Sau khi nghe Vân Lam thông truyền, sắc mặt Tư Đồ Hiên không chút thay đổi, trầm ngâm hồi lâu anh lên tiếng bảo quản gia, “Đưa ngân phiếu một vạn lượng cho cô ấy.”

Tâm trạng Tư Đồ Dật biến hóa từ ngẩn ngơ, đến sửng sốt, rồi cuối cùng là kinh ngạc. Cái này, phản ứng của Thất ca anh minh anh hằng ngưỡng mộ chính là thế này sao?

“Chuyện này, Thất ca, chuyện này, huynh như vậy là. . . .”

Vân Lam cũng cảm thấy kì lạ, yêu cầu của tiểu Vương phi xem ra khá vô lễ, sao Thất vương gia còn. . . . cùng tiểu Vương phi. . . . đùa giỡn?

Có nghĩ ra loại tình huống nào cũng thấy thật rùng mình, rùng mình vì kinh hãi, kinh hãi lại nối tiếp kinh khủng.

Hiện tại Vương gia nói đưa liền đưa, cũng thật thuận lợi, chẳng lẽ cô thật sự có thể đem ngân phiếu về sao?

Đây chính là ngân phiếu một vạn lượng bạc nha!

Khi cầm tấm ngân phiếu trong tay, Vân Lam vẫn còn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, tựa như không phải sự thật. Đương lúc này thì cô bị Tư Đồ Hiên kéo về thực tại, “Hồi phủ chuyển lời tới Vương phi nhà cô, yêu cầu của nàng bổn vương đã thực hiện, hi vọng sau này khi bổn vương có yêu cầu gì, khi ấy nàng đừng quên.”

Vân Lam mơ màng vâng dạ rồi rời khỏi Thất vương phủ.

Không xong rồi, cô đã quên mất không hỏi rốt cuộc yêu cầu của Vương gia là gì, tiểu Vương phi sao có thể đáp ứng Vương gia cái gì chứ.

Nghĩ ngợi một hồi, Vân Lam cảm thấy chuyện này thật không ổn, liền nhanh chóng hồi phủ.

Lại nói ở Thất vương phủ, Tư Đồ Dật cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên với vẻ không tin, “Thất ca, sao huynh lại thiếu nàng ta một vạn lượng vậy?”

Tư Đồ Hiên thản nhiên liếc nhìn hoàng đệ, “Bổn vương chưa bao giờ thiếu ai cái gì.”

Ạch, những lời này là có ý gì? Huynh ấy không phải vừa giao ra ngân phiếu một vạn lượng sao? Lại còn nói một vạn lượng kia huynh ấy không thiếu người ta, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bồi thường?

“Thất ca, huynh. . . là bồi thường. . . .?” Tư Đồ Dật phát hiện giọng anh ngày càng nhỏ dần.

Tư Đồ Hiên đứng lên, “Đệ chuẩn bị tốt một chút, vài ngày nữa chúng ta sẽ rời kinh.”

Tư Đồ Dật đứng phát dậy, ngạc nhiên thốt lên, “Không thể nào, sao lại nhanh như vậy đã xuất kinh. Đệ đã đáp ứng Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên người thêm vài ngày.”

Tư Đồ Hiên khẽ nghiêng liếc mắt một cái, “Vậy đệ ở lại kinh thành, sang năm hẵng đi.”

“Không không không, đệ đã thề sống chết cũng theo Thất ca. Nhưng mà, Thất ca à, chúng ta có phải hay không nên tìm cơ hội đến Bát vương phủ bái kiến Bát tẩu?” Ánh mắt Tư Đồ Dật lộ vẻ khác thường.

Tư Đồ Hiên rảo bước ra ngoài, đáp lại bằng giọng bình thản, “Đệ sắp xếp đi, ngày mai đến Bát vương phủ.”

“Được.”

Thế nhưng sau khi đồng ý rồi Tư Đồ Dật mới phát hiện ra có điểm không hợp lý. Trước hết Thất ca đồng ý quá dễ dàng, sau nữa điểm quan trọng nhất là ngày mai Bát ca sẽ rời kinh!

o0o

Cuộc sống của Kiều Linh Nhi thực quá thư thái, nàng ngủ chán chê đến khi Vân Lam đánh thức mới tỉnh dậy, đương lúc mơ màng thì thấy ngân phiếu Vân Lam đưa tới, nàng lập tức cười tít mắt, “Vân Lam, đem tiểu kim khố của ta lại đây.”

Cái nàng gọi là tiểu kim khố ấy chính là một cái rương nhỏ màu đỏ thắm, bên trong chứa đựng tất thảy tiền tài, ngân phiếu, càng không thể thiếu những món trang sức trân quý mà nàng “cướp đoạt” được.

Vân Lam nhìn dáng vẻ sáng mắt vì tiền tài kia của tiểu Vương phi nhà mình, trong lòng cô bỗng cảm thấy phiền muộn, “Vương phi, người ở Bát vương phủ sơn hào hải vị không thiếu, sao người cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Kiều Linh Nhi lắc lư đôi chân tựa như hai cây củ cải đỏ nói, “Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, là không có tiền trong người thì sống không thấy an toàn đó.”

Nàng tự khắc đã có kế hoạch rồi, có nhiều khi sẽ nảy sinh một số chuyện, cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới nắm chắc phần thắng.

“Thế nhưng, người, người ở vương phủ không phải lo đến chuyện ăn chuyện mặc. . . .” Vân Lam thì thầm nói.

Kiều Linh Nhi vuốt ve tiểu kim khố của nàng, rồi đem nó đưa cho Vân Lam, “Cất kỹ cho ta, tự ta có tính toán. Mau đi, ta đói bụng rồi.”

Vân Lam chỉ còn biết gật đầu, “Dạ, nô tì cất kĩ, sau sẽ chuẩn bị bữa tối cho Vương phi.”

Song Vân Lam còn chưa kịp chuẩn bị cơm tối thì đã có người tìm đến cửa, đúng thật là rất không khách khí. . . .

[1] Bản gốc : 人为财亡 – Nhân vi tài vong. Trích từ câu tục ngữ 人为财死, 鸟为食亡 – Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong. (Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn)

Ý nghĩa : vì theo đuổi tiền tài ngay cả tính mạng cũng không cần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play