Tư Đồ Hâm hoảng sợ, trong lòng nàng ta
lúc này chỉ cảm thấy khó tin. Từ trước đến nay chỉ có trượng phu nói thê tử không tuân thủ nữ tắc, phản bội mình, há lại có chuyện thê tử để ý
đến sự chung thủy của trượng phu? Hơn nữa Kiều Linh Nhi chưa gả cho Thất ca, sao có thể nói Thất ca phản bội được?
“Cô…”
“Nếu là người tôi yêu thương, là hạnh
phúc tôi muốn có, tôi sẽ dũng cảm theo đuổi.” Kiều Linh Nhi ngẩng đầu
cười với Tư Đồ Hâm, “Hiên là người tôi thương, chàng chỉ có thể thuộc về tôi, vì thế không được phép có bất kì tì vết nào. Tình yêu vốn đẹp, tuy có khi là thanh gươm hai lưỡi, có thể khiến người khác tổn thương, cũng có thể khiến bản thân mình bị thương. Nhưng chính nhờ sự tồn tại của nó mà thế gian này càng hoàn mỹ hơn. Tình yêu của tôi chính là Hiên, nên
tôi sẽ cố chấp không buông tay.
Năm ấy, chàng và Mộ Dung tiểu thư rất
thân thiết, vốn dĩ tôi chắc mẩm rằng chàng sẽ không thích Mộ Dung tiểu
thư. Nhưng hôm ấy, khi Mộ Dung tiểu thư rắp tâm hại tôi thì Hiên lại bỏ
mặc tôi. Ha ha, tôi nghĩ trong lòng chàng không có sự tồn tại của tôi,
thế nên tôi chọn cách rời xa.”
Nói xong, Kiều linh Nhi chớp mắt nhìn Tư
Đồ Hâm, “Tôi biết trong lòng cô Thất ca rất lợi hại. Để tôi bật mí cho
cô nhé, thật ra trong lòng tôi chàng cũng rất tài giỏi. Chính vì giỏi
giang như thế nên sẽ càng có nhiều yêu cầu hơn; chính vì quan tâm nên
mới độc đoán. Trong mắt mọi người, có thể tôi là người không nói lý,
nhưng tình yêu vốn ích kỷ, nào còn tồn tại cái gọi là đạo lý? Tôi quan
tâm đến Hiên, không muốn để bất kì cô gái nào khác ở bên cạnh chàng, vì
thế tôi phải dùng cách riêng để bảo vệ vị trí của bản thân.”
Tư Đồ Hâm ngơ ngác, “Cách gì?”
“Là cách… mà mọi người không ai biết
được.” Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, thấy dáng vẻ hoảng sợ lẫn ngẩn ngơ của
nàng ta, trong lòng bỗng thấy vui vui.
Tiếng cười lảnh lót giúp Tư Đồ Hâm bình
tĩnh lại, đôi gò má nàng ta ửng hồng. Những gì Kiều Linh Nhi vừa nói,
hai từ khiếp sợ có lẽ không đủ để hình dung. Nàng ta chưa từng gặp cô
gái nào dám mạnh mẽ nói về tình yêu như thế. Trong thời đại này, chẳng
phải mọi quyền lực đều nắm trong tay trượng phu hay sao? Trượng phu nói
như thế là như thế, bảo làm là làm, khi nào đến phiên nữ nhân nhúng tay
vào? Trước đây nàng ta vẫn tự cho mình là người được nam nhân yêu thích, đây cũng chính là điều mẫu hậu muốn. Nhưng bây giờ thì sao? Nàng ta đã
không còn dám hi vọng xa vời, chỉ mong bản thân được bình an.
Thật ra nàng ta biết Kiều Linh Nhi nói
như vậy cốt muốn khuyên nàng ta đừng tự dày vò bản thân mình. Nhưng từ
nhỏ đã được dạy dỗ rằng xuất giá tòng phu, sao nàng ta có thể làm trái?
“Linh Nhi, tôi biết tâm ý của cô, nhưng mà…”
Nụ cười trên môi Kiều Linh Nhi biến mất,
nét mặt nàng đông cứng lại, đôi mắt đen láy ánh lên tia áng, “Hâm nhi,
tôi xem cô là bằng hữu của tôi, tôi không mong cô chịu bất kì uất ức gì. Có lẽ điều tôi theo đuổi là thứ cô không thể chấp nhận, nói đúng hơn là chưa từng nghe nói đến. Nhưng Hâm nhi à, cô phải hiểu, thật ra nữ nhân
chúng ta không phải là vật sở hữu của nam nhân, cúng ta có thể có cuộc
sống của mình. Tuy rằng dòng đời vạn biến, nhưng chỉ cần chúng ta cố
gắng, theo đuổi sẽ thấy tâm mình dễ chịu hơn, chẳng phải vậy sao?
Tôi biết, mấy năm qua cuộc sống của cô
cũng không dễ dàng gì, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể thế nào, nhưng
tôi có thể khẳng định cô sống bên ấy quá khổ cực. Có lẽ tôi không thể
giúp gì cho cô, nhưng tôi có thể làm một người che chở, chia sẻ những
nỗi buồn trong lòng. Gánh nặng đè trĩu trên vai nhọc lắm, có người chia
sẻ cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn.”
Kiều Linh Nhi biết những gì mình nói đã
vượt quá khuôn khổ của thời đại này, suy nghĩ ấy chỉ có thể dùng ở thế
kỷ hai mươi mốt. Nhưng còn cách nào hơn chứ? Bản thân nàng là người của
thời đại mới, chẳng lẽ lại tự ép mình chịu kiếp chồng chung? Ấy ấy…
Chuyện này nàng không làm được.
Tư Đồ Hâm cúi đầu ngày càng thấp, ánh mắt đau khổ bị đôi mi dày che lấp. Nàng ta biết Linh Nhi có lòng tốt, cũng
biết Linh Nhi quan tâm đến mình, nhưng nàng ta có thể làm gì đây? Chuyện này do mẫu hậu sắp đặt, nàng ta có thể cãi lại mẫu hậu sao?
Tư Đồ Hâm ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi
mắt to tròn, như hai ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh giữa bầu trời đên, khiến nàng ta không dứt ra được. Trong lòng bỗng cất lên một giọng khuyên
nhủ: Nói đi, ngươi cần một người lắng nghe, cần có người chia sẻ những
khổ đau trong lòng.
Cuối cùng Tư Đồ Hâm cũng gật đầu, kể ra
những khổ sở phải chịu suốt mấy năm qua. Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng nở
nụ cười, cười xong thì những giọt nước mặt đã chầm chậm lăn dài trên má.
Kiều Linh Nhi chỉ nhìn nàng ta, để nàng
ta khóc cho thỏa. Chỉ cần nói ra được, khóc được, tất cả đều trở thành
quá khứ, nỗi đau trong lòng sẽ phai, nàng ta sẽ dần khá lên.
Một lát sau, tiếng nức nở của Tư Đồ Hâm ngừng lại, Kiều Linh Nhi mới nói, “Hâm nhi, cô đừng tự làm khổ mình.”
Giọng nói rất bình thản nhưng ẩn sâu bên
trong là sự phẫn nộ, nàng không hiểu được vì sao Hoàng hậu lại bỏ mặc
hạnh phúc của con gái mình, nàng cũng buồn vì Tư Đồ Hâm cũng chịu thỏa
hiệp.
“Mọi chuyện đều do mẫu hậu an bài.” Nàng ta chỉ có thể phục tùng.
“Đi nào, dẫn tôi đi gặp Phương Vĩnh, tôi
muốn hỏi xem rốt cuộc hắn định làm gì.” Thấy Tư Đồ Hâm như vậy, Kiều
Linh Nhi không kìm được cơn giận.
Tư Đồ Hâm giật mình, đôi mắt long lanh trợn tròn, “Linh Nhi, cô đừng dọa tôi.”
Kiều Linh Nhi thật không biết nên khóc
hay nên cười, nàng nghiêm túc như thế mà Tư Đồ Hâm lại nghĩ nàng đang
đùa. Nàng cũng trừng lại nhìn Tư Đồ Hâm, “Hâm nhi, cô không dám sao?”
Tư Đồ Hâm phì cười, “Được rồi, Linh Nhi
à, tôi biết cô lo lắng cho tôi, nhưng có những việc không phải muốn làm
là làm. Tôi mong ước được yêu thương như Thất ca yêu cô, thương cô, đấy
là hạnh phúc cô đáng được hưởng. Điều cô nói tôi cũng rất muốn, nhưng
liệu có phải là điều tôi nên làm hay không, có những chuyện tôi không
thể tự mình làm chủ, cũng chính vì thân phận của tôi. Phụ mẫu cô không
còn, cho nên có rất nhiều chuyện cô phải tự quyết định, trong khi tôi
không thể trái ý mẫu hậu. Yên tâm đi, tôi hiểu tình hình của mình bây
giờ, đừng quá lo lắng.”
Kiều Linh Nhi đành im lặng, nàng chỉ
không muốn thấy Tư Đồ Hâm chịu khổ mà thôi. Nếu có thể giúp, nàng nhất
định sẽ không từ nan. Nhưng Tư Đồ Hâm đã nói thế, nàng không thể tùy
tiện hành động.
“Vậy thì tôi không nhúng tay vào. Nhưng
Hâm nhi à, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cô nhất định phải nói với tôi,
đừng giấu mãi trong lòng.”
Tư Đồ Hâm vui vẻ gật đầu, nàng ta ôm lấy
cánh tay Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, cô nhỏ tuổi hơn tôi cơ mà, vì sao lại ra dáng tỷ tỷ thế này?”
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Bởi vì tâm hồn tôi đã già rồi.”
Tư Đồ Hâm phì cười, “Được được, đại tỷ tỷ, muội phải đi thăm phụ hoàng, không ngồi cùng với tỷ được rồi.”
Hoàng thượng? Hình như đã lâu rồi nàng chưa diện kiến Hoàng thượng, nghe nói ngài không được khỏe, không biết hiện tại ra sao.
Thế là Kiều Linh Nhi cũng đứng lên, “Hâm nhi, tôi đi cùng với cô, đã tiến cung cũng nên đên thỉnh an Hoàng thượng.”
Tư Đồ Hâm bằng lòng, trông sắc trời thì
có hơi lo lắng, “Linh Nhi, cô đi cùng không phải không được, nhưng sắc
trời đã chuyển tối, nếu cô theo tôi chỉ sợ không kịp giờ xuất cung, sẽ
phải ở lại trong cung đêm nay đấy.”
Kiều Linh Nhi lắc đầu, tươi cươi nói,
“Chẳng phải cô cũng ở trong cung đó sao, tôi đã truyền tin cho Hiên, nói đêm nay sẽ không hồi phủ.”
Tư Đồ Hâm cũng cười, “Thật không dám nhận tấm thịnh tình này, không ngờ cô lại ở trong cung với tôi.”
Nào ngờ Kiều Linh Nhi lại làm mặt khổ, “Nhưng sợ là không được, Hiên vừa phái người đến báo, sẽ để ta ở lại Vưu Ngọc cung.”
Cung Vưu Ngọc là nơi mẫu phi của Thất ca
từng ở, Thất ca đang lo lắng cho Linh Nhi sao? Nghĩ vậy, Tư Đồ Hâm cũng
không miễn cưỡng, “Nếu vậy cũng tốt, dù sao cũng còn nhiều thời gian,
nói không chừng khi ấy tôi còn đến Thất phủ hai ba ngày.”
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi, thỉnh an hoàng thượng trước đã.”
Cung Càn Khôn vẫn tráng lệ như trước, vừa nhìn sống mũi Tư Đồ Hâm cũng thấy cay cay, đôi mắt như mờ đi, bước chân cũng chậm lại.
“Sao thế?” Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, ngoảnh lại hỏi với vẻ lo lắng.
Tư Đồ Hâm thở dài, “Đến bây giờ tôi vẫn không tin phụ hoàng lại…”
Kiều Linh Nhi hiểu nàng ta muốn nói đến điều gì, vội vàng kéo tay nàng, bây giờ không phải lúc nói những điều này, “Đi thôi.”
Tư Đồ Hâm gật đầu, ký ức chua xót trong
lòng khó thể xóa nhòa. Không biết hai năm qua phụ hoàng ra sao, vì sao
lại thành ra như vậy.
Long thể trên giường vẫn chìm trong mê man, từ đôi mày nhíu chặt cũng thấy được dù đang chìm trong giấc ngủ cũng không yên lòng.
Kiều Linh Nhi cũng nhíu mày, nàng cũng
không ngờ đến tình trạng hiện tại của Hoàng đế, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với ông ta?
“Phụ hoàng, Hâm nhi đến thăm người đây,
người tỉnh dậy nói chuyện với Hâm nhi đi.” Tư Đồ Hâm kéo tay Hoàng đế,
những giọt nước mắt tuôn rơi.
“Hoàng thượng đã ngụ năm ngày ròi ạ, dẫu
lão nô gọi thế nào người cũng không tỉnh.” Vị công công đứng hầu bên
cạnh thở dài nói, ông ta cũng bắt đầu chấm nước mắt.
Nghe vậy, Tư Đồ Hâm càng luống cuống, “Phụ hàong, người tỉnh lại đi, Hâm nhi đến thăm người đây.”
Tình huống này khiến Kiều Linh Nhi cảm
thấy không ổn, nàng nói, “Tôi cũng biết y thuật, không biết có thể giúp
Hoàng thượng chẩn mạch không?”
Ty Đồ Hâm quay đầu lại, mừng rỡ nói,
“Đúng rồi, Linh Nhi, cô mau chẩn mạch cho phụ hoàng đi, y thuật của cô
rất tốt mà, mau đến giúp phụ hoàng.”
Vị công công bên cạnh cũng gật đầu đầy
chờ mong, thái y trong cung đều vô phương, ông ta từng nghe nói Kiều
tiểu thư y thuật cao minh, hy vọng có thể giúp Hoàng thượng tỉnh lại.
Kiều Linh Nhi gật đầu, tiến lên phía trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT