Ngồi bên trong thư phòng, Kiều Linh Nhi
nghe thấy tiếng Vân Lam gọi to, chân mày nàng nhíu lại thật chặt, sau đó hơi giãn ra, bước đến bàn đọc sách cầm bút lên định viết thứ gì, nhưng
đầu óc trống rỗng.
Lời Vân phi nói là thật hay giả, nàng
không dám khẳng định, dù gì nàng và Vân phi cũng không phải chỗ thân
quen. Nếu như qua bao năm, Vân phi sắm vai nội gián mà không một ai phát hiện ra, có thể nói nàng ta đã thành công.
Nàng chưa từng nghĩ rằng Vân phi lại là
người của Tư Đồ Hiên, bởi lẽ dựa theo bối phận, Vân phi còn đứng hàng
cao hơn Tư Đồ Hiên, ai dám đoán rằng thuộc hạ của mình cũng chính là
trưởng bối? Tư Đồ Hiên cao ngạo như thế, sao có thể chấp nhận quyết định như vậy?
Nốt ruồi son trên ngón tay Vân phi giống Ngọc phi như đúc sao, lẽ nào chính vì điểm này mà Tư Đồ Hiên mới coi trọng như vậy?
Rốt cuộc hắn còn gạt nàng bao nhiêu chuyện nữa?
Bất chợt trong lòng Kiều Linh Nhi dấy lên nỗi buồn vô hạn xưa nay chưa từng có, buồn bực đến độ hít thở không thông.
“Vân Lam, rốt cho ta chén nước.” Kiều Linh Nhi nói.
“Dạ, tiểu thư.” Nghe thấy tiểu thư gọi, Vân Lam vội vàng làm ngay.
“Tiểu thư, người làm sao thế? Sắc mặt
cũng tái nhợt.” Bưng chén trà đến, thấy sắc mặt tiểu thư khó coi, Vân
Lam không khỏi lo lắng.
Kiều Linh Nhi lại khoát tay, ý bảo nàng ta lui ra ngoài.
“Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều nữa…”
Vân Lam còn chưa dứt lời, đã bị tiểu thư dùng ánh mắt lạnh lùng liếc
nhìn, đành kính cản lui xuống, khép cửa phòng lại.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Kiều Linh Nhi cảm thấy nỗi anh ách trong lòng vơi đi không ít, sau đó mới ngẫm kĩ lại.
Nàng không muốn Vân phi xảy ra chuyện,
càng không muống Hoàng thượng và Hoàng tổ mẫu gặp phải bất kì điều không hay gì. Thế nhưng trong chuyện tranh quyền đoạt vị, rất nhiều thứ nàng
không thể nắm chắc trong tay, sinh tử của kẻ khác cũng không phải điều
nàng có thể quyết định. Thứ nàng có thể làm chỉ là hết lòng giúp đỡ mọi
người, tránh gặp phải tồn vong. Nếu Vân phi cho rằng phải hi sinh tính
mạng mới giải quyết được mọi chuyện, nếu Vân phi kiên quyết hi sinh bản
thân đổi lấy mạng của Hoàng thượng và Hoàng tổ mẫu, nàng không có cách
ngăn cản.
Hẳn là Hiên đã biết về kế hoạch của Vân
phi từ trước, hơn nữa Hiên đã gạt nàng không ít chuyện. Nàng biết Hiên
làm vậy nhất định có lý do riêng, là vì muốn bảo vệ nàng nên mới không
cho nàng biết. Thế nhưng Hiên nào đâu biết rằng, càng mơ hồ lại càng tổn thương hơn.
Không, nàng phải tìm Hiên hỏi cho rõ ràng, chuyện gì đã xảy ra với Vân phi, với Hoàng tổ mẫu.
Hoàng tổ mẫu bây giờ không hoàn toàn khác Hoàng tổ mẫu lúc trước, trong giả có thật, trong thật lại lộ ra sự giả
tạo, rốt cuộc là thật hay giả?
Hoàng tổ mẫu nói năm xưa vì muốn đưa nàng rời kinh, hắn đã từng quỳ suốt một đêm, chuyện này chắc Thập tam gia
cũng biết, vậy thì vì sao y lại không nói với nàng?
Phải rồi, phải hỏi Thập tam gia.
“Vân Lam, ngươi đi mời Thập tam gia đến đây cho ta.” Kiều Linh Nhi đẩy cửa ra, sau khi dặn dò Vân Lam xong lại đóng lại.
Trước khi quay về bàn đọc sách, nàng cầm bút lông lên, vẽ lại hình thù trong trí nhớ lên giấy.
Chỉ một lát sau, một hình rồng sống động đã xuất hiện.
Không sai, đây chính là ngọc tỷ nàng nhìn thấy trong cung.
Nếu Vân phi nói thật, vậy hẳn ngọc tỷ
trong tay nàng ta là thật, Hoàng thượng thật sự đã giao ngọc tỷ cho nàng ta. Thế nhưng vì sao nàng ta không trực tiếp giao cho Hiên? Hoàng
thượng cố gắng giúp Hiên đăng vị, nếu Hiên nắm trong tay ngọc tỷ, khi
ấy…
Không đúng, không thể làm vậy, đầu tiên là vì Hoàng thượng chưa băng hà, nếu Hiên giữ ngọc tỷ sẽ bị coi là soán vị!
Trời ơi, sao nàng có thể hồ đồ như thế, lại cho rằng ngọc tỷ kia hẳn là giao cho Hiên.
Vân phi, quả nhiên là người thông minh!
“Tiểu thư, tiểu thư, chuyện lớn không xong rồi.” Giọng Vân Lam vọng vào phòng.
Kiều Linh Nhi đã quen với kiểu chuyện bé
xé ra to của nàng ta, tuy nhiên vẫn chuẩn bị tinh thần nghênh đón cái
gọi là “chuyện lớn” ấy.
Sắc mặt Vân Lam lúc này tái nhợt, toàn thân run lên, “Tiểu thư, Thất gia, Thất gia trúng độc.”
Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, mặt nàng tái nhợt, đôi môi run rẩy, miệng há hốc nhưng không có âm thanh nào phát ra.
“Tiểu thư, người mau đi xem ngay đi, Thất gia trúng độc rồi, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Vân Lam sốt ruột không
yên, chạy lại định kéo tay tiểu thư. Nào ngờ nàng ta vừa nhấc chân tiểu
thư đã xoay người chạy như bay ra ngoài. nàng ta chỉ biết đuổi theo.
Đầu óc Kiều Linh Nhi trống rỗng, nàng
chạy như bay về viện mình, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của Vân Lam,
“Thất gia trúng độc, đến nay vẫn chưa tỉnh.”
Vì sao Hiên lại trúng độc? Không thể nào, hôm nay Hiên chỉ ra ngoài thương lượng chuyện làm ăn thôi mà, sao lại
trúng độc được chứ?
“Tiểu thư…” Thấy Kiều Linh Nhi đến, Thời
Bố lập tức quỳ dưới chân nàng, nhưng dường như nàng chẳng nhìn thấy,
bước thẳng đến bên cạnh người nằm trên giường, ánh mắt chăm chú, đôi môi run rẩy.
“Tiểu thư, thuộc hạ vô năng, thuộc hạ không thể bảo vệ gia, xin người trách phạt.” Khuôn mặt Thời Bố đầy sự ăn năn, đau khổ.
Tư Đồ Dật cũng đứng bên cạnh, giận dữ
nhìn Thời Bố, “Rốt cuộc người bảo vệ Thất ca kiểu gì? Vì sao Thất ca lại trúng độc? Cô ả kia lại không trúng độc là thế nào?”
Kiều Linh Nhi ngơ ngác nhìn người trên giường, sắc mặt hắn thật khó coi, vì trúng độc nên khuôn mặt tuấn tú cũng bị tụ máu.
Hiên, Hiên, sao chàng lại thành thế này?
Bấy giờ Tư Đồ Dật mới phát hiện ra sự khác thường ở Kiều Linh Nhi, y không khỏi lo lắng, “Linh Nhi, cô không sao chứ?”
Kiều Linh Nhi cố gắng định thần lại, giọt nước mắt bên khóe mi lăn xuống, nàng lắc đầu, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thất ca vốn đang thương lượng chuyện làm ăn với Mộ Dung Thiên Tình, nào ngờ có một mũi tên bay đến, Thất ca vì
bảo vệ nàng ta nên đã đứng ra hứng tên thay.” Tư Đồ Dật gấp gáp giải
thích.
Kiều Linh Nhi chớp mắt, những giọt lệ vẫn lăn dài.
Mộ Dung Thiên Tình? Vì cứu Mộ Dung Thiên Tình?
Thấy nước mắt nàng rơi, Tư Đồ Dật càng luống cuống, “Linh Nhi, cô đừng nghĩ nhiều, ta không có ý này…”
“Thời Thiến, chuẩn bị dược. Thập tam gia, phiền các ngài ra ngoài trước, ta sẽ giải độc cho Thất gia.” Kiều Linh
Nhi không nghe y giải thích nữa, nàng lạnh lùng hạ lệnh.
Nàng không thể đau lòng vào lúc này, nàng phải tỉnh táo, nàng phải giúp Hiên giải độc, nàng phải bình tĩnh, phải giải độc.
Tư Đồ Dật bị người ta đuổi thì chau mày, lúc này y không thể bỏ đi, “Ta có thể ở lại không, biết đâu lại giúp được một tay.”
Kiều Linh Nhi hét lên, “Bây giờ ngài còn giúp được gì? Nếu muốn giúp thì đáng lẽ không nên để Hiên bị thương.”
Khi nói ra những lời này, những giọt lệ
lại trào ra, lòng nàng rối bời, khi vừa hay tin nàng đã luống cuống, đến khi nhìn thấy Tư Đồ Hiên lại càng rối loạn.
Sắc mặt Tư Đồ Dật hơi khó coi, nhưng cũng không nói gì chỉ xoay người ra ngoài.
“Tiểu thư, người…” Vân Lam định nói gì
song lại bị Kiều Linh Nhi quát ngay, “Nếu không nỡ thì theo người ta ra
ngoài, còn không ngậm miệng lại cho ta.”
Viền mắt Vân Lam đỏ lên, nàng ta biết tiểu thư lo lắng, biết tiểu thư đau lòng, nàng ta chỉ muốn an ủi tiểu thư mà thôi.
Thời Thiến vỗ vai Vân Lam, ý bảo Vân Lam theo nàng ta đi chuẩn bị dược liệu.
Kiều Linh Nhi cố gắng trấn tĩnh lại, sau
đó cởi y phục của Tư Đồ Hiên. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nửa
thân trên của nam tử, vốn nên ngượng ngùng, nhưng thời khắc này không
cho phép nàng làm như thế, tuyệt đối không được do dự.
Thời khác này cũng không cho phép nàng xẩu hổ, thẹn thùng, mạng của hắn đang chờ nàng cứu.
Sau khi đặt hắn nằm xuống, Kiều Linh Nhi bước đến bên cạnh, lấy ra bộ ngân châm.
“Tiểu thư, dược liệu đã chuẩn bị xong.” Thời Thiến bước đến, trên tay là những loại thuốc cần cho việc giải độc.
“Đặt xuống. Thời Thiến, ngươi đến đỡ Hiên lên, ta cần phải châm cứu.” Kiều Linh Nhi bình tĩnh dặn dò.
Thời Thiến bước đến ngay, ánh mắt liếc
qua Vân Lam, thấy nàng ta như đang muốn nói gì lại thôi, đành lên tiếng, “Tiểu thư, Thập tam gia và Thời Bố đang quỳ ngoài cửa.”
Kiều Linh Nhi làm như không nghe thấy, nàng bắt đầu châm.
Một khi tiểu thư bắt đầu châm, bất kì ai cũng không được phép quấy rầy, Vân Lam hiểu rõ điều này nên tự động lui ra ngoài.
Thấy Tư Đồ Dật và Thời Bố quỳ ở cửa, Vân
Lam thở dài, “Thập tam gia, ngài đứng lên trước đi, tiểu thư đang châm
cứu cho Thất gia rồi, bây giờ không có thời gian để ý đến ngài đâu.”
Tư Đồ Dật không lên tiếng, Thất ca gặp
chuyện không may là do lỗi của y, biết rõ bây giờ có thỉnh tội cũng chưa chắc bù đắp được gì, nhưng tự y thấy mình cần phải quỳ. Không mong sự
tha thứ từ bất kì ai, chỉ mong tâm mình thanh thản.
Thời Bố cũng lặng lẽ quỳ ở đấy.
Vân Lam có phần giận, vị Thập tam gia này rốt cuộc bị cái gì vậy nhỉ, nói thế nào cũng không chịu nghe. Bây giờ
tâm tư tiểu thư đều đặt cả trên người Thất gia, đâu rảnh rỗi mà để ý
ngài nhận sai hay không? Thập tam gia quỳ thế này, nếu để người khác
thấy được nhất định sẽ chạy lại hỏi, đến khi ấy sẽ quấy rầy tiểu thư,
biết làm sao cho phải đây?
“Thập tam gia, ngài đứng dậy đi, tiểu thư châm cứu không cho phép bất kì ai quấy rầy, ngài quỳ ở đây không chừng
sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư. Khi ấy bất kể là ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.” Vân Lam chỉ còn cách nghiêm túc khuyên nhủ.
Từ trước đến nay Tư Đồ Dật chưa từng thấy nha đầu này nghiêm túc như thế, y không khỏi sững sờ, ngẫm lại thì thấy lời nàng ta nói cũng có lý. Nếu quầy rầy Kiều Linh Nhi, tất sẽ tổn
thương đến Thất ca. Y không muốn Thất ca chịu thêm bất kì thương tổn
nào.
Cuối cùng Tư Đồ Dật cũng đứng dậy, “Thời Bố, đứng lên đi. Nếu muốn lĩnh tội thì đợi khi Thất ca tỉnh lại cũng chưa muộn.”
Bây giờ chỉ cần Thất ca bình yên là đủ, nếu Thất ca có mệnh hệ gì…
Bậy bậy bậy, Thất ca nhất định sẽ không sao.
Một mình Linh Nhi…
“Vân Lam, cô mau đi mời Hồ thái y đến.
Không đúng, Thời Bố, ngươi lập tức đi đưa Hồ Chiếu đến đây, ngay.” Có lẽ một mình Linh Nhi không giải quyết được.
Thời Bố vừa động đậy, còn chưa kịp đứng lên đã nghe trong phòng có tiếng hét lớn vọng ra, “Hiên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT