Tâm Đoàn tri phủ chết lặng, dù rất đau lòng ông ta cũng phải lấy ra thứ quý giá kia.

Thế là Đoàn tri phủ chỉ còn cách sai hạ nhân đi lấy.

Khi nhìn thấy người đang cầm Vân liên lên, trái tim Kiều Linh Nhi thắt lại đau đớn, cơn giận lộ rõ trên gương mặt nàng khiến Tư Đồ Hiên lo lắng nhíu chặt đôi mày kiếm, hắn lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại.

Thế nhưng lúc này đây Kiều Linh Nhi còn cảm nhận được sự lo lắng của Tư Đồ Hiên sao? Cả người lẫn tâm nàng đều dồn nỗi căm hận vào cô gái trước mặt.

Hận ý dày đặc, nỗi tức giận khôn cùng tràn ngập đại điện chỉ trong nháy mắt, khiến nữ tử đang cầm Vân liên phải ngẩng đầu xem chuyện gì đang xảy ra.

Không ngẩng đầu lên thì tốt rồi, một cái ngẩng đầu này khiến nữ tử kia bị dọa suýt ngất, tay nàng ta buông lơi đánh rơi đóa Vân liên.

Nói thì chậm, làm thì nhanh, Thời Thiến tức tốc phi đến đỡ lấy đóa Vân liên, rồi quay lại nhìn tiểu thư, phát hiện ánh mắt tiểu thư đầy đau thương, đầy hận ý, đầy sự hối hận. Thời Thiến nhíu mày, nàng ta xoay đầu về phía cô gái vừa bước vào, đôi mắt nheo nheo, là người đàn bà kia?

Biểu hiện của Kiều Linh Nhi và Thời Thiến rất không bình thường, hơn nữa nữ tử vừa bước vào cũng kì lạ chẳng kém, Tư Đồ Hiên lập tức hiểu đã xảy ra chuyện, hơn nữa nguyên nhân chính là cô gái kia.

“Nguyên nhân?” Kiều Linh Nhi không đứng dậy, nàng chỉ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, tiếng nói lạnh lùng đến cực độ, khiến cho người nghe cảm thấy như một khối băng đang kết tinh trong lòng, cảm giác nguy hiểm, thậm chí là sợ hãi.

Nữ tử kia vội vàng quỳ xuống, khấu đầu nhưng chẳng nói gì.

Đoàn tri phi không rõ tình hình, nhưng thấy thê tử mình quỳ sụp xuống lại thương xót không nỡ, ông ta bèn lên tiếng cầu xin, “Vị cô nương kia, không biết thê tử ta đã làm gì sai, cô nương…”

“Ta không hỏi ông, câm miệng.” Kiều Linh Nhi không nhẫn nhịn được nữa, nàng gằn giọng quát, lửa giận chất chứa vẫn vẹn nguyên.

Nếu như bình thường, Đoàn tri phủ nhất định không để kẻ nào làm càn trước mặt, toàn thành Phù Dung này dù gì cũng là của ông ta, thích gì làm nấy nào đến lượt người khác nói này noi nọ, thậm chí còn dùng câu mệnh lệnh để chỉ trích. Thế nhưng hôm nay là đang ở trước mặt Thất vương gia, hơn nữa vị vương gia kia còn giăng một cái bẫy vô cùng lớn, gan ông ta đủ to để cãi lại sao?

Phải, không có gan, nên đành chịu trận!

“Nói.” Kiều Linh Nhi quay đầu lại, ánh mắt phẫn nộ lẫn căm hờn dừng lại trên người cô gái kia.

Nữ tử kia chỉ lắc đầu, lặng thinh không nói.

“Nói.” Kiều Linh Nhi không thê kiên nhẫn thêm nữa, nàng giận dữ đứng bật dậy,

Tư Đồ Hiên vội kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, cố gắng giữ lấy nàng, hắn cảm nhận được nàng đang run rẩy, nhất thời thấy chua xót trong lòng.

Hắn chưa từng thấy nàng như thế này. Trong suy nghĩ của hắn, nàng chính là một tiểu cô nương tài ba không gì sánh được.

Nhưng tại thời khắc này, sự ngây thơ đã rời bỏ nàng, thay vào đó là tang thương, tang thương khiến tim hắn nhói lên.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nỗi đau trong ánh mắt kia thật quá, rõ ràng quá.

Cái ôm ấm áp khiến Kiều Linh Nhi bình tĩnh lại, đôi mắt ngập trần tức giận dần chuyển sang sự lo lắng, rồi sợ hại, cuối cùng nàng đã bình tình lại, không run rẩy, không lo sợ, không hoảng loạn hay giận dữ.

Hắn luôn ở bên cạnh nàng, hắn vẫn luôn luôn hiện diện bên cạnh nàng.

“Linh Nhi, nàng đừng nóng.” Hai tay Tư Đồ Hiên giữ chặt lấy Kiều Linh Nhi, giọng nói thuần hậu nhưng mạnh mẽ từ từ thấm vào tim nàng, khiến nỗi sợ hãi hoàn toàn tan biến.

Một tiếng “bốp” chợt vang lên, khiến những con người đang ngẩn ra như bừng tỉnh.

“Thời Thiến…” Thời Bố hét lên với tất cả sự ngạc nhiên, y không rõ vì lý do gì Thời Thiến đột nhiên ra tay đánh người. Y biết võ công của Thời Thiến không tối, nhưng lại chưa từng thấy nàng ta động thủ với người khác, nhất là với nữ nhân trói gà không chặt.

Thời Thiến không để ý đến Thời Bố, nàng ta giận dữ quát lên với nữ tử ngã sõng soài trên nền đất, “Nói, rất cuộc là vì sao?”

Thời Thiến không thể nào quên được dáng vẻ đau thương khi cầm y phục của tiểu thư năm xưa, nếu không phải vì ả tiện nữ này thì tiểu thư đâu đến mức mất cả ý chí sinh tồn. Nếu như Thần vương gia không xuất hiện, e là tiểu thư đã không còn trên thế gian này nữa. Thời Thiến đã thề với lòng, nàng ta nhất định bắt ả tiện nhân này phải trả giá thật đắt!

Tuy rằng những năm gần đây tiểu thư đã sống vui vẻ hơn, nỗi đau thương, sự lo lắng trong ánh mắt đã không còn. Dù thế, nhưng Thời Thiến biết, nàng ta biết rằng tiểu thư cố giấu nỗi đau này vào góc sâu nhất trong tim, tiểu thư làm thế vì không muốn bọn họ lo lắng, chính là vì muốn mọi người quên đi chuyện đã xảy ra kia.

Tiểu thư đã phải kiềm chế đến mức nào mới được như thế chứ?

Khi ấy, nếu không phải vì tiểu thư ngăn cản, Thời Thiến nàng nhất định sẽ đi khắp thế gian truy lùng ả tiện nhân này, tự tay lóc da xẻ thịt ả!

“Ngươi, ngươi làm gì vậy? Phu nhân, nàng không sao chứ?” Đoàn tri phủ dù e sợ Thất vương gia nhưng dù gì cũng là phu nhân của mình, cũng là người chung gối năm năm qua.

Thấy Đoàn tri phủ cẩn thận đỡ ả tiện nhân kia dậy, Thời Thiến lạnh lùng cười một tiếng, “Ông có biết ả tiện nhân này lòng dạ thế nào không?”

Đoàn tri phủ nào hiểu được những lời Thời Thiến nói, ông ta đáp, “Không phiền cô nương quan tâm, phu nhân của bổn quan thế nào bổn quan hiển nhiên biết rõ.”

Nói đoạn, ông ta vươn bàn tay to lớn lau nhẹ khóe môi rướm máu của nữ tử bên cạnh, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Kiều Linh Nhi đã bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa lãnh ý, “Tố Vân, đến ngày hôm nay, hẳn là ta cũng nên biết nguyên nhân rồi chứ.”

Đoàn tri phủ hơi khựng lại, mơ hồ không rõ vì sao cô nương kia lại biết tên phu nhân mình, lẽ nào phu nhân thật sự có quen bọn họ? Nghe giọng nói này, có lẽ năm xưa phu nhân đã làm chuyện có lỗi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nữ tử tên gọi Tố Vân vẫn lắc đầu, ánh mắt nàng ta xót xa đầy bi thương, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống.

“Chuyện ngươi gây ra trước đây, ta tin là ngươi có nỗi khổ riêng. Dù ngươi có nói ra cũng chưa hẳn ta sẽ tha thứ, nhưng lý do này sẽ xác định kết cục của ngươi đi về đâu.” Kiều Linh Nhi lạnh lùng nói, Tư Đồ Hiên nghe vậy càng nhíu mày chặt hơn nhưng vẫn im lặng. Khi nàng giải quyết chuyện gì tuyệt nhiên không muốn bị bất kì ai quấy rầy.

“Vị cô nương này, ta nghĩ cô nương hiểu lần rồi, thê tử ta vào phủ đã hơn năm năm, sao nàng ấy có thể làm chuyện gì có lỗi với cô nương năm năm trước được chứ? Chắc cô nương đã nhận nhầm người rồi.” Đoàn tri phủ cãi lại, nhưng ngay đến bản thân ông ta cũng cảm thấy không thuyết phục.

Nếu như nhận lầm người, Tố Vân không thể có phản ứng này. Thế nhưng năm năm qua Tố Vẫn luôn là một người vợ hiền lương thục đức, sao có thể làm ra chuyện thương thiện hại lý?

Tố Vân vẫn không nói gì, cũng không biện minh gì.

Không còn cách nào khác, Thời Thiến bước lên nắm chặt lấy Tố Vân, “Rốt cuộc ngươi có nói hay không?”

Liếc thấy thị vệ sắp xông vào, Tư Đồ Hiên bèn lên tiếng, “Thời Thiến.”

Bất kể đã xảy ra chuyện gì cũng không thể làm lớn chuyện, nếu mấy tên thị vệ kia xông vào lại càng phức tạp.

Giọng nói hùng hậu lại uy nghiêm, khiến Thời Thiến khựng lại rồi giận dữ ném Tố Vân xuống đất.

“Phu nhân, nàng không sao chứ.” Đoàn tri phủ thấy phu nhân mình bị ném xuống đất như món đồ cũ bụi bặm, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng lao đến hỏi han.

Tố Vân lắc đầu, đã bao năm rồi, nàng ta cũng trốn đến được trấn Phù Dung mà vẫn chạm mặt bọn họ, tức thiên ý đã định. Tố Vân không thể cự tuyệt thiên ý, không thể cự tuyệt số phận mà ông trời an bài, chẳng phải vậy sao?

Sai làm nàng ta gây ra năm xưa nay đã thành một phán quyết treo lơ lửng, thế nhưng…

“Tiểu thư, nô tỳ biết sai, nô tỳ không dám cầu xin tiểu thư tha thứ.. Thế nhưng mong tiểu thư hiểu cho, nô tỳ thật sự không cố ý hại tiểu thư, không cố ý hại bọn họ.” Tố Vân rời khỏi vòng tay Đoàn tri phủ, nàng ta lê đến trước mặt Kiều Linh Nhi, vừa khấu đầu vừa nói.

Kiều Linh Nhi cười nhạt, cảm giác tuyệt vọng lại dấy lên trong lòng nàng lần thứ hai, “Đường muốn đi là do bản thân chọn lựa, muốn hay không muốn cơ hội cũng chỉ có một lần, rốt cuộc là vì sao?”

Tố Vân ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn về phía Kiều Linh Nhi, nàng ta chăm chú đến độ như muốn khắc sâu hình bóng của Kiều Linh Nhi vào tâm trí.

Cuối cùng, khóe miệng nàng ta vẽ lên một nụ cười rất khẽ, “Tiểu thư, nô tỳ không dám cầu xin tiểu thư tha thứ. Con đường nô tỳ lựa chọn, nô tỳ sẽ đi đến cùng, nô tỳ cũng sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình. Tiểu thư, nếu có kiếp sau, nô tỳ sẽ đi tìm tiểu thư đầu tiên chứ không phải ai khác.”

Tố Vân vừa dứt lời đã ngã gục trên đất.

Đoàn tri phủ hét lên, “Phu nhân, nàng làm sao vậy?” Ông ta vội vàng đỡ lấy phu nhân mình, phát hiện ra vệt máu nơi khóe miệng, “Phu nhân, phu nhân, nàng làm sao vậy?”

Kiều Linh Nhi vẫn ngồi nguyên vị, ánh mắt nàng lạnh lùng tựa như người trước mặt chẳng hề liên quan đến nàng.

Nàng hiểu rõ ả ta, nếu đã muốn uống thuốc độc tự sát, nàng hà tất phải ngăn cản? Qua bao năm, không phải nàng không muốn tìm, chỉ sợ rằng đáp án thu được sẽ khiến nàng thất vọng. Hôm nay tuy không có được câu trả lời cụ thể, nhưng nàng cũng đã đoán được phần nào. Cảm giác thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng dường như chẳng may mảy xuất hiện, có chăng chỉ hơi đau lòng một chút.

Đến khi rời khỏi trấn Phù Dung, Kiều Linh Nhi vẫn không nói một lời, nàng ngơ ngẩn tựa đầu vào ngực Tư Đồ Hiên, ánh mắt mông lung trải đến từng ngóc ngách, vừa như đang bay bổng nơi xa xăm, lại vừa như tập trung chỉ tại một vị trí.

Tư Đồ Hiên vẫn cảm nhận được sự run rẩy của nàng. Dù là rất nhỏ, dù nàng cố gắng che giấu, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

Những chuyện kia nàng không muốn nói, không muốn nhắc đến, hắn tuyệt đối không thể hỏi.

“Hiên, chàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra có phải không?” Một lúc lâu sau, Kiều Linh Nhi mới lên tiếng.

Tư Đồ Hiên vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặtnhỏ nhắn mềm mại của nàng, “Nếu nói ra khiến nàng dễ chịu hơn, ta sẽ nghe; nếu nói ra khiến nàng đau lòng, ta cũng vẫn nghe, đau thương qua rồi vui vẻ sẽ đến. Linh Nhi, nếu có thể, ta nguyện chịu mọi tổn thương, mọi đau đớn thay nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play