Thời Bố khẽ rùng mình, vội vàng bước đến xem sao, nào ngờ người thân đầy máu kia đã chạy về phía y.
Giữa thời khắc quan trọng này Thời Bố
không được phép phạm bất kì sơ xuất gì, y không vội tiến lên xem người
nọ đã xảy ra chuyện gì mà quan sát những người khác đang từ từ đuổi
theo, nghe bọn họ bàn luận.
Đột nhiên một người khác xuất hiện trước mặt Thời Bố, cúi đầu nói, “Thời thị vệ, Vương gia có lệnh triệu về.”
Thời Bố nhíu mày.
“Người kia có vấn đề.” Người vừa đến chẳng nói nhiều mà chỉ bỏ lại một câu này rồi xoay người bước vào một gian phòng.
Sau khi quay về phòng, độc dược đã được
giảm bớt, sắc mặt Kiều Linh Nhi cũng tốt hơn một chút, nhưng dáng vẻ mồ
hôi đầm đìa kia khiến người ta vừa nhìn đã không yên lòng.
Chân mày Bách Lý Thần vẫn nhíu chặt, nhìn tiểu cô nương kia lao tâm lao lực, trong lòng hắn thật sự không muốn
nhưng chẳng thể nói ra.
Hắn vươn tay giúp nàng lau mồ hôi, sau mới cất tiếng, “Linh Nhi, Thất vương gia không sao chứ?”
Bách Lý Thần nhìn nàng rồi thở dài, đôi mày luôn nhíu chặt cũng dần giãn ra, “Vất vả cho nàng rồi.”
Kiều Linh Nhi nhận lấy chiếc khăn tay từ
Bách Lý Thần, nàng chấm hết mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi chớp mắt, “Thần, huynh không trách ta sao?”
Bách Lý Thần bỗng thấy buồn cười, “Nếu ta trách muội thì có chắc muội sẽ không gây họa nữa?”
Kiều Linh Nhi lại chớp mắt, đôi mày nhỏ cau lại, “Thần, có ai gặp rắc rối sao?”
Ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa như bánh bao, càng nhìn càng thấy yêu, càng thấy vui lòng.
Bách Lý Thần bỗng thấy bất đắc dĩ, còn
không rắc rối cho được ư? Là ai muốn tùy tiện nghiêm phạt người khác? Là ai liên lụy người khác cùng nàng đùa bỡn một phen? Là ai muốn tìm ra
gốc gác hang ổ của kẻ nọ?
Nếu nàng nói không phải thì là không phải, chiều theo ý nàng cũng chẳng hề gì.
Nghĩ vậy, Bách Lý Thần khẽ lắc đầu.
Kiều Linh Nhi nhận ra sự bất đắc dĩ trong ánh mắt hắn, bất chợt nàng nở nụ cười thật tươi. Sau cùng mới nghiêm
mặt lại, chăm chú quan sát tình hình xung quanh, nhìn thấy đám người
Thời Bố cũng ở đấy mới yên tâm hỏi, “Chuyện kia huynh xử lý thế nào?”
“Ban nãy Bát vương gia có đến đây.” Bách Lý Thần chẳng giấu nàng.
Thật ra không cần Bách Lý Thần nói Kiều
Linh Nhi cũng biết. Khi ấy, dù nàng đã dặn không một ai được quấy rầy,
nhưng không có nghĩa nàng không biết những chuyện xảy ra xung quanh. Tư
Đồ Hách nói gì nàng đều biết cả. Thế nhưng Bách Lý Thần đã dặn dò Vệ
Phàm ra ngoài làm gì thì nàng lại không biết.
“Chuyện này ta biết. Thần, huynh sai Vệ Phàm đi đâu?”
Nghe thấy tiểu thư nhắc đến tên, Vệ Phần hơi giật mình.
Thật ra y có hơi e dè vị tiểu chủ tử này. Những năm gần đây gia luôn chiều theo ý nàng, không dung bất kì ai đối
nghịch, mà vị tiểu thư kia luôn thấy cuộc sống thiếu thú vị, bình thường vẫn luôn tìm vui từ bọn họ. Khổ một nỗi sau khi bị hạ cổ bọn họ chẳng
thể nói ra. Thế nên người không sợ vị tiểu chủ tử này hẳn phải là một
nhân tài.
“Ta dặn dò Vệ Phàm đi giải quyết một số
việc. Linh Nhi, lưới nhền nhện kia nhất định còn tìm đến Thất vương gia, đến khi ấy muội định thế nào?” Bách Lý Thần không muốn nàng tiếp tục
truy hỏi chuyện hắn đã an bài, nên đành lái sang vấn đề khác.
Kiều Linh Nhi cũng rất thật thà, suy nghĩ của nàng đã bị lái theo sự chỉ dẫn của người ta, “Vẫn chưa biết thế
nào, đợi khi Thất gia tỉnh lại còn phải chỉnh đốn Lưu Thủy lầu, chuyện
này phải dựa vào huynh, kế hoạch huynh vạch ra thế nào thì cứ y vậy mà
thực hiện.”
Lúc này Kiều Linh Nhi rất tùy hứng, dù gì chỉ cần giao chuyện này cho Bách Lý Thần, nàng sẽ không phải lo lắng
nữa, khả năng của Bách Lý Thần ra sao nàng biết rõ, nhất định y sẽ xử lý thỏa đáng.
Thế nhưng vẫn còn một số chuyện khiến nàng bận tâm…
“Thần, chuyện này không ảnh hưởng gì đến huynh chứ?”
Bách Lý Thần đang định trả lời vấn đề
trước thì nàng đã lại hỏi sang câu khác, câu hỏi sau này khiến hắn ngẩn
ra. Dẫu thế trong lòng bỗng thấy ngọt ngào đến lạ.
“Triều đình đang ở trong tay địch, hôm nay chính là lúc.”
Bách Lý Thần nói không rõ ràng, thế nhưng chính gì không rõ ràng nên Kiều Linh Nhi mới hiểu thêm ý tứ của hắn,
nàng chẳng dám nhiều lời. Có một số việc không thể giải thích tường tận, lại có một số việc dù giải thích cũng chẳng rõ ràng.
“Ừm, vậy thì tốt rồi.” Kiều Linh Nhi gật đầu, ánh mắt nàng lại đặt trên người nằm trên giường.
“Tiểu thư, gia không sao chứ?” Thời Bố nóng lòng hỏi.
Thời Thiến trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng, “Y thuật của tiểu thư mà huynh còn không tin tưởng?”
Thời Bố hơi xấu hổ, y lắc đầu, “Không phải không phải, ta…”
“Ta ta cái gì, lúc nãy tay huynh bị bỏng không việc gì chứ?”
Giọng Thời Thiến tuy hung hãn nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng, một sự dịu dàng hiếm thấy.
Kiều Linh Nhi chớp mắt, nàng định trêu
ghẹo Thời Thiến mấy câu nhưng nhớ ra bây giờ đang là lúc nhạy cảm, quan
tâm người khác vẫn quan trọng hơn, nàng cất tiếng, “Thời Bố, đã xảy ra
chuyện gì?”
“Tiểu thư, ban nãy tiểu nhị của tiệm đưa
nước đến, y vụng về nên Thời Bố mới bị bỏng.” Thời Thiến hiếm khi lên
tiếng thế này, nếu như thường ngày nàng ta đã chẳng nói lấy một câu.
Kiều Linh Nhi chẳng những quan tâm mà còn bị chuyện này cuốn hút, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng đã dặn dò dù có là ai cũng không
được vào phòng, bọn họ có ăn gan hùm cũng chẳng dám trái lệnh nàng, sao
lại tự ý đưa nước đến.
Từ đó mà suy, rõ ràng là có người cố ý!
“Linh Nhi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem sao.” Bách Lý Thần nhận thấy sắc mặt Vệ Phàm thay đổi nên viện ra cớ này.
Kiều Linh Nhi cũng thấy mệt mỏi, nàng
chẳng để ý nhiều mà gật đầu ngay, “Huynh bận thì cứ đi trước, ta cũng
muốn nghỉ ngơi một lát.” Bách Lý Thần để Thời Thiến ở lại hầu hạ, còn
mình thì dẫn Thời Bố và Vệ Phàm ra ngoài, bắt đầu xử lý tình hình.
“Khi nãy là thế nào?” Sắc mặt Bách Lý Thần lạnh lùng hẳn, chẳng khác gì vẻ mặt thường ngày của Tư Đồ Hiên.
Vệ Phàm lập tức cúi đầu, “Gia, khi nãy
người sai thuộc hạ đi tung tin, thuộc hạ còn chưa kịp làm thì đã thấy
người trong phòng Bát vương gia đã bị ám sát. Nhưng kỳ quái ở chỗ lại
chẳng có động tĩnh gì. Chẳng những thế mà bây giờ đã được dọn rất sạch
sẽ.”
Vệ Phàm vừa kể vừa nhìn về phía hành lang.
Thời Bố cũng nhớ lại chuyện ban nãy, y vẫn giữ im lặng đợi quyết định của Bách Lý Thần.
“Chắc chắn là người kia?”
“Chắc chắn.” Vệ Phàm hùng hồn khẳng định.
Bách Lý Thần cúi đầu trầm ngâm một lát, “Ngươi tiếp tục thực hiện việc kia đi.”
Vệ Phàm có phần không hiểu, thế nhưng sắc mặt gia không được tốt, y cũng chẳng dám nhiều lời.
“Thời Bố, ngươi đi tìm tung tích Trương đại nhân, xem xem đêm nay ông ta đến gặp ai.”
Thời Bố muốn ở lại bảo vệ Tư Đồ Hiên, hơn nữa nhiệm vụ của y vốn dĩ là bảo vệ Thất gia mà thôi. Thế nhưng lúc này y hiểu, chỉ cần là ý của tiểu thư, nhất định gia sẽ cho phép. Tiểu thư
bảo y nghe theo ý Thần vương gia, y không thể trái lời.
“Dạ, Thần vương gia.”
Thời Bố và Vệ Phàm đi rồi, Bách Lý Thần không quay về phòng ngay mà đến gian của Tư Đồ Hách.
Tư Đồ Hách đang nghỉ ngơi, thấy Bách Lý Thần đến, hắn có phần ngạc nhiên, “Thần vương gia, Thất ca thế nào rồi?”
Bách Lý Thần khẽ cười, “Lẽ nào Bát vương gia không tin tưởng y thuật của Linh Nhi?”
Chỉ một câu nói đã khơi ra quan hệ giữa
Bách Lý Thần và Kiều Linh Nhi, điều này khiến Tư Đồ Hách không thoải
mái. Sắc mặt hắn còn dễ coi được ư?
Kiều Linh Nhi vốn là phi tử của hắn,
nhưng vì một số chuyện nên phải bước đến đường cùng mà thôi. Dù trước
đây hắn hưu nàng, nhưng nàng vẫn là của hắn, khả năng của nàng đến đâu
chẳng lẽ hắn lại không biết?
Xem ra chuyện sắp xếp ban nãy chưa ảnh hưởng gì?!
Bách Lý Thần không bỏ qua sự thất vọng
lẫn phẫn nộ chợt lóe lên trên khuôn mặt Tư Đồ Hách, thế nhưng hắn chỉ có thể khách khí giữ im lặng.
“Ha ha, Thần vương gia thật khéo đùa, sao bổn vương lại hoài nghi y thuật của Linh Nhi chứ. Y thuật của nàng ra
sao bổn vương là người rõ nhất. Chỉ cần Thất ca không việc gì là tốt
rồi.”
Tư Đồ Hách vừa nói xong, chẳng đợi Bách
Lý Thần đáp trả hắn đã bồi thêm, “Không biết Thần vương gia định xử lý
ông chủ của Lưu Thủy lầu thế nào?”
“Không ngờ trong kinh thành lại có người
mang dã tâm độc ác đến thế, khiến cả Thất vương gia lẫn Bát vương gia
đều bị thương, đây là lỗi của chúng tôi. Xin Bát vương gia yên tâm,
chuyện này bổn vương sẽ đòi lại công bằng cho Bát vương gia.”
Bách Lý Thần vừa dứt lời thì một gã thị
vệ đã lao đến cửa, gã chẳng nhìn Bách Lý Thần mà xông thẳng đến chỗ Tư
Đồ Hách, “Vương gia, không xong rồi, việc lớn hỏng rồi.”
Thấy gã thị vệ hốt hoảng, sắc mặt Tư Đồ Hách đại biến, “Có chuyện gì mà vội vàng thế?”
“Vương gia, chủ điếm bỏ trốn rồi, Lưu
Minh bỏ trốn rồi.” Thị vệ kia nào đâu chỉ kiến Tư Đồ Hách nóng ruột, đến bản thân gã cũng lo lắng chẳng kém.
Gương mặt Bách Lý Thần cũng biến sắc, “Thế này là thế nào?”
Thị vệ kia nghe thấy tiếng Bách Lý Thần mới phát hiện ra sự có mặt của hắn, gã im bặt không dám nói lấy nửa câu.
“Thần vương gia, chuyện này là sao?” Sắc mặt Tư Đồ Hách chùng xuống, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần.
Sắc mặt Bách Lý Thần cũng chẳng khá hơn,
“Bát vương gia, bổn vương nói sẽ đòi lại công bằng cho ngài, lời đã nói
sẽ không thay đổi. Ngày mai là đại hôn của hoàng huynh, bổn vương nhất
định sẽ khiến Bát vương gia dự yến hội với sự hài lòng.”
Nói xong, Bách Lý Thần tức giận bỏ đi.
Khi Bách Lý Thần vừa xoay lưng, một ý cười khẽ lóe lên trong mắt Tư Đồ Hách, hắn quay trở về giường, đôi mắt hơi khép lại.
Sau khi ra khỏi cửa, Bách Lý Thần tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Nếu tiểu cô nương kia muốn xem tiết mục
đặc sắc, sao hắn có thể để nàng thất vọng chứ. Thế nhưng bây giờ e là kế hoạch không được hoàn mỹ, thời gian quá gấp rút.
Khóe môi Bách Lý Thần lộ ra nụ cười bá đạo, hắn ung dung bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT