Hải công công tỏ vẻ sợ hãi, “Lão nô khấu tạ Hoàng hậu nương nương.”
“Mấy hôm nay đại quân đã tiến gần đến
kinh thành, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, nhất định không được để xảy ra bất kì sai lầm gì.”
Hải công công ngạc nhiên tròn mắt, vẻ như không dám tin, “Nương nương, chẳng phải người nói tạm thời không thể
dùng đại quân sao? Hiện tại tình thế chưa ổn định, nếu chúng ta động thủ trước thì Thất vương gia sẽ biết ngay, khi đó dù đã chuẩn bị kỹ càng
cũng rất có thể sẽ…”
Hoàng hậu cười nhạt, “Phương gia và Lăng
gia đã bắt tay vào lo liệu, chuẩn bị lương thảo, thừa dịp cung nhân đều
lo nghênh đón Thần vương gia và công chúa Lưu Vân chúng ta sẽ ra tay, sẽ không có bất kì kẻ nào nghi ngờ được.”
“Thế nhưng, Hoàng hậu nương nương…” Hải
công công còn chưa dứt lời đã bị Hoàng hậu liếc ngang, ý muốn ông ta nhớ rõ thân phận mình, y đành cúi đầu nhưng vẫn nói, “Nương nương, lão nô
vẫn nghĩ đây chưa phải là cơ hội tốt.”
Hoàng hậu gật đầu hài lòng, “Tiểu Hải Tử, ngươi theo bổn cung đã lâu, tính tình ra sao bổn cung hiểu rõ. Nhưng có đôi khi nếu muốn thành đại sự, nhất định phải nắm chặt cơ hội trước
mắt, một khi bỏ lỡ sẽ không có lần hai. Năm xưa nếu không phải vì Thái
hậu phát hiện ra thân phận của bổn cung, bổn cung cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức phải giam bà ta lại, về phần hoàng thượng, y càng không nên
nghĩ đến chuyện phế hậu. Mấy năm gần đây, bổn cung luôn làm tổn chức
trách của hoàng hậu, việc gì cũng tận tâm đầy trách nhiện. Ấy vậy mà sao hoàng thượng lại không nhìn thấy? Trong lòng y luôn chỉ có con tiện
nhân kía Lại còn muốn vì ả Vân phi ấy mà phế hậu vị của bổn cung? Ha ha
ha, bổn cung là kẻ dễ dàng để người khác sắp đặt thế ư?”
Giây phút này hoàng hậu như hóa điên dại, Hải công công tuy lo lắng nhưng đôi mắt y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Tiểu Hải Tử, ngươi theo bổn cung bao
lâu, lẽ nào ngươi lại không hiểu bổn cung? Bây giờ bọn họ phải chịu báo
ứng, bổn cung phải cho bọn họ thấy bổn cung cướp đi giang sơn này như
thế nào, để bọn họ thấy rằng dù bổn cung đã định quên đi mối hận thù khi bước chân vào Nam Hạ, nhưng nay bị phản bội sẽ hành xử ra sao.”
“Nương nương, xin người bảo trọng phượng
thể.” Hải công công không còn biết nói gì, thấy Hoàng hậu kích động như
thế cũng chỉ có thể nói câu khuyên nhủ.
Hoàng hậu cố bình tĩnh lại, khôi phục sự
thanh nhã, ả ta đứng lên bước về phía hậu điện. Hải công công không dám
hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ theo chân.
Hoàng hậu đi đến bên vách tường, nhẹ nhàng chạm tay vào…
Hóa ra ở đây có ngăn bí mật?
Hoàng hậu lấy ra một cái bình nhỏ, ả quay người bước đến ngồi lên ghế, sau mới cười bảo, “Cái bình này chắc Tư Đồ Hiên tìm kiếm đã lâu.”
“Nương nương, đây là…”
“Đây là thuốc giải của Hoàng thượng.” Hoàng hậu cười ma mị, “Ngoài thứ này ra, những thứ khác đều vô hiệu.”
Hải công công nhìn chằm chằm vào cái bình một lát rồi cúi đầu lặng thinh.
“Bổn cung sẽ không để hoàng thượng chết,
bổn cung muốn y nhìn cho kỹ xem bổn cung đoạt lấy thiên hạ từ tay y ra
sao, để y xem bổn cung giẫm đạp lên y thế nào…”
Lời Hoàng hậu còn chưa dứt, ngoài cửa đã
có một nha đầu chạy vào, sắc mặt trắng bệch, “Hoàng hậu nương nương,
người của Phương phủ nói Minh tiểu thư bên ấy sinh khó, xin Hoàng hậu
nương nương phái người đến giúp.”
“Minh tiểu thư là ai?” Nghe nói là chuyện của Phương phủ, sắc mặt Hoàng hậu đanh lại.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, chính là ả ca kỹ kia.” Hải công công đáp.
Vẻ mặt Hoàng hậu đại biến, suýt chút nữa ả đã quên mất còn chuyện này, ả tiện nhân kia mang thai cũng đã lâu, thế
nhưng sao lại là ngày này…
“Hoàng hậu nương nương, Bát vương gia cầu kiến.” Lại một ả nha hoàn vào bẩm báo.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó coi, ả đặt cái bình nọ lên bàn rồi bước ra ngoài.
Hải công công liếc nhìn mặt bàn…
“Mẫu hậu, cuối cùng người cũng đến.” Tư Đồ Hách lo lắng.
Hoàng hậu liếc nhìn tỏ ý không vui, “Có chuyện gì mà cuống cuồng như thế?”
“Mẫu hậu, Minh tiểu thư sinh khó, chuyện này chắc người cũng đã biết?”
“Mới vừa nghe nói.”
Trong lòng Hoàng hậu lấy làm giận, nếu
biết trước thì đã phải ra tay giải quyết ả ca nữ kia, bớt được phiền
toái bây giờ. Bây giờ khó sinh, lỡ như sinh non chẳng phải lại làm hỏng
việc sao?
“Mẫu hậu, người hay nhanh để Linh Nhi cứu an2ng ta, nhi thần nghe nói năm xưa Linh Nhi đã từng giúp không ít
người khó sinh như vậy, bây giờ nhất định cũng làm được.”
Quả nhiên Hoàng hậu nổi giận, bà ta quát, “Hách nhi, bình tĩnh lại đi, ngươi cuống cuồng như thế còn ra thể thống gì?”
Tư Đồ Hách vẫn lo lắng không yên, nhưng thấy mẫu hậu tức giận như thế cũng đành cố trấn tĩnh lại.
“Hồ thái y y thuật cao minh, cứ để y đến
là được rồi. Hơn nữa trong kinh thành không thiếu bà đỡ, phái vài người
đến đây là ổn thôi.”
Hải công công, chẳng biết từ khi nào đã
xuất hiện bên cạnh Hoàng hậu, y đáp, “Nương nương, chi bằng để nô tài
đích thân đi tìm bà đỡ.”
Hoàng hậu lắc đầu, “Mấy việc nhỏ nhặt này ngươi lo làm gì, để Hách nhi phái người đi là được.”
Tư Đồ Hách đồng ý như vậy sao? Chuyện này hoàn toàn không đơn giản như thế.
“Mẫu hậu, chuyện này không đơn giản thế
đâu.” Thấy Tư Đồ Hách nghiêm túc lạ thường, sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến,
“Mẫu hậu, sáng sớm nay người phái nhi thần đi điều binh khiển mã, cho
nên nhi thần phải cho người chuẩn bị lương thảo, nếu không sẽ chẳng êm
xuôi. Thế nhưng người được phái đến Phương phủ quay lại bẩm báo rằng
Minh tiểu thư khó sinh, không thể chuẩn bị lương thảo. Nhi thần rất tức
giận, khó sinh là chuyện của nữ nhân, chuẩn bị lương thảo chỉ cần phụ tử Phương gia là đủ, vì sao Phương gia lại nói như vậy. Nhi thần bèn đích
thân đến Phương phủ, thì ra trước đây Phương Vĩnh đã giao điền sản của
Phương gia, kể cả khế ước buôn bán cho Minh tiểu thư trông coi.”
Hoàng hậu sợ hãi, “Ý ngươi là, nếu Minh tiểu thư chết vì sinh khó, chúng ta cũng không lấy được tài sản của Phương gia?”
Tư Đồ Hách gật đầu, “Vì thế nên nhi thần
mới tiến cung xin mẫu hậu để Linh Nhi đi cứu người. Mẫu hậu, nếu Minh
tiểu thư có mệnh hệ gì, dù Lăng gia đã đồng ý giao khế ước buôn bán,
chúng ta cũng khó lòng nuôi binh. Hơn nữa, lần trước khi mẫu hậu nhắc
nhở nhi thần kiểm tra mấy cửa hàng mới, quả thật không sai, bọn họ đều
đã liên minh với Thất ca, chỉ e lần này chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Bao
năm nỗ lực, nhi thần tuyệt không muốn hoài phí.”
Vất vả lắm mới giành giật được một người
trợ giúp từ tay Tư Đồ Hiên, hơn nữa nếu Kiều Linh Nhi biến mất, sẽ khiến kế hoạch của bà ta sẽ mau chóng sụp đổ. Nếu hôm nay thả Kiều Linh Nhi
đi, chỉ e…
“Mẫu hậu, người đừng do dự nữa, thời gian không còn nhiều. Nếu cứ tiếp tục thế này, một khi Minh tiểu thư không
qua khỏi, khế ước kia cũng không nắm được trong tay, chẳng phải chúng ta lại mất đi một cơ hội tốt hay sao.”
Lần trước nếu khôn phải vì Mộ Dung Thiên
Tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã sớm đoạt được thiên hạ, sao
còn phải đợi đến này hôm nay? Nếu tiếp tục bỏ qua cơ hội này, chỉ e sẽ
không còn cơ hội nào khác nữa.
“Nương nương, nô tài thấy Bát vương gia
nói cũng có lý, Kiều tiểu thư vốn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của
nương nương, lão nô sẽ tự mình đưa Kiều tiểu thư đến Phương phủ, sau khi Minh tiểu thư hạ sinh nô tài lại tự mình đưa Kiều tiểu thư về, nhất
định không có việc gì.” Hải công công chen vào ngay trước khi Hoàng hậu
bắt đầu do dự.
“Mẫu hậu.”
Cuối cùng Hoàng hậu cũng chấp thuận, sai
người đến đại lao tuyên gọi Kiều linh Nhi. Nào ngờ kẻ đi tuyên chỉ lại
về bẩm rằng Kiều tiểu thư không muốn đi.
“Thế này là sao?” Tư Đồ Hách gầm lên, “Không được, bổn vương phải đích thân vào đại lao.”
Hoàng hậu hiểu tính cách bướng bỉnh của
Kiều Linh Nhi, chỉ sợ nàng ta và Tư Đồ Hiên đã lên kế hoạch gì nên mới
khăng khăng đòi ở lại trong lao, không chịu ra ngoài. Nếu bà ta không
đích thân đến, e là Kiều Linh Nhi sẽ không đồng ý cứu người, dù có bị áp giải đến Phương phủ cũng chưa chắc đã chịu ra tay cứu chữa.
“Thôi được rồi, đã vậy để bổn cung đi.”
“Nương nương…” Hải công công khiếp sợ, “Nương nương, hay là để lão nô, nơi ấy không phải nơi người nên đến đâu ạ.”
Hoàng hậu lại cười, trong ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng, “Bổn cung đã từng ở nơi ấy, hà tất phải lo lắng.”
Toàn thân Tư Đồ Hách cứng đờ, y cũng không ngăn cản, Hải công công không dám nhiều lời thêm, lặng lẽ đỡ tay Hoàng hậu.
*
Trong thiên lao, Kiều Linh Nhi nhắm mắt tịnh thần, chẳng để ý đến kẻ trước mặt.
“To gan, trước mặt Hoàng hậu nương nương mà dám làm càn sao, ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu?” Hải công công nổi giận.
Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng mở mắt, đôi
mắt ngọc sáng trong, đôi môi đỏ nhếch lên vẽ thành một nụ cười tuyệt
sắc, “Hải công công không thấy ư? Bổn tiểu thư chỉ có một cái đầu, chém
rồi thì hết. Hoàng hậu nương nương muốn lấy đầu ta đã lâu, nếu không cớ
gì trước đây lại phái ngươi đến ám sát ta? Ha ha, hôm nay thân ta trong
lao, chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé, đi
hay ở có thoát khỏi kiếp rơi đầu hay không, chi bằng kiếm thêm một người bầu bạn. Đường đến hoàng tuyền có người trò chuyện cũng là một cái
hay.”
“Ngươi…” Hoàng hậu không ngờ Kiều Linh
Nhi kia lại nói trắng ra như vậy, hơn nữa còn ra vẻ không quan tâm, lửa
giận bốc lên, “Kiều Linh Nhi, ngươi có tin bổn cung lập tức lấy đầu
ngươi hay không?”
“Tin!” Kiều Linh Nhi trừng mắt, chẳng
khác nào vừa nghe thấy tin tốt lành, “Sao ta lại dám không tin lời nói
của Hoàng hậu nương nương cơ chứ. Nương nương người một tay che trời, tự tung tự tác, có lý gì ta lại dám không tin?”
“Bổn cung muốn giết Thái hậu cũng là
chuyện dễ như trở bàn tay, ta nghĩ Kiều tiểu thư hẳn là không muốn thấy
điều này nhỉ?” Hoàng hậu thu vẻ giận dữ lại, phô ra nụ cười lạnh lùng.
Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, “Bà dám?”
“Cả thiên hạ này đều nằm trong tay bổn cung, ngươi nghĩ bổn cung có dám không?” Hoàng hậu nhoẻn cười, ánh mắt tỏ rõ sự miệt thị.
“Hoàng hậu, bà đừng bức người quá đáng!”
“Nói, cứu hay không cứu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT