Cùng lúc ấy, trong hoàng cung cũng không yên bình.
Hoàng hậu tọa trên cao thấy An công công được đưa vào, sắc mặt nàng ta đại biến, “Đã xảy ra chuyện gì?”
A Ngưu không dám giấu diếm, lập tức thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở Hồ phủ, “Nương nương, thuộc hạ đã kiểm tra
cẩn thận, quả thật mái ngói trên nóc phủ Hồ thái y rơi xuống nên làm An
công công bị thương.”
Đáy mắt Hoàng hậu ánh lên tia u ám, giọng nàng ta càng chùng xuống, “Đích thân ngươi kiểm tra?”
A Ngưu hơi ngẩn ra, “Là, là nô tài phái thuộc hạ vào kiểm tra.”
Nói xong, y để tên đã kiểm tra bước vào bẩm báo.
Sau khi nghe xong, nét mặt Hoàng hậu đanh lại, lớn tiếng quát, “Hồ đồ, nếu ngươi cho là có kẻ cố ý đả thương vì
sao không đích thân kiểm tra?”
A Ngưu vội quỳ sụp xuống, “Thuộc hạ biết tội.”
“Đưa hắn ra ngoài trước đi.” Hoàng hậu phất tay hạ lệnh.
“Dạ.” A Ngưu vội đứng dậy, đưa An công công xuống dưới.
“Nương nương, nô tỳ thấy có điểm bất ổn.” Quế ma ma đợi A Ngưu đưa người xuống xong mới bước đến bên cạnh Hoàng
hậu nói thật khẽ.
“Ý ngươi thế nào?”
“Nương nương, người đã quên chuyện hôm
nay Thất vương gia đích thân đến Vưu Ngọc cung sao? Nếu như không có
chuyện gì, Thất vương gia sẽ không đến nơi ấy. Hơn nữa sau khi nô tỳ rời khỏi Vưu Ngọc cung đã dò hỏi đám hạ nhân bên ấy, chúng nói Thất vương
gia nán lại không đến nửa nén hương đã bỏ đi. Nếu không phải vì muốn tìm thứ gì ở đấy, vì sao Thất gia lại vội vàng bỏ đi?”
Quế ma ma vừa dứt lời đã khiến Hoàng hậu tự hỏi.
Tìm thứ gì? Có thứ gì phải khiến Tư Đồ Hiên đích thân động thủ?
Lẽ nào…
“Ban nãy có kẻ truyền báo Kiều Linh Nhi
mất tích, có chuyện này không?” Hoàng hậu chợt nhớ ra tin tức vừa nghe
được, đôi mày phượng nhíu lại.
“Quả thật là có chuyện này, nô tỳ cũng
vừa hay biết. Ngay khi An công công xuất cung thì Kiều tiểu thư biệt
tăm, Thất vương gia còn phái người tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng đến nay
vẫn chưa tìm được, nô tỳ cũng không rõ nội tình.” Khi nhắc đến Kiều Linh Nhi, ánh mắt Quế ma ma ánh lên sự hung ác.
Hoàng hậu chẳng hề hay biết, tâm tư nàng
ta còn đang vương vấn chuyện Kiều Linh Nhi mất tích. Nàng ta không tìm
ra được nguyên do, chẳng lẽ có người muốn động thủ?
“Ngươi phái Hạ Quảng đi điều tra, xem xem kẻ nào đã ra tay. Có thể ra tay với người của Thất vương phủ ắt không
phải kẻ tầm thường, bổn cung muốn xem rốt cuộc là ai, bản lĩnh cỡ nào có thể bắt người từ Thất vương phủ.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay.” Giọng Quế ma ma thấp thoáng sự vui sướng.
Thấy Quế ma ma đi rồi, đáy mắt Hoàng hậu
càng lạnh lùng. Tư Đồ Hiên lo lắng cho Kiều Linh Nhi như thế, vậy mà ả
ta mất tích hắn lại tiến cung, lại còn ở không lâu, nếu không phải đang
tìm kiếm thứ gì, vì sao lại vào cung vào lúc này? Rốt cuộc Vưu Ngọc cung kia đang cất giấu thứ gì? Hai năm qua nàng ta phái Quế ma ma đi tìm
hiểu nhưng không thu được kết quả gì. Nàng ta vẫn biết nơi ấy cất giấu
bảo vật, chỉ có điều không thể tìm ra.
“Hoàng hậu nương nương, Bát vương gia cầu kiến.” Một ả cung nữ tiến vào bẩm báo.
“Truyền.” Nghe tin Tư Đồ Hách quay về, ánh mắt Hoàng hậu ánh lên một tia sáng.
Sắc mặt Tư Đồ Hách âm tràm, sau khi thỉnh an xong cũng không nói gì.
Hoàng hậu càng tò mò, nàng ta mỉm cười hỏi, “Hách nhi, có chuyện gì? Ai trêu chọc con?”
Nhìn thấy khuôn mặt thon thon dịu dàng
của Hoàng hậu, lửa giận trong lòng Tư Đồ Hách tiêu tan không ít, song
sắc mặt y vẫn âm trầm không đổi, “Mẫu hậu, kế hoạch tiếp theo thế nào?”
Không ngờ Tư Đồ Hách lại nhắc đến chuyện này, Hoàng hậu hơi ngẩn ra sau mới nhẹ hỏi, “Hách nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ có điều chuyện xảy ra ở Lưu Vân khiến y không vui.
Vốn dĩ y có thể nhanh chóng hồi kinh,
chẳng ngờ lại bị giữ lại vài ngày. Nếu không vì nghĩ đến sự giúp đỡ sau
này từ Thái tử Lưu Vân, y kiên quyết không bằng lòng lưu lại.
Hừ, chữa thương?
Điều dưỡng thân thể?
Sức khỏe của y ra sao lẽ nào y không biết? Những kẻ đó ngoài mặt làm ra vẻ vì y mà suy nghĩ, chỉ e là đã bắt tay với Thất ca.
Dù có ra sao, thứ y đã muốn nhất định không thể để kẻ khác cướp mất, bất kể là ngôi vị hoàng đế, hay là nàng!
“Mẫu hậu, người thật sự muốn nhi thần cưới công chúa sao?” Giọng Tư Đồ Hách trầm ngâm, chất chứa sự bất mãn.
Hoàng hậu thu lại nụ cười trên môi, “Hách nhi, con không muốn cưới công chúa?”
Tư Đồ Hách không nói gì nhưng thái độ trong lòng đã biểu lộ ra mặt, quả thật y không muốn cưới công chúa.
Hoàng hậu cả giận, “Hách nhi, lẽ nào con
đã quên lời của bổn cung? Con cưới công chúa thì hậu thuẫn càng thêm
vững chắc, dù sau này phụ hoàng không xem trọng con, con vẫn có thể dựa
vào Lưu Vân. Con ngẫm lại mà xem, nếu để Thất ca chiếm được sự ủng hộ từ Lưu Vân thì phải làm sao? Dù gì công chúa Lưu Vẫn cũng là nhi nữ mà
Hoàng đế Lưu Vân yêu thương nhất, sau này con và Hiên nhi có xung đột,
Lưu Vân đế quyết sẽ không đứng nhìn hiền tế bị khinh khi, tự khắc ông ta sẽ đứng về phía con. Thế nhưng nếu con không cưới công chúa, dựa vào
đâu mà mong Lưu Vân đế sẽ giúp con?”
Hoàng hậu nói liền một tràng vì kích động, sau đó ho khan mấy tiếng.
Tư Đồ Hách kinh hãi, vội vàng bước đến
vuốt lưng, giúp Hoàng hậu bình ổn hơi thở, “Mẫu hậu, người đừng nóng.
Nhi thần, nhi thần sẽ nghe lời người.”
Bấy giờ Hoàng hậu mới nguôi ngoai, trên
mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, “Không phải mẫu hậu muốn ép con, mẫu hậu biết con
muốn lấy người mình yêu, thế nhưng công chúa có thể giúp con, có thể
khiến tiền đồ của con càng thêm sáng lạn, nhất định không thể bỏ qua.
Nếu không những gì mẫu hậu giúp con bao năm nay đều hoài phí.”
Tư Đồ Hách vẫn trầm ngâm như trước, y chẳng nói gì, trong lòng rối bời không biết phải làm sao.
“Mẫu hậu cũng biết mấy năm qua con vất vả không ít. Nhưng Hách nhi à, dù có cực khổ con cũng không thể buông tay. Tâm tư phụ hoàng ra sao, mẫu hậu tin là con hiểu rõ. Trong mấy năm qua, nếu không vì Hoàng tổ mẫu thường nói giúp con trước mặt ngài, chỉ e con càng khó xoay mình. Vì thế cho nên sau này hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn.”
Hoàng hậu thở dài.
Tư Đồ Hách đành gật đầu, “Nhi thần hiểu.”
Ngay lúc này, Quế ma ma đẩy cửa bước vào, sắc mặt hoảng hốt, “Nương nương, An công công tỉnh rồi.”
Hoàng hậu chau mày, “Tỉnh thì tốt.”
“Thế nhưng, thế nhưng…” Quế ma ma ấp úng không dám nói.
“Chuyện gì mau nói, chớ có dông dài.” Hoàng hậu quắc mắt quát.
“Thế nhưng An công công mất trí nhớ.”
Mất trí nhớ?
Chân mày Tư Đồ Hách cũng nhăn lại, y biết An công công luôn được mẫu hậu xem trọng, đã xảy ra chuyện gì khiến hắn mất trí nhớ?
Nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt Tư Đồ
Hiên, Hoàng hậu không đợi y hỏi đã vội giải thích, “Hôm nay bổn cung
phái Tiểu An Tử đến phủ Hồ thái y thông truyền, không ngờ bị mái ngói ở
phủ họ Hồ đập phải đầu, bây giờ thì mất trí nhớ.”
Lại có cả chuyện này sao?
Đại điện Hồ phủ? Mẫu hậu sai người đến Hồ phủ để làm gì?
Hoàng hậu bật cười rồi lắc đầu, “Con đừng lo lắng, sức khỏe bổn cung không đáng lo, thế nhưng Thái hậu vẫn chưa
hồi phục hoàn toàn. Vì thế ta mới sai Tiểu An Tử đến Hồ phủ đưa Hồ thái y tiến cung, nào ngờ lại xảy ra chuyện.”
Chân mày Tư Đồ Hách càng nhíu chặt hơn, “Sức khỏe Hoàng tổ mẫu vẫn chưa ổn sao?”
Y không muốn Hoàng tổ mẫu xảy ra chuyện,
dù gì mấy năm qua y cũng tốn không ít công sức thay đổi thái độ của
Hoàng tổ mẫu với mình. Y còn muốn nhờ Hoàng tổ mẫu nói giúp vài câu,
khiến phụ hoàng coi trọng hắn hơn.
Hoàng hậu thở dài rồi lắc đầu, “Lúc con
vừa đến Lưu Vân thì người vẫn khỏe, nhưng khi Hiên nhi hồi kinh thì tình hình chuyển xấu. Nhất là sau khi Kiều tiểu thư tiến cung, bệnh tình của người càng trầm trọng hơn.
Nghe nhắc đến tên Kiều Linh Nhi, trái tim Tư Đồ Hách chùng xuống, “Linh Nhi tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu?”
Hoàng hậu gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ bất
đắc dĩ, “Hoàng tổ mẫu của con đối xử với cô ta tốt như thế, không ngờ cô ta rời kinh đã bặt tích bảy năm, bây giờ quay về không biết đã nói gì,
xem kìa… Ôi chao.”
“Nương nương, người đừng quá lo lắng,
Thái hậu nương nương nhất định sẽ không sao, người đừng quá lo lắng.”
Quế ma ma không muốn thấy Hoàng hậu khổ sở, bèn tiến lên an ủi.
“Nhi thần đi hỏi nàng ta cho rõ, rốt cuộc nàng ta đã nói với Hoàng tổ mẫu những gì. Nhi thần sẽ bắt nàng ta tiến
cung bồi tội với Hoàng tổ mẫu.” Tư Đồ Hách giận dữ bỏ lại câu này, xoay
người toan xuất môn.
“Hách nhi.” Hoàng hậu vội gọi với theo, bấy giờ nàng ta cũng đã rõ, chuyện đó không phải do y làm.
Tư Đồ Hách dừng bước, xoay người lại, “Mẫu hậu, người còn gì căn dặn?”
Hoàng hậu ý tứ gọi Quế ma ma lại đỡ nàng
ta đứng lên, tiến về phía trước vài bước rồi nói: “Hách nhi, bổn cung
nghe nói Kiều tiểu thư mất tích.”
Mất tích?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Hách vô cùng kinh ngạc, chẳng phải nàng ta vừa hồi kinh sao, vì sao đã lại mất tích?
“Bổn cung cũng không rõ đã xảy ra chuyện
gì, thế nhưng bây giờ Thất vương gia đã sai người đi điều tra tung tích
của nàng ta. Thế này đi, con cũng dẫn người đi tìm thử, lát nữa phụ
hoàng ắt sẽ hỏi đến, khi ấy cũng dễ bề ăn nói.
Hoàng hậu vừa dặn dò xong, Tư Đồ Hách vâng theo, xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Nương nương, vì sao người muốn Bát vương gia đi tìm?” Quế ma ma không giải thích được, Bát vương gia hẳn nên đi
làm chuyện khác mới phải, hơn nữa nương nương cũng không ưa Kiều Linh
Nhi, sao có thể muốn Bát vương gia đi tìm?
“Dù bổn cung không cho, nó cũng sẽ đi tìm.” Hoàng hậu nở nụ cười lạnh lùng.
Quế ma ma vẫn mơ hồ, nhưng không dám tùy tiện hỏi thêm.
“Nếu là kẻ vô dụng thì không thể giữ lại.” Quay về bảo tọa, Hoàng hậu mới cất tiếng.
Quế ma ma ngẩn ra, trong lòng như đã nguội lạnh.
Lẽ nào…
Thật ra chưa hề có bất kì nghi vấn gì, nàng ta ắt tự hiểu.
“Dạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT