Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện này sẽ
khiến Kiều Linh Nhi chú ý, không ngờ nàng chỉ mỉm cười rất thản nhiên
khiến Vân phi không khỏi kinh ngạc, nàng ta buột miệng hỏi, “Kiều tiểu
thư đã biết chuyện từ trước rồi sao?”
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới lắc đầu, nàng
nói, “Những chuyện nương nương vừa kể có một số ta đã biết, nhưng cũng
có một số việc ta không biết.”
Dứt lời, Kiều Linh Nhi thu nụ cười trên
môi lại, giọng nàng nghiêm túc hẳn, “Nếu Vân phi nương nương gọi Linh
Nhi đến chỉ để nói những chuyện này, Linh Nhi nghĩ chúng ta đã nói xong
rồi.”
Thật ra nàng biết Vân phi đang nói thật,
hơn nữa những người trong kinh thành hiển nhiên sẽ có thái độ ấy chờ xem kết cuộc của nàng ra sao. Thế nhưng chẳng rõ vì đâu, khi nghe những lời hoài nghi và suy đoán ấy, nàng cảm thấy rất mất hứng, bởi vì đấy chẳng
khác gì đang hoài nghi tình cảm giữa nàng và Hiên, nàng không thích như
thế.
Ban đầu Vân phi sửng sốt, kế đến nàng ta nở nụ cười, “Kiều tiểu thư tò mò về thân phận của ta sao?”
Kiều Linh Nhi bị đối phương nói trúng tâm sự, nét mặt nàng hơi cứng lại nhưng không nói gì hơn.
Vân phi cũng biết mình đã đoán đúng, bèn
nở nụ cười, “Ta là người của Thất vương gia, nói ra như vậy liệu Kiều
tiểu thư có tin không?”
Nàng ta là người của Hiên? Chuyện này, chuyện này sao có thể?
Kiều Linh Nhi tròn mắt nhìn Vân phi, đây
là tin động trời nhất nàng từng nhận được. Rõ ràng Vân phi là phi tử của hoàng đế, sao lại có thể là người của Hiên?
Vân phi cười tự giễu, “Nhắc đến lại thấy nực cười, là ta tự nguyện vào cung làm nội ứng cho Thất vương gia, sau
khi vào cung thì cách tốt nhất là trở thành phi tử được hoàng đế sủng
ái, thế nên vào đêm mưa ấy, ta đã quỳ trước Thất vương gia cả đêm, cuối
cùng cũng đoạt được cơ hội vào cung làm phi tử của hoàng đế này.”
Kiều Linh Nhi vẫn ngẩn ra, nàng nhất thời chưa thể bình tĩnh lại.
Vân phi không nói gì thêm nữa mà để thời
gian cho nàng chấp nhận tin tức này. Dựa vào tình yêu thương mà Thất
vương gia dành cho nàng, hẳn là không thể nào để nàng biết trước chuyện
này, bởi lẽ khi đã biết, nhất định tính mạng của nàng sẽ càng bị uy
hiếp.
Thất vương gia bảo vệ Kiều Linh Nhi rất tốt, thật sự quá tốt! Tốt đến mức khiến người ta đố kỵ.
Một lúc sau Kiều LInh Nhi mới hoàn hồn, miệng nàng há hốc nhưng không phát ra tiếng.
“Năm ta chín tuổi đã từng thích một
người, thế nhưng người ấy lại không yêu ta, người hắn yêu là cô gái tên
Lệnh Hồ Minh. Bảy năm sau, ta dâng mình cho hắn, thế nhưng hắn lại cười
nhạo bảo ta không biết thẹn, cuối cùng còn bẩm với gia phái hắn đến nơi
không có ta. Ta không cam lòng mất đi tình yêu như thế, cho nên đã xin
với người phái ta theo cùng, cật lực cầu xin cuối cùng cũng được cho
phép. Thế nhưng không ngờ rằng, ta đến nơi ấy thì thấy hai người họ đang ở cùng nhau, thấy họ đang hôn nhau.”
Nói đến đây, Vân phi cười lạnh lùng, “Ta
biết thế nhân sẽ chê cười ta đa tình, nhưng khi ấy ta nghĩ chỉ cần bản
thân kiên trì, nhất định sẽ nhận được sự chú ý của hắn, cuối cùng hắn sẽ nhận ra tình cảm của ta, hiểu rằng hắn và Lệnh Hồ Minh kia là không thể nào. Thế nhưng không ngờ… Ha ha ha, sau này khi quay về bên cạnh gia,
ta bắt đầu khổ luyện cầm kỳ thi họa, chính là để tiến cung, để cống hiến vì gia.”
Lệnh Hồ Minh? Là Bát vương phi ngày hôm nay sao?
Kiều Linh Nhi càng ngây ra, vì sao những
điều nàng nghe được hôm nay, mỗi tin mỗi tin đều khiến người ta kinh hãi đến thế. Chuyện trước kia Lệnh Hồ Minh có người thương Tư Đồ Hách có
biết không?
Chắc là phải biết chứ. Nếu không thì vì
cớ gì Lệnh Hồ Nguyệt lại nói phải bảo vệ tỷ tỷ của nàng ta? Trong khi
Lệnh Hồ Minh là do chính Hoàng hậu chọn lựa, có khi nào Lệnh Hồ Minh bị
nắm điểm yếu, hay là…
“Lệnh Hồ Minh mà nương nương nhắc đến, có phải là Bát vương phi hiện tại không?” Giọng Kiều Linh Nhi đã khàn đi.
Vân phi gật đầu, nỗi hận đặc quánh trong đôi mắt ban nãy nay đã tan dần, “Chính là cô ta.”
“Vậy người kia…”
Vân phi lắc đầu, “Từ sau ngày ấy ta không có tin tức gì của hắn, hắn đi đâu ta cũng chẳng màng hỏi thăm, ta chỉ
biết làm tròn chức trách của mình, làm người cung cấp tin cho gia.”
Kiều Linh Nhi chợt nhận thấy một cảm giác khó gọi thành tên xông lên đầu, một thứ cảm giác kì dị vô cùng, là thứ
khiến lòng người vừa rối bời vừa khổ sở. Sắc mặt Vân phi lúic này rất
bình tĩnh, bình tĩnh đến độ đối phương không thể nhìn ra suy nghĩ trong
lòng nàng ta lúc này.
Thật ra lòng nàng ta chưa chắc đã yên ổn, hẳn là đang rất khó chịu đây.
“Vì sao nương nương lại nói với Linh Nhi chuyện này?”
Vân phi ngẩng đầu nhìn nàng, thật lâu sau mới chuyển ánh mắt đến hộp gỗ trên bàn, “Vì nó.”
Ánh mắt Kiều Linh Nhi cũng dõi về phía chiếc hộp gỗ, nàng vẫn chưa hiểu ý nàng ta.
“Trong hộp gỗ này là ngọc tỷ mà Hoàng thượng giao cho ta.” Vân phi chậm rãi nói, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không.
Ngọc tỷ? Thật sự là ngọc tỷ?
Kiều Linh Nhi kinh ngạc nh2in nàng ta, “Sao Hoàng thượng lại giao ngọc tỷ cho nương nương?”
Vân phi nở nụ cười, ý cười ẩn hiện trên
khuôn mặt tái nhợt, trông rất thương tâm, “Hoàng thượng đã sớm đoán ra
được thân phận của ta.”
“Chuyện này sao có thể?”
Vân phi thở dài, “Sao có thể giấu Hoàng
thượng mãi được chứ? Năm ấy khi Thất vương gia đưa cô rời khỏi kinh,
Hoàng thượng nổi trận lôi đình vì ngài cứ nghĩ Thất vương gia sẽ ở lại,
may mà khi ấy có Thái hậu nương nương khuyên nhủ, Hoàng thượng mới bình
tĩnh lại, sau đó cũng không miễn cưỡng Thất vương gia quay về kinh
thành. Thế nhưng mấy năm gần đây, Hoàng hậu đã bắt đầu hành động, những
lần ta cung cấp tin cho gia cũng ngày càng nhiều. Thật ra tất cả đã sớm
lọt vào mắt Hoàng thượng, chỉ là ngài chưa vạch trần mà thôi.
Ha ha, ngày ấy khi ta vừa quay về tẩm
cung sau khi truyền tin, Hoàng thượng đã đang chờ ở đấy. Ngày hôm ấy ta
cứ nghĩ mình không thoát khỏi tội chết, thế nhưng Hoàng thượng chỉ ôm ta mà rằng, chỉ cần Thất vương gia bình an, như thế là đủ rồi.”
Tình yêu thương mà Hoàng đế dành cho Tư
Đồ Hiên cả thế gian đều biết, thế nhưng không ngờ xảy ra chuyện như vậy
mà ngài vẫn tiếp tục bao dung, giúp đỡ giấu diếm.
“Cô hẳn là rất tò mò vì sao Hoàng thượng
lại dễ dàng tha thứ cho thân phận của ta, chẳng những thế mấy năm qua
còn luôn sủng ái ta phải không? Chẳng qua là vì trên tay ta có một cái
nốt ruồi son, ở cùng vị trí với nốt ruồi mà Ngọc phi đã tạ thế từng có.” Vân phi chìa bàn tay có nốt ruồi son ra.
Nốt ruồi son hình trái tim ở ngay ngón giữa, chẳng khác nào một trái tim bé bỏng, in hằn trong lòng đối phương.
“Hiên cũng biết chuyện này?”
“Gia vẫn luôn biết, cho nên dù ta phạm
sai nhiều lần người vẫn luôn tha thứ.” Vân phi cười nhạt, “Ngọc phi là
người Hoàng thượng yêu thương, bấy lâu nay ngài vẫn gọi tên Ngọc phi
ngay cả trong giấc mộng, tiếng gọi ấy vẫn thống thiết, vẫn đau đớn như
thế.”
Trái tim Kiều Linh Nhi bỗng run lên, “Cô đã yêu Hoàng thượng?”
Vân phi thoáng ngạc nhiên, sau mới lắc
đầu cười, “Cả đời này ta sẽ không yêu mến bất kì ai nữa, từ thời khắc ta chuyển mình, lòng đã quyết sẽ không rung động vì bất kì ai.”
Kiều Linh Nhi không nói gì nữa, trong lòng nàng đã có được đáp án.
“Hoàng hậu phái Lệnh Hồ Minh đến Bát
vương phủ là để kiềm chế hành động của Bát vương gia, mà Bát vương gia
cưới Lệnh Hồ Minh không gì khác hơn là muốn dùng Lệnh Hồ Giai kiềm hãm
Hoàng hậu, và sự hợp tác giữa hai người họ có thể áp đảo gia. Hoàng
thượng đã lường trước hết thảy, thế nên một tháng trước ngài bỗng nhiên
giao ngọc tỷ cho ta, đến khi thế cuộc xoay vần sẽ giao nó cho gia. Ai có được ngọc tỷ sẽ nắm thiên hạ trong tay, đây là điều đã định ở đất Nam
Hạ.”
“Hoàng thượng đã biết hành động của Hoàng hậu, nói vậy ngài cũng biết chuyện của Hoàng tổ mẫu?”
Vân phi gật đầu, “Hoàng thượng cũng là
đến khi chuyện gần xảy ra mới hay biết, cũng vì Hoàng hậu ẩn mình quá
tốt, dù là Hoàng thượng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Thật ra ta luôn đoán Thái hậu ngày hôm nay chính là do một cung nhân
thân cận đóng giả, chỉ có người bên cạnh Thái hậu mới tính toán chu toàn được như thế.”
Kiều Linh Nhi cũng từng nghĩ như vậy, thế nhưng người bên cạnh Thái hậu vẫn như cũ, ngay cả Lục Nhu cũng thế,
người kia có thể là ai chứ?
“Ngọc tỷ này cô hãy mang về vương phủ, giao cho vương gia.” Vân phi vừa nói vừa mở hộp gỗ.
Kiều Linh Nhi không thể không kinh ngạc,
ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện lạ kỳ. Ai cũng nói ngọc tỷ là thứ
lớn lao, thế nhưng ngọc tỷ trước mặt nàng đâu phải thứ gì to lớn? Chẳng
qua chỉ là con rắn to bằng hai ngón tay án ngữ trên một tảng đá lớn thôi mà.
“Vì sao nương nương không trực tiếp giao cho Hiên?” Kiều Linh Nhi chưa nhận ngọc tỷ, nàng quay đầu nhìn Vân phi.
“Vật này tạm thời giao cho cô trông giữ, đến lúc cần thiết thì cô lấy ra giao cho gia.”
Ánh mắt Kiều Linh Nhi bỗng lạnh đến thấu thương, “Cô định làm gì?”
Quả là người thông minh!
Vân phi cười nhạt, ánh mắt nàng ta chợt
xa xăm, “Hoàng hậu nhất định không buông tha cho ta, nếu ả ta đã dám
xuống tay với Hoàng thượng, chuyện hạ thủ với ta chỉ là vấn đề sớm hay
muộn, ta chỉ muốn nhân lúc còn sống cứu Hoàng thượng ra, hoặc là cứu
được Thái hậu nương nương.”
Kiều Linh Nhi nổi giận, “Ai cho phép cô làm như vậy?”
Tranh đoạt đế vị tất có người phải hi sinh, nhưng nàng không muốn có người hi sinh vô ích như vậy.
Vân phi lắc đầu, không biết trong đầu nàng ta đang chói bỏ điều gì, giọng nói lạc lõng trống rỗng, “Chỉ cần ta đã quyết…”
Kiều Linh Nhi cố gắng kìm tiếng hét,
“Đừng quên rằng mạng của cô thuộc về Hiên, cô thân là thuộc hạ của Hiên, nếu không có sự cho phép thì cô không được hi sinh mạng của mình. Trước khi tự bảo vệ được bản thân thì đừng nói đạo lý to lớn với ta. Thứ này
phiền cô tự trông giữ lấy, ta vô năng giúp đỡ.”
Bỏ lại câu này, Kiều Linh Nhi bước đến bên cạnh giá sách rút ra một quyển sách dạy đánh cờ, “Ta xin mượn quyển này.”
Rồi bước thẳng ra ngoài.
Vân phi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của nàng.
Suốt từ khi rời khỏi cửa điện, ai thấy
nàng cũng đều rụt đầu, một lát sau lửa giận trong lòng Kiều Linh Nhi mới nguôi ngoai, mặt không đổi sắc bước ra ngoài.
Thời Thiến chau mày nhìn tiểu thư, nàng ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng lại thấy không phải lúc nên đành thôi.
“Kiều tiểu thư, Thái hậu nương nương mời
người đến Trường Thọ cung một chuyến, xin người theo nô tài sang bên
ấy.” Một vị công công trông thấy Kiều Linh Nhi từ xa bèn vội vàng tiến
đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT