” Hải công công lo lắng tiến lên, cúi đầu khuyên can.
Một lúc lâu sau Hoàng hậu mới lên ưng thuận, “Cẩn thận một chút, Minh tiểu thư xảy ra chuyện gì thì bổn cung sẽ hỏi tội ngươi.”
“Vâng.” Trong lòng thực bất mãn, nhưng
không đồng ý không được. Không nghĩ Hoàng hậu lại là loại người này, năm đó giả hiền lương thục đức, quả là giỏi diễn kịch. Chỉ sợ Hoàng thái
hậu bị vẻ ngoài của ả đánh lừa mới trúng thủ đoạn thâm độc của ả.
“Linh Nhi, đi thôi.” Giọng Hồ Chiếu cất lên khiến người người mê mẩn.
Mọi thứ đang được tiến hành, Hồ Chiếu là
nam tử, theo lẽ thường y không được xuất hiện ở phòng sinh. Nhưng Kiều
Linh Nhi vẫn khăng khăng giữ y lại, lúc này nàng cần một liều thuốc an
thần. Y thuật của Hồ Chiếu cùng với hơi thở ôn hòa có thể làm nàng an
tâm. Sự an tâm này khác cái cảm giác khi ở bên cạnh Hiên, nói tóm lại,
đây là sự thân thiết. Vậy nên, mặc cho mọi người ngăn cản, nàng vẫn giữ y lại.
Thật ra Hồ Chiếu ở lại hoàn toàn không
giúp được gì, đứng nhìn tiểu cô nương đang bận việc khiến lòng y không
khỏi xấu hổ. Sống đời này cho là mình tinh thông y thuật nhưng trước mặt tiểu cô nương này, y cảm thấy xấu hổ vô cùng. Năm đó khi theo học y,
không phải là không nghe người ta nhắc đến việc mổ, nhưng trong tiềm
thức lại phủ nhận phương pháp đó, cho rằng đây là việc không nên, do đó
nên chưa từng áp dụng, có thể nói là không dám dùng đến. Mà nàng lại có
thể thực hiện thuần thục như vậy, nét mặt lại chẳng hề sợ hãi.
Có tin đồn nàng đã thay đổi, bảo rằng
nàng nóng nảy, không hiểu chuyện. Y biết là nàng thay đổi, ttrưởng thành và thông minh hơn. Nhưng trong đôi mắt đen láy kia vẫn còn nét hồn
nhiên, điều này thật hiếm thấy…
“Oa…” Tiếng trẻ con khóc khiến Hồ Chiếu hoàn hồn, ngơ ngác hỏi, “Sinh rồi?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hồ thái y, sinh rồi, Kiều tiểu thư quả thật rất lợi hại!” Bà đỡ ôm hài tử, cười ha ha đi ra
ngoài, miệng hô lớn, “Sinh rồi, sinh rồi.”
Hoàng hậu trong đại điện chợt đứng lên, “Minh tiểu thư thế nào?”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại.” Người bà đỡ run rẩy, cung kính trả lời.
Hoàng hậu không chờ được nữa liền rảo bước đến phòng sinh.
Chẳng biết Phương phu nhân tỉnh lại từ lúc nào, chạy vào, vội vã hỏi, “Là con trai hay con gái?”
“Chúc mừng phu nhân, là tiểu tiểu thư.”
Bà đỡ vui mừng hớn hở đáp lời, nhìn đứa nhỏ trong lòng, hoàn toàn không
để ý đến sắc mặt của Phương phu nhân thay đổi. Bà lúc này chỉ cần sinh
nở thành công, không gặp bất trắc gì nên hoàn toàn quên quan sát tình
huống xung quanh.
“Ta đã bảo con bé này bụng nhỏ như trái
trứng gà, làm sao có thể sinh được con trai? Sinh ra đứa trẻ không mang
lại lợi ích thì sinh làm gì.” Phương phu nhân chưa thấy đứa nhỏ trong
lòng bà đỡ đã xoay người bỏ đi.
Bà đỡ trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Phương phu nhân rời đi, bất cẩn làm đứa nhỏ trong lòng rơi xuống lúc nào không hay.
“Cẩn thận.” Hải công công bước vào cửa
liền thấy cảnh tượng nguy hiểm như thế, hô to một tiếng, cấp tốc chạy
đến đón lấy đứa trẻ, quở trách bà đỡ, “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói lạnh như băng làm bà đỡ sợ đến hai chân mềm nhũn, té quỵ dưới đất, “Công công tha mạng, công công tha mạng.”
Hải công công liếc mắt nhìn bà ta, y ôm
đứa trẻ vào lòng mãi đến khi thấy một bà đỡ khác mới trao lại rồi lẳng
lặng đứng chầu bên Hoàng hậu.
“Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, Linh
Nhi hẳn đã kiệt sức, cũng không muốn giải thích nhiều bèn miễn cưỡng trả lời, “Vì vừa sinh xong, Minh tiểu thư tiêu hao quá nhiều sinh lực, tạm
thời chưa thể tỉnh lại được. Còn lúc nào nàng ta tỉnh lại thì ta không
rõ lắm, điều đó còn phụ thuộc vào ý chí của nàng ta, có thể là một ngày, cũng có thể là một tháng.”
“Một tháng? Ngươi nói vậy là ý gì?” Hoàng hậu hơi kích động, giọng ả cao vút.
Người trên giường chau mày, vẻ mặt rất không thoải mái, không biết có cảm nhận được sự ồn ào xung quanh hay không.
Kiều Linh Nhi vừa rửa tay vừa mặt lạnh
nói, “Hoàng hậu nương nương không cần kích động thế, nếu như ta có khả
năng làm nàng ta tỉnh lại ngay lúc này thì ta tốn nhiều sức lực mổ giúp
nàng ta làm gì. Hôm nay giữ được đứa nhỏ, Minh tiểu thư đã rất cố gắng,
điều này cho thấy được ý chí của nàng ta. “
Đây có nghĩa là, Minh tiểu thư có tỉnh lại được không tất cả đều phụ thuộc vào nàng ta?
Lời nói này Hoàng hậu chẳng thể nghe lọt
tai! Chậm nhất là ba ngày nữa là đại quân đến kinh thành, nơi trú đóng ở kinh thành nhất định phải dựa vào Phương gia. Lăng gia dùng hết khả
năng chỉ lo được ba ngày lương thực. Không đạt được khế ước thương
nghiệp với Phương gia thì sẽ không điều động được lương thảo, toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại!
Không, ả tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Hồ thái y, nghe rõ lời bổn cung nói, nếu Minh tiểu thư vẫn không tỉnh lại, bổn cung sẽ chôn chung tất cả người
trong thái y quán!” Dứt lời, Hoàng hậu xoay người bước ra ngoài, đến cửa ả dừng bước, “Nếu tất cả đã xong, Kiều tiểu thư cũng nên về đi.”
Kiều Linh Nhi cười nhạt, “Hoàng hậu nương nương không muốn Minh tiểu thư tỉnh lại sao?”
Trong lòng Hoàng hậu hiện rõ vẻ vui mừng, “Ý ngươi là có cách để Minh tiểu thư tỉnh lại?”
Hải công công hơi suốt ruột, vội vàng răn dạy nàng, “Kiều tiểu thư, chuyện không thể làm thì không nên nói. Nãy
người vừa bảo việc này phụ thuộc vào ý chí của Minh tiểu thư kia mà.”
Hồ Chiếu cũng căng thẳng nhìn Kiều Linh
Nhi, vì sau khi sinh sẽ vô cùng mệt mỏi, cũng có khả năng là không tỉnh
lại được. Y hiểu việc này quả thực cần ý chí của con người. Câu Linh Nhi vừa nói kia cho thấy nàng có khả năng khiến Minh tiểu thư tỉnh lại,
chuyện này…
“Linh Nhi.” Hồ Chiếu cũng nhẹ nhàng lên tiếng, nhắc nhở nàng.
Kiều Linh Nhi cười nhạt, đưa mắt nhìn y, ý bảo mình không sao rồi mới quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, thần sắc
lãnh đạm, tiện đà bước đến bên Hoàng hậu, cúi đầu nói, “Nếu như muốn
Minh tiểu thư tỉnh lại, Hoàng hậu phải đáp ứng một điều kiện của ta.”
“Ngươi muốn gì?” Hoàng hậu đề cao cảnh giác.
“Hoàng hậu nương nương, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện?” Kiều Linh Nhi nhìn xung quanh rồi nở nụ cười.
Hoàng hậu liền đi ra ngoài, Hải công công nhanh chóng tìm Phương phu nhân chuẩn bị một nơi an tĩnh trong tiểu hoa viên.
Chuyện cấp bách, Hoàng hậu không có kiên
nhẫn tán gẫu cùng Kiều Linh Nhi. Lúc mọi người xung quanh lui hết, ả
liền hỏi, “Giờ ngươi có thể nói rồi chứ?”
“Ha ha, thật ra ta không có ý gì, chỉ
muốn nhắc nhở Hoàng hậu nương nương, nếu ta có thể cứu người, đương
nhiên cũng có thể khiến người đó không tỉnh lại dù không đến mức mất
mạng, chẳng qua chỉ ngủ say mà thôi.” Nét cười vẫn hiện trên mặt Kiều
Linh Nhi, đôi môi khẽ mấp máy, giống như chỉ cùng Hoàng hậu tán gẫu
thôi.
Sắc mặt của Hoàng hậu chợt thay đổi,
“Kiều Linh Nhi, ngươi đừng quá đáng, ngươi có tin bổn cung lấy mạng
ngươi ngay lập tức không?”
“Tin chứ, sao lại không nhỉ? Hoàng hậu
nương nương một tay che trời, có chuyện gì người không làm được. Điều
kiện chỉ có một, Hoàng hậu nương nương có thể đáp ứng, ta sẽ làm Minh
tiểu thư tỉnh lại.” Dứt lời, nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất, đôi
mắt đen nghiêm túc nhìn Hoàng hậu, đợi câu trả lời.
Nếu không đáp ứng nàng ta, Minh tiểu thư sẽ mang khế ước thương nghiệp của Phương gia xuống địa ngục!
Lúc này, Hoàng hậu rất sốt ruột, lửa giận nổi lên nhưng phải kìm lại, lạnh giọng hỏi, “Điều kiện là gì?”
“Giải dược cho Hoàng thượng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT