Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn Tư Đồ Hiên,
trong nửa tháng nàng rời kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mộ Dung
Thiên Tình sao lại chết? Chẳng phải giữa nàng ta và Hoàng hậu, còn có
Bát vương gia đang bắt tay với nhau sao? Nếu đã hợp tác tất tồn tại mối
quan hệ lợi ích, hợp tác chưa thành công đương nhiên Hoàng hậu và Bát
vương gia sẽ phải bảo vệ nàng ta, vì sao lại… Chẳng lẽ bọn họ đã hợp tác xong?
“Hợp tác không đạt thành.” Tư Đồ Hiên
nhìn thấu suy nghĩ của nàng, bèn đưa ra lời giải thích. Tất cả đều do
Dật bẩm báo sau khi hắn tỉnh lại, hơn nữa sau khi điều ta, hắn mới hiểu
hơn về tình hình hiện tại.
“Còn chưa đạt thành vì sao Hoàng hậu và Bát vương gia không bảo vệ nàng ta?”
“Kẻ ra tay là Hoàng hậu.”
Hoàng hậu?
Trong lòng Kiều Linh Nhi bây giờ không
còn gì ngoài nỗi khiếp sợ, sao Hoàng hậu lại ra tay với Mộ Dung Thiên
Tình? Nếu hợp tác chưa thành công, chắc hẳn Hoàng hậu sẽ không ra quyết
định này. Mộ Dung gia tuy đã suy tàn nhưng nếu muốn dựa vào nguồn tài
lực để bồi đắp một đội quân thì không thành vấn đề. Nếu muốn đối địch
với triều đình, hiển nhiên phải có thế lực riêng. Điều này không lý nào
Hoàng hậu và Bát vương gia lại không hiểu. Vì sao lại ra tay với Mộ Dung Thiên Tình?
“Giữa Hoàng hậu và Mộ Dung Thiên Tình có
một cuộc gặp gỡ mà Bát đệ không hay biết, cũng như việc hợp tác giữa Bát đệ và Mộ Dung Thiên Tình cũng có vật đảm bảo.”
“Cho nên Hoàng hậu vì không muốn để Bát
vương gia biết chuyện giữa ả ta và Mộ Dung Thiên Tình, vừa vì Bát vương
gia giấu giếm nên nhân cơ hội trừ khử nàng ta?” Kiều Linh Nhi vốn không
muốn nói như vậy, song không kìm được suy nghĩ trong đầu.
Hoàng hậu thoạt nhìn dịu dàng hiền lương, tính tình hòa nhã, không ngờ thâm sâu bên trong lại là ả đàn bà độc
địa. Qua bao năm, không một ai nhìn thấu bộ mặt thật của ả, kỹ năng che
giấu đã đạt đến thượng thừa.
“Cũng chỉ có suy đoán này phù hợp nhất.”
“Giữa Bát vương gia và Mộ Dung Thiên Tình có vật đảm bảo gì?” Kiều Linh Nhi thắc mắc, Mộ Dung Thiên Tình và Bát
vương gia hợp tác từ khi nào? Vì sao có thể duy trì đến bây giờ, điều
này quả thật không dễ dàng. Vậy thứ đảm bảo cho thỏa thuận này rốt cuộc
là gì?”
“Lệnh bài và khế ước của Mộ Dung gia.”
Kiều Linh Nhi không nói nên lời, tất cả
sẽ chỉ là nói suông nếu không có hai thứ này trong tay. Dù có thương
lượng đến thế nào, chỉ cần hai thứ này không nằm trong tay Tư Đồ Hách,
Mộ Dung gia sẽ không thuộc về y, tương đương với việc công sức bấy lâu
đều là công dã tràng!
Khoan đã, làm sao chàng biết được? Lẽ nào…
“Hai thứ này đang nằm trong tay chàng sao?” Kiều Linh Nhi cố trấn tĩnh lại, cất tiếng hỏi.
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Trước khi Mộ Dung Thiên Tình gặp chuyện không may đã đem hai vật này đến đây.”
Quả nhiên!
“Hiên, có một chuyện ta nghĩ mãi không
ra, Độc Cô Phi muốn dùng chàng để khống chế ta, nhưng khi ấy chàng lại
đang ở cùng Mộ Dung Thiên Tình, vì sao bọn họ nhất định phải coi nàng ta là mục tiêu? Hơn nữa vì sao lại chọn ngay thời điểm ấy?”
“Nếu trực tiếp xuống tay với ta, thì đó
là cách làm của Độc Cô Phi, cũng là mệnh lệnh của y. Về phần vì sao lại
ra tay với Mộ Dung Thiên Tình, ta nghi ngờ Hoàng hậu đã phái người đi
với mục đích khác.”
Dựa theo những gì Độc Cô Phi, có khả năng có kẻ thay đổi chỉ thị của ông ta, ông ta không truy cứu cũng là chuyện của ông ta mà thôi. Đã như thế nàng còn vương vấn làm gì? Nên lo lắng
cho việc của mình thì hơn.
“Hiên, có chuyện này ta muốn hỏi chàng.”
Kiều Linh Nhi ngượng ngùng hồi lâu, sau mới mím môi nói, đôi mắt long
lánh thoáng sự lo lắng.
Đầu lưỡi đỏ tươi liếm trên đôi môi hồng, Tư Đồ Hiên nhắm mắt, cố gắng kìm chế nên giọng cũng khàn hẳn, “Chuyện gì?”
“Chàng, chàng biết thân phận thật của ta
đúng không?” Hắn không bao giờ hỏi về chuyện của nàng, từ sau khi hồi
kinh xảy ra bao nhiêu chuyện, tất cả đều chỉ rõ ràng người bên cạnh có
thân phận không tầm thường, nếu không mọi chuyện sẽ không thần bí đến
thế.
Tư Đồ Hiên gật đầu, “Phải.”
Đột nhiên Kiều Linh Nhi thấy đắng lòng,
rất nhiều chuyện hắn biết, nhưng không hỏi nàng, rốt cuộc là vì tin
tưởng, hay là để chờ xem nàng sẽ lựa chọn ra sao?
“Vì sao chàng không hỏi ta?”
Nghe ra được sự khổ sở nơi nàng, trái tim Tư Đồ Hiên thắt lại. Nàng hay tin, có phải cũng thấy không chấp nhận
nổi? Cho đến bây giờ nàng vẫn im lặng, dằn lòng không nói ra, chắc hẳn
rất khó chịu. Đôi lần hắn muốn hỏi, nhưng sợ nàng nghĩ lung tung nên lại thôi.
Hắn yếu mến bản thân nàng, không hề liên
quan đến thân phận, dù nàng có là công chúa Hiên Viên thì sao chứ? Hắn
không thể vì việc biết nàng là công chúa Hiên Viên mà thôi yêu mến nàng, sẽ không vì lý do ấy mà vứt bỏ nàng. Cho nên có hỏi hay không đều không quan trọng.
“Không cần phải hỏi.”
Không cần ư? Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn sâu vào đôi ngươi sâu thẳm kia, khó lòng bình tĩnh được.
Chàng nói không cần vì quá yêu nên liều
lĩnh, hay vì không quan tâm? Có khi nào vì yêu quá sâu đậm, mọi thứ lý
do đều không còn tồn tại, nên không cần phải hỏi rõ ràng?
“Linh Nhi, chỉ cần có nàng bên cạnh là đủ rồi, thân phận chỉ là thứ phù phiếm, không đáng để quan tâm.” Lo sợ
nàng lại nghĩ lung tung, Tư Đồ Hiên vội chau mày cất tiếng trấn an.
Bỗng nhiên Kiều Linh Nhi thấy sống mũi
mình cay cay, cái gì chàng cũng biết, điều gì chàng cũng hiểu, trong khi nàng luôn giấu giếm. Ha ha, bản thân nàng thật ngu ngốc, quả thật quá
ngu ngốc. Tám năm trước có người nói với nàng rằng, nàng chính là công
chúa Hiên Viên, hơn nữa còn đưa ra chứng cứ buộc nàng phải tin vào thân
phận của mình, còn nói nàng phải tìm ra mặt ngọc Cửu Phượng. Thế nhưng
lại không nói bên trong còn có đại kế phục quốc, nàng không lường trước
được điều này.
“Chàng biết khi nào?”
“Bảy năm trước.” Hôm ấy khi nàng ngủ say, hắn không kìm được nên đến phòng nàng, dưới ánh nến mông lung, thấy
được vết bớt phượng trên bàn chân mới hiểu rõ.
Trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi không biết
phải nói gì. Thân phận không nghĩa lý, nhưng còn linh hồn thì sao? Biết
phải nói sao đây?
Tư Đồ Hiên nhíu mày, vì kích động mà quên rằng nàng ăn mặc rất mỏng manh. Hắn không nói nhiều, ôm chặt lấy nàng
đi vào bên trong điện.
“Ơ, chàng làm gì vậy?” Đột nhiên cảm thấy dưới chân hẫng hụt, Kiều Linh Nhi không dằn được phải hét lên, sau mới
phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của ai đó, khuôn mặt nhỏ nóng bừng.
“Lần sau còn chạy lung tung thì xem ta phạt nàng thế nào.”
Giọng nói hung dữ nhưng khi lọt vào tai
Kiều Linh Nhi lại thấy ngọt ngào, nàng cười khanh khách, dáng vẻ coi
trời bằng vung của nàng khiến Tư Đồ Hiên không biết nói gì.
“Hiên, cuối cùng ta cũng biết vì sao chàng không lấy được vợ.”
Dáng vẻ nghiêm túc của nàng khiến Tư Đồ
Hiên phải nhíu mày, sau khi đặt nàng xuống giường, kéo tấm chăn bọc lấy
nàng, hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi han, “Nói ta nghe xem.”
Tiểu cô nương nọ cười híp mắt, “Bởi vì
chàng quá hung dữ, lúc nào cũng sừng sộ, ai lại không sợ chứ. Cũng chỉ
có bổn cô nương không sợ hãi, mới chọn chàng.”
Quá hung dữ?
Mắt Tư Đồ Hiên vằn tia máu nhìn tiểu cô
nương phách lối, nào ngờ nàng còn nói tiếp, “Ta thấy lá gan của mình quá lớn mới dám ở bên cạnh chàng. Nếu chàng không dung dữ thì với vẻ tuấn
tú này, nhất định khiến không ít cô gái tương tư.”
Tư Đồ Hiên nheo mắt đầy nguy hiểm, “Linh Nhi?”
“Ha ha, ta nói thật mà.” Cảm nhận được sự nguy hiểm, tiểu cô nương tiết chế lại, sau đó còn biện minh cho mình,
“Chàng xem, chỉ có người chột dạ mới hung hăng quát mắng người khác,
biện hộ cho mình.”
Tư Đồ Hiên chẳng nói gì, để mắc tiểu cô nương thao thao bất tuyệt.
Thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cái miệng nhỏ chu lên, Tư Đồ Hiên chợt nảy sinh lòng muốn chiếm đoạt.
Bỗng dưng Kiều Linh Nhi im lặng, nhúc
nhích thân mình ang một bên, lời nói vô hại nhưng nàng đã cảm nhận được
mối nguy hiểm, một nỗi nguy hiểm rất rõ ràng, nếu không cảm thấy chắc
chắn nàng không phải nữ nhân.
Tư Đồ Hiên ngạc nhiên nhìn nàng, thấy nàng như thế thì không khỏi phiền lòng, “Linh Nhi, ta là sói hay sao?”
Kiều Linh Nhi gật đầu chẳng cần nghĩ ngợi, “Đều là sói cả.”
Thật ra nàng muốn nói, nam nhân đều là sói, chỉ có điều là thuần chủng hay lai tạp thì còn phải xem xét.
Hừm, chắc chàng là thuần chủng chứ nhỉ?
Vì hạnh phúc của bản thân, thuần chủng vẫn tốt hơn.
Kiều Linh Nhi, cô đang nghĩ cái gì thế?
Tiểu cô nương nọ bị suy nghĩ của chính mình hù dọa, ngẩn ra một lát rồi tự vỗ ót, “Kiều Linh Nhi, cô đang nghĩ cái quái gì thế?”
Tư Đồ Hiên bị động tác bất ngờ của nàng
dọa sợ, hắn vội vàng kéo nàng về phía mình, “Linh Nhi, nàng sao vậy? Sao lại tự đánh mình?”
Lúc này Kiều Linh Nhi mới trấn tĩnh lại, vẻ mặt đáng thương, “Hiên, ta đói bụng.”
Lời vừa thốt ra nàng đã thấy mình gian xảo, thật ra nàng chỉ muốn chuyển đề tài thôi, chứ không phải thật sự đói bụng.
Tư Đồ Hiên vội vàng đứng lên, bước ra cửa dặn dò kẻ dưới chuẩn bị vãn thiện.
Dù gì bây giờ cũng không còn sớm, trước dùng thiện sau sẽ cùng trò chuyện, khi ấy dặn dò cũng không muộn.
Tư Đồ Hiên biết nàng còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng nàng đã về bên hắn rồi, nói ra chỉ là việc sớm hay
muộn. Chỉ cần nàng đừng đè nén trong lòng là đủ, đây là suy nghĩ hiện
tại của hắn.
Sau khi no, Kiều Linh Nhi kéo tay Tư Đồ Hiên đi dạo trong sân, hoa mỹ thì gọi là: Hẹn hò.
Tư Đồ Hiên cũng đồng ý, được thôi, hẹn hò thì hẹn hò.
Hẹn hò là điều tuyệt vời nhất trong
chuyện tình giữa hai người, thế nhưng hẹn hò mà chạm mặt người không
muốn gặp thì chẳng tuyệt vời chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT