Edit: Mèo Nhỏ

Lăng Lung là tiểu thư khuê các, vì được nuông chiều nên hư hỏng, tính tình khó chịu, há có thể trở thành vương phi? Dẫu cho những điều kiện khác đều phù hợp, nhưng bản tính khó dời, một khi đã lệch khỏi tiêu chuẩn chọn phi tử thì đừng mong trúng tuyển. Vì sao người kia lại chọn như vậy?

“Không sao là tốt rồi, lỡ như các vì có bề gì, e là ta khó ăn nói với Hoàng hậu nương nương.” Kiều Linh Nhi thu tầm mắt lại, biếng nhác liếc về phía cửa sổ.

“Phải đấy, tất cả mọi người đều an bình mới là chuyện tốt, Phong muội muội cũng không quá nghiêm trọng, chỉ do ăn uống nên bị đau dạ dày dẫn đến ngất xỉu thôi. Chẳng phải dạo trước Thanh muội muội cũng thế sao? Chúng ta không nên nghĩ nhiều.” Lệnh Hồ Nguyệt đứng lên, phá vỡ sự yên lặng.

Nào ngờ những lời này vừa thốt ra, bầu không khí trong điện càng yên ắng, lạnh lẽo hơn.

“Nguyệt tỷ tỷ nói không sai, Thái hậu nương nương để chúng ta đến đây bầu bạn với Linh Nhi muội muội, trước tiên phải chăm sóc bản thân cho tốt, có như vậy mới bầu bạn với Linh Nhi muội muội được chứ. Sau này chú ý hơn là được rồi.” Một lát sau Mộ Dung Phong mới lên tiếng.

“Sức khỏe là điều quan trọng nhất, mọi người phải tự biết quý trọng mới đúng, nếu không biết tự yêu quý bản thân mình, ta thấy nên báo với Hoàng tổ mẫu để các vị tiểu thư về phủ thì hơn.” Kiều linh Nhi cười thật tươi, mắt nàng lướt qua, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ, sau mới tiếp tục nói, “Thật ra ta ở vương phủ một mình cũng đã quen, phiền các vị tiểu thư cất công đến Thất vương phủ bầu bạn, thật tình cũng hơi khó coi. Hôm nào đấy ta sẽ bẩm với Hoàng tổ mẫu để các vị hồi phủ, về nhà mình vẫn hơn.”

Lăng Lung nóng lòng thốt lên, “Không được.”

Ánh mắt Kiều Linh Nhi dừng lại trên khuôn mặt nàng ta, “Vì sao?”

Bản thân Lăng Lung cũnng không biết vì sao mình lại thốt ra hai chữ kia, trong miệng lúng búng mãi mà không đưa ra được câu trả lời.

“Linh Nhi muội muội đừng nói vậy, Thái hậu nương nương lo lắng muội một mình cô đơn nên mới phái chúng ta đến bầu bạn, Lung tỷ tỷ sợ làm Thái hậu nương nương mất vui mà thôi, muội đừng để ý.”

Lệnh Hồ Nguyệt vốn không định lên tiếng, nhưng trong tình cảnh này nếu không mở lời, e là càng khó hơn, thế nên nàng ta đành giúp Lăng Lung một tay.

Sắc mặt Lăng Lung đanh lại, đôi môi mím chặt, không phản bác lại lời nói của Lệnh Hồ Nguyệt, không biết nàng ta như vậy là đồng tình hay không đồng tình với vị tiểu thư họ Lệnh Hồ kia.

Chắc vì có người bắc thang lên cứu nên nàng ta cũng đành nể mặt thuận theo.

Kiều Linh Nhi cũng không truy cứu thêm, nàng biết bọn họ đến đây vì ham hư vinh, nếu như nàng muốn phát hiện thêm điều mới, ắt phải biết rõ bộ mặt của kẻ đứng đằng sau.

“Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì cùng nhau đến hoa viên thưởng hoa đi, nghe Vân Lam nói hoa trong viện nở rộ, đẹp vô cùng. Tuy rằng hoa của tiết thu không thể sánh bằng hoa thơm giữa sắc xuân, tuy thế vẫn có vẻ đẹp riêng của nó.” Kiều Linh Nhi đứng lên, buông lại một câu rồi thong thả bước ra ngoài.

Đám người kia ai nấy nhìn nhau rồi dõi theo bóng người vừa bước khỏi phòng, bọn họ không mấy hiểu ý tứ trong câu nói của nàng.

Một lúc lâu sau bọn họ mới chậm chạp đuổi theo.

Cố ma ma đến đã khiến Kiều Linh Nhi bớt lo lắng không ít. Dù sao Cố ma ma vẫn là lão nhân bên cạnh THái hậu, luôn biết giữ chừng mực, đúng quy củ với chủ tử.

Kiều Linh Nhi giao cho Cố ma ma toàn quyềnchỉnh đốn lại tác phong trong phủ, nàng tuyệt nhiên không tham gia. Nhưng có người lại lo lắng, vội vàng bước đến hỏi.

“Linh Nhi muội muội, vì sao muội lại đối xử với Cố ma ma tốt như thế? Chung quy bà ta cũng chỉ là hạ nhân, có những việc ta thấy muội muội đích thân xử lý vẫn tốt hơn.”

Điều nằm ngoài dự đoán của Kiều Linh Nhi chính là, người nói câu này lại là Lệnh Hồ Nguyệt.

Tuy rằng Lệnh Hồ Nguyệt là muội muội của Lệnh Hồ Minh, thế nhưng tính tình thì hoàn toàn khác. Lệnh Hồ Minh khiến người ta cảm nhận được cảm giác dịu dàng, thục nữ, có tri thức lễ nghĩa, còn Lệnh Hồ Nguyệt thì trái ngược lại.

Kiều Linh Nhi cũng biết, ban đầu khi gặp Cố ma ma ở vương phủ Lệnh Hồ Nguyệt đã không vui, cũng đã từng hoài nghi Cố ma ma phản bội Lệnh Hồ Minh, nói thế hẳn trước đây nàng ta cũng đã đề cập với Lệnh Hồ Minh chuyện này, tuy nhiên Lệnh Hồ Minh đáp trả ra sao thì nàng không biết được. Hôm nay nàng ta lại đưa ra đề nghị, có phải là đã phát hiện ra điều gì mới mẻ chăng?

“Từ trước đến nay Cố ma ma vẫn luôn là cánh tay đắc lực của Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu trọng dụng bà ấy ra sao ta đều biết. Bất kể những năm gần đây Cố ma ma đã làm sai điều gì, năng lực của bà ấy vẫn là thứ không thể phủ nhận. Hơn nữa trước đây bà ấy cũng hầu hạ ta, giúp ta xử lý mọi chuyện trong Bát vương phủ. Hôm nay ta quản lý Thất vương phủ, tiếp tục để bà ấy trợ lực cũng là điều sai lầm hay sao?

Cuối cùng Kiều Linh Nhi cũng huênh hoang, người quản lý Thất vương phủ này là nàng!

Nếu muốn câu cá lớn ắt cần có mồi tốt, mà con cá này còn phải cần cá nhỏ thượng hạng mới vừa. Về phần con cá nhỏ này, nhất định phải là tay chân của cá lớn mới vui.

Nếu chuyện nàng quản lý Thất vương phủ truyền ra ngoài, tức khắc cả Thái hậu lẫn Hoàng hậu đều đứng ngồi không yên. Bởi lẽ từ trước đến nay vị trí Thất vương phi nay vẫn luôn hấp dẫn kẻ khác. Nàng là tiền Bát vương phi bị hưu, Bát vương phi bị hưu thì sao có quyền ngồi vào vị trí Thất vương phi nữa chứ? Nếu những kẻ ấy không đứng ra ngăn cản thì đã hoài phí công lao năm ấy mất rồi!

“Chuyện này…” Lệnh Hồ Nguyệt có phần lo lắng, “Linh Nhi muội muội, có những chuyện không thể nói lung tung. Mấy năm nay cô ở bên ngoài nên không rõ tình thế trong kinh thành, vị trí Thất vương phi này có không ít người nhòm ngó. Cô muốn vị trí này, ngoài việc Thất vương gia đồng ý, còn cần đến sự tán thành của những người khác nữa.”

Trong lòng Kiều Linh Nhi hơi hoảng, nàng không ngờ Lệnh Hồ Nguyệt lại nhìn thấu tâm tư mình, Lệnh Hồ Nguyệt lại tiếp, “Miệng lưỡi thế gian hẳn không dễ nghe, thân phận của cô và ta không hơn kém bao nhiêu, nếu phải chọn lựa, hẳn nhiên họ sẽ chọn ta chứ không chọn cô. Dù gì ta cũng chưa xuất giá, còn cô, lại là Bát vương phi bị hưu.”

Giọng Lệnh Hồ Nguyệt khá bình thản, sắc mặt cũng tự nhiên, khiến nàng không thể nhìn thấu tâm tư của nàng ta.

Nỗi khiếp sợ trong lòng Kiều Linh Nhi dần tan biến, bất chợt nàng lại cảm thấy khá thú vị. Bao năm rồi nàng muốn tìm một người thú vị, muốn tìm một người dám nói thật, muốn tìm một người có đủ can đảm nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng tìm hoài không thấy. Không ngờ hôm nay, có thể nói là gặp may nhỉ?

“Hẳn cô cũng biết lời mình vừa thốt ra đã đủ để các cả các vị rơi đầu.” Rơi đầu trong ý của nàng chỉ là phân ưu, hoàn toàn không mang ý khiêu khích.

Mặt Lệnh Hồ Nguyệt không đổi sắc, nàng ta vẫn cười, “Ta biết chứ, Kiều tiểu thư là người dám làm dám chịu, sẽ không vì một vài lời bâng quơ mà giận cá chém thớt, khiến tỷ muội chúng tôi mất đầu. Hơn nữa lời ta nói đều là thật, ta tin rằng Thất vương gia cũng không phải người không hiểu đạo lý.”

Kiều Linh Nhi thản nhiên cười, “Lệnh Hồ tiểu thư có biết mình đã quên mất điều gì không? Điều ta muốn làm, Hiên sẽ làm, thứ ta muốn có được, Hiên sẽ đoạt nó cho ta, lời cô vừa nói khiến ta không vui, cô sẽ lập tức biến mất khỏi thế gian này, cô có hiểu không?”

Lệnh Hồ Nguyệt biến sắc, có lẽ nàng ta bị giật mình. Không phải vì lời nói của Kiều Linh Nhi, mà vì khi nói những lời này, trên người Kiều Linh Nhi toát ra khí thế bức người. Thứ khí phách này vừa chứa sát khí lại vừa cao quý, khiến người nghe thấy kinh hãi.

Nàng ta biết Kiều Linh Nhi không phải người nên dây vào, cũng biết Thất vương gia không phải người dễ chọc, nàng ta không dám tùy ý chọc giận Thất vương gia, nhưng vẫn nghĩ mình có thể áp đảo Kiều Linh Nhi. Song, lúc này đây nàng ta mới nhận ra mình sai lầm đến thế nào. Cô gái này không phải người nàng ta có thể chiến thắng, nàng ta không có đủ năng lực để làm điều này!

“Có những lời tuyệt không thể nói lung tung, mong Lệnh Hồ tiểu thư nhớ cho kỹ. Những lời hôm nay ta không mong nghe thấy lần hai.”

Sau khi nói xong, dường như Lệnh Hồ Nguyệt đã thấm câu, lời nói thể nói lung tung, giống như cơm không thể ăn bậy.

Năm người bọn họ đến Thất vương phủ đã mấy ngày, quan hệ từ thân thiết chuyển sang bất hòa, thậm chí còn nghi ngờ, oán hận lẫn nhau. Trong lòng Lệnh Hồ Nguyệt ngày càng mơ hồ, không biết sự lựa chọn lần này của nàng ta có chính xác hay không.

Vì rằng hai ngày trước khi tin tức truyền vào cung, Kiều Linh Nhi bị triệu vào từ sớm. Riêng Lăng Lung không khỏe nên ở phòng nghỉ ngơi, những người khác thì đến hoa viên thưởng ngoạn.

“Thật không biết vì sao Lung tỷ tỷ lại biến thành như vậy.” Công Tây Thanh nay đã khỏe lại cất lời oán hận.

Ai nấy đều lặng thinh.

“Ban đầu cô ta nói, sau khi đến Thất vương phủ rồi chúng ta sẽ ở cùng nhau, mọi người đều có thể vui vẻ. Nhưng bây giờ thì sao, mọi người cũng thấy, chúng ta ở đây đều chật vật qua ngày.” Công Tây Thanh cảm nhận được ngọn lửa giận dấy lên trong lòng, nàng ta phải trút hết ra mới hả lòng hả dạ.

“Thanh muội muội, muội đừng lo lắng quá. Tính tình Lung tỷ tỷ nào phải muội không biết, cô ta chính là như vậy đấy, nhẫn nhịn một chút sẽ qua thôi.” Mộ Dung Phong cất tiếng khuyên.

“Thế nhưng cô ta làm vậy không phải quá khinh thường người khác rồi sao?” Công Tây Thanh vẫn chưa thỏa mãn.

“Thôi thôi, chúng ta cũng không ở lại Thất vương phủ lâu, Thất vương gia không thích chúng ta ở đây cũng sẽ bẩm với Hoàng hậu nương nương cho chúng ta hồi phủ, chuyện này không phải không có khả năng, hà tất phải làm tổn thương hòa khí giữa các tỷ muội chứ?” Tôn Phong thở dài.

Lệnh Hồ Nguyệt không lên tiếng, có những chuyện nàng ta biết mình không nên nói.

“Tiểu thư.” Đào Nhi bước đến bên cạnh Lệnh Hồ Nguyệt, ghé sát vào tai nàng ta thì thầm vài câu.

Lệnh Hồ Nguyệt vội đứng lên, “Ta có việc cần giải quyết, mạn phép.”

Sau khi rời khỏi hoa viên, Lệnh Hồ Nguyệt nhíu chặt đôi mày, rảo bước về phía cửa vương phủ.

Sau khi rời khỏi vương phủ, nàng ta rẽ trái rẽ phải mấy vòng, cuối cùng dừng lại ở một viện tử khá yên tĩnh, trước mặt là một nam tử vận hoa phục, Lệnh Hồ Nguyệt lập tức cúi đầu, “Thỉnh an Bát vương gia.”

Tư Đồ Hách xoay người, liếc nhìn nàng ta một cái rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”

Lệnh Hồ Nguyệt không ngồi xuống, nàng ta vẫn cúi đầu, “Không biết Bát vương gia gọi tiểu nữ đến là có chuyện gì?”

Tư Đồ Hách không nổi giận, khóe môi y còn để lộ ý cười, “Nguyệt nhi, đã lâu như thế mà muội vẫn còn trách bổn vương?”

“Nguyệt nhi không dám.” Lệnh Hồ Nguyệt vẫn cúi đầu, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.

“Không dám? Không dám vậy vì sao không dám ngồi?” Giọng Tư Đồ Hách cũng đanh lại, tuy thế khóe môi vẫn ẩn chứa nụ cười khinh khỉnh.

Lệnh Hồ Nguyệt đành tạ ơn rồi ngồi xuống.

Tư Đồ Hách gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Tình hình trong Thất vương phủ thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play