Kinh thành xảy ra chuyện gì mà Hoàng hậu
lại không biết? Tư Đồ Hâm là con gái duy nhất của bà ta, chuyện lớn như
vậy hẳn phụ mẫu đã biết. Hơn nữa sau khi hai người thành thân không lâu, phò mã gia đã nạp thiếp vẫn cần đến sự ân chuẩn của bà ta. Bây giờ chỉ
dan díu với một ca nữ, lý nào bà ta lại không biết?
Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy giận
dữ, nàng đoán rằng Tư Đồ Hâm không quá hạnh phúc, nhưng không ngờ lại
đến mức này. Phu quân của mình ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sau lại còn bắt nàng ta đến đây giải vây. Mấy năm nay Tư Đồ Hâm đã sống ra sao, sao sự tình lại biến chuyển như vậy?
Sự giận dữ trong ánh mắt của Kiều Linh
Nhi không thoát khỏi mắt Hoàng hậu. Hoàng hậu nhẹ liếc nhìn nàng, bà ta
vẫn chưa trả lời câu hỏi của con gái mình, mà hỏi Kiều Linh Nhi trước,
“Kiều tiểu thư thấy chuyện này thế nào?”
Câu hỏi này thật buồn cười, Tư Đồ Hâm là
con gái của bà ta, bà ta lại hỏi ý kiến một người ngoài như nàng? Ha ha, chẳng lẽ bà ta đã quên rằng Tư Đồ Hâm đường đường là công chúa một
nước, có đồng ý cho phu quân nạp thiếp hay không cũng phải hỏi người
ngoài sao? Việc này thật quá nực cười.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, việc riêng tư thế này Linh Nhi không dám vọng ngôn.”
Những tưởng Hoàng hậu sẽ không dễ dàng
buông tha nàng, không ngờ bà ta chỉ nhìn nàng rồi quay sang Tư Đồ Hâm,
“Hâm nhi, việc này để sau hẵng nói. Nếu tiến cung rồi thì ở lại bầu bạn
với mẫu hậu vài hôm. Con đó, gả cho người ta rồi là quên cả mẹ mình.”
Hoàng hậu thở dài, rõ ràng là sự trìu mến một người mẹ dành cho con cái, sự trìu mến này bao hàm quá nhiều bất
đắc dĩ lẫn yêu thương, chỉ nghe thôi cũng thấy lòng thoải mái. Nhưng Tư
Đồ Hâm nghe xong lại thấy khó chịu. Những năm gần đây nàng ta đã thấy
nhiều, cũng nghe khá nhiều. Cũng có thể là vì qua bao năm không hề có
cảm giác với mẫu hậu, nên trong lòng chỉ cảm thấy mơ hồ bất an.
Thấy Tư Đồ Hâm không trả lời, Tư Đồ Hách bèn mỉm cười, “Hoàng muội làm sao thế? Không lẽ đang nhớ phò mã gia sao?”
Trước sự trêu chọc của Tư Đồ Hách, Kiều
Linh Nhi chỉ cảm thấy khinh bỉ. Y thừa biết Tư Đồ Hâm bị phò mã ức hiếp
nên mới phải tiến cung, có lẽ là do phò mã gia uy hiếp nên phải vào cung cầu xin, y muốn người ta thay mình lãnh một dao, quả nhiên rất có phong thái vô tình của hoàng thất.
“Bát hoàng huynh, Hâm nhi nào có.” Giọng
nói này vừa nghe thấy như đang làm nững, nhưng nếu lắng nghe thật kĩ sẽ
nghe ra được nỗi bất đắc dĩ bên trong. Kiều Linh Nhi nhìn nàng ta, sau
cùng thấy thương cảm, thế nhưng hôm nay còn rất nhiều chuyện cần nàng
giải quyết, nàng không muốn bị cuốn vào chuyện của nàng ta. Dù gì Tư Đồ
Hâm cũng là con gái của Hoàng hậu, Hoàng hậu có ác độc ra sao cũng sẽ
không hại nàng. Còn việc giúp nàng thoát ra khỏi cảnh khốn cùng này, chỉ có cách cứu Hoàng tổ mẫu ra, nhờ Hoàng tổ mẫu giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Kiều Linh Nhi chẳng bận tâm đến chuyện của Tư Đồ Hâm nữa, nàng quay sang nhìn Hoàng hậu, “Hoàng hậu
nương nương, nếu công chúa đã tiến cung thăm người vậy Linh Nhi cũng
không dám quấy rầy thêm. Linh Nhi xin phép đến cung Trường Thọ thỉnh an
Hoàng tổ mẫu.”
Hoàng hậu cũng không định giữ Kiều Linh
Nhi lại lâu, bà ta cũng còn việc phải giải quyết, “Đã vậy bổn cung không giữ ngươi lại. Nhưng ngươi nhớ kĩ, đừng lại vì chuyện này mà để xảy ra
tranh chấp với thị vệ, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Thất vương
gia.”
Kiều Linh Nhi liếc nhìn Tư Đồ Hâm, trùng
hợp là nàng ta cũng đang nhìn nàng, giây mắt bốn mắt chạm nhau ấy, dường như có một luồng thông tin được truyền tải.
“Dạ, Hoàng hậu nương nương nói phải lắm.”
Kiều Linh Nhi lui ra ngoài, ánh mắt Hoàng hậu lập tức lộ ra vẻ không vui, bà ta quay sang Tư Đồ Hâm với vẻ lạnh
lùng, “Hâm nhi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tư Đồ Hâm biến sắc, cúi gằm đầu, môi cắn chặt không lên tiếng.
Tư Đồ Hách nhìn Tư Đồ Hâm, y biết vị
hoàng mụi này chịu uất ức nhưng y phải đứng về phía mẫu hậu. Mẫu hậu nói đúng, nếu có cả Phương gia và Lăng gia, thêm các đại thần cùng giúp
sức, muốn phản là chuyện quá dễ dàng. Trước đây vì Mộ Dung Thiên Tình bị hại, gia sản của nhà Mộ Dung cũng vuột khỏi tay, gây ra tổn thất khá
lớn, suýt chút nữa thiếu hụt quân lương. May mà có Phương gia và Lăng
gia tương trợ, mới thoát khỏi thế bí. Dù thế lực của Phương gia và Lăng
gia không mạnh, nhưng nhờ vào những nguồn lợi bất chính mấy năm qua cũng có thể đối chọi với lão Thất. Cũng tại lão Thất không tìm sự giúp đỡ từ thương gia, nên mới không thể nuôi quân đội.
Thế nên dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì, chỉ cần mẫu hậu quyết ý, y sẽ vâng theo.
“Hâm nhi, có chuyện gì muội mau nói rõ
cho mẫu hậu nghe, có vậy mẫu hậu mới giúp được muội, hoàng huynh cũng sẽ giúp muội.” Giọng Tư Đồ Hách không quá lạnh lùng nhưng lại khiến Tư Đồ
Hiên thấy chói tai. Năm xưa nàng ta không muốn thành thân, dù mẫu hậu ép buộc nhưng nếu Hoàng tổ mẫu không cho phép vẫn có thể từ chối. Thế
nhưng cũng vì một câu nói của hoàng huynh khiến phụ hoàng đổi ý, đồng ý
gả nàng ta cho Phương Vĩnh. Bấy lâu nay Hoàng tổ mẫu vẫn yêu thương phụ
hoàng, sao lại không nghe theo tâm ý của phụ hoàng chứ? Cuối cùng nàng
ta cũng phải thành thân, đó là việc không thể tránh.
“Hâm nhi, đừng làm cái vẻ ấy, Phương Vĩnh là người ra sao mẫu hậu bei61t rõ, nếu có người hoài thai con của nó
vậy cứ để nó cưới. Con xem con kìa, gả vào Phương gia đã năm năm mà vẫn
chưa có con nối dòng. Cả Phương Vĩnh cũng vì con mà mấy năm qua không
nạp thêm thiếp, không khiến con thất vọng, cũng không khiến hoàng gia
thất vọng. Bây giờ khó có con, nếu không cho nó nạp thiếp chỉ e người
của Phương gia sẽ phật ý, gây khó dễ với con.”
Tư Đồ Hâm thấy thật buồn cười, nàng ta
muốn cười nhưng lại thấy khó quá. Nỗi bi ai trong lòng hóa thành tiếng
thở dài. Phải, năm năm rồi, năm năm rồi nàng ta vẫn chưa có con. Phương
gia không hưu nàng ta, như thế có phải nàng ta nên cảm ơn họ không?
“Mẫu hậu dạy rất phải, nhi thần đã hiểu.”
“Thôi được rồi, con xuống trước đi, thư
thả ở thêm vài ngày trong cung.” Lát sau Hoàng hậu đã phái Hải công công cho người đến Phương phủ bẩm báo.
Sau khi Tư Đồ Hâm lui xuống, Tư Đồ Hách lo lắng nói, “Mẫu hậu, bây giờ Hoàng muội quay về thế này hình như có phần bất lợi.”
Đây không phải vấn đề Hoàng hậu quan tâm, đương nhiên sẽ không chú ý đến, bà ta chỉ quan tâm một chuyện, “Hách
nhi, con có phát hiện điều gì bất thường ở Kiều Linh Nhi không?”
Hải công công đương nhiên hiểu thấu ý chủ tử, bèn lên tiếng, “Bát gia, theo nô tài thấy, tính tình Kiều tiểu thư
thay đổi quá khác so với trước đây. Nếu là trước đây, sao nàng ta có thể để nảy sinh tranh chấp với một thị vẻ con con chứ. Lại còn ở ngay cửa
cung. Cửa cung tuy không phải nơi dễ có người qua kẻ lại, nhưng vẫn có
người thường đi ngang. Làm loạn như thế, bách tính sẽ biết Kiều tiểu thư dễ kích động, cũng là biết Thất vương phủ không ra gì.”
Tư Đồ Hách hiểu ý Hải công công, “Ý của mẫu hậu là…”
“Bổn cung nghĩ đây chưa phải là tính cách thật sự của Kiều linh Nhi.” Dù hiện tại nàng ta kích động, nhưng sự
kích động này khiến đối phương không thể thoát khỏi sự dính dáng với
nàng ta.
“Hoàng hậu nương nương, không phải người
đang nói…” Hải công công ngạc nhiên, Mới nãy Hàong hậu còn đồng ý với
ông ta, nghĩ rằng Kiều Linh Nhi đã thật sự đổi tính. Vì sao trong nhắy
mắt lại đổi ý?
Hoàng hậu liếc nhìn Hải công công, “Tính tình một người dễ dàng thay đổi như vậy há chẳng phải thiên hạ đại loạn?”
Hải công công biết mình lỡ lời, đương nhiên không dám nói thêm nữa.
“Nhưng mẫu hậu à, chẳng phải tính tình
Hâm nhi cũng thay đổi rất nhiều đó sao?” Tư Đồ Hách không nghĩ vậy, dù
người bình tĩnh đến đâu, trải qua bao nhiêu chuyện như thế ắt phải có
biến chuyển. Mấy năm qua Linh Nhi ra sao, y không biết cụ thể, nhưng
cũng hiểu phần nào. Nếu nói Linh Nhi thay đổi, y tin là thật như vậy.
Hoàng hậu nhíu mày, dường như bà ta không hài lòng khi Tư Đồ Hách vặn lại mình như vậy, nhưng cũng không nói gì.
“Mẫu hậu, sự thay đổi của Linh Nhi đối
với chúng ta chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu Phương phủ đã đồng ý hai
ngày nữa tiếp tế ngân lượng, vậy có phải quân đội của ta cũng nên tiến
dần vào thành không?” Ánh mắt Tư Đồ Hách lóe lên, trông như đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt.
Nghe y nói vậy, đôi mày Hoàng hậu càng
nhíu chặt, “Tạm thời không thể manh động, quân chúng ta đã cách kinh
thành không xa, nếu còn tới gần hơn chỉ e sẽ bị phát hiện.”
Tư Đồ Hách suy nghĩ một lát, sau cũng
không cố nói thêm, chẳng qua y muốn bố trí nhanh gọn, tránh để lỡ thời
cơ khiến quân đội rơi vào thế khó khăn.
“Mẫu hậu, Thất ca chưa có chuẩn bị gì,
vốn dĩ không thể chống lại chúng ta. Hơn nữa binh quyền trong tay phụ
hoàng đa phần đã nằm trong tay mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu hạ lệnh, dù là
Thất ca đi nữa cũng không thể làm gì được chúng ta.”
Hoàng hậu cả giận, “Hách nhi, bổn cung đã nói với con bao nhiêu lần, chuyện này không thể nóng vội. Con không
nghe lời bổn cung hay sao?”
Lời nói đầy sự uy hiếp, khiến Tư Đồ Hách run lên, trong lòng dấy lên sự oán hận.
“Thôi đủ rồi, con lui xuống trước đi.”
Hoàng hậu mệt mỏi phất tay, thế nhưng khi Tư Đồ Hách bước đến cửa bà ta
lại gọi, “Hách nhi, đợi đã.”
Tư Đồ Hách dừng bước, mừng rỡ quay đầu, “Mẫu hậu, người còn gì dặn dò?”
“Nghe nói gần đây trong kinh thành có vài cửa tiệm làm ăn rất tốt, con đi xem thử xem.”
Lời Hoàng hậu nói như gáo nước lạnh tạt
vào lòng Tư Đồ Hách, khuôn mặt vốn mừng rỡ nay chuyển sang vẻ thất vọng. Sau cùng đành tuân lệnh rồi lui xuống.
Ngay sau khi rời khỏi cung Phượng Nghi, Tư Đồ Hâm lập tức đến ngự hoa viên.
Hoa cỏ nơi đây vẫn tốt tươi như trước, có điều cảnh còn, nhưng người đã đi đâu mất rồi.
“Tham kiến công chúa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT