Kiều Linh Nhi nhìn về nơi giọng nói kia phát ra, hóa ra là người quen, đó không phải Mộ Dung Thiên Vũ thì còn ai nữa?
“Tiểu thư, đó là Mộ Dung công tử sao?” Vân Lam cúi đầu hỏi.
Kiều Linh Nhi chau mày gật đầu, không
biết Mộ Dung Thiên Vũ muốn gặp Tư Đồ Hiên làm gì. Mấy hôm nay nàng đã
quan sát kỹ càng mới hay rằng Thất vương phủ hiện tại không phải nơi
người bình thường có thể bước vào. Dáng dấp Mộ Dung Thiên Vũ như thế,
phần nhiều là không thể gặp được Tư Đồ Hiên.
Sự hợp tác giữa Tư Đồ Hiên và Mộ Dung gia đã trở thành thế nào trong bảy năm qua?
Nhớ đến Mộ Dung Thiên Tình, hai hàng lông mày của nàng càng nhíu chặt hơn, không biết hiện giờ cô ta ra sao.
Trước đây tốn công tính kế làm nàng bị thương, khiến nàng rời xa Tư Đồ
Hiên, rốt cuộc Mộ Dung Thiên Tình kia muốn đạt được điều gì, và đã đạt
được điều gì? Xem ra là cái gì cũng không được thì phải? Giả như được,
thì người đứng bên cạnh Tư Đồ Hiên ngày hôm nay đã là Mộ Dung Thiên
Tình.
“Tiểu thư, Mộ Dung công tử muốn gặp Thất
gia làm gì?” Vân Lam buồn bực nói, cô đã gặp qua Một Dung Thiên Vũ một
lần nên nhận ra hắn ta. Hắn ta đến gặp Thất gia vì chuyện gì chứ?
“Qua bên ấy xem thử.” Kiều Linh Nhi suy nghĩ một lát rồi ung dung nói.
Thời Thiến nhíu mày, toan khuyên nhủ thì
nàng đã cả cười, “Chúng ta chỉ sang xem một chút thôi chứ không làm gì
cả, không cần phải lo lắng.”
Tiểu thư đã nói thế, Thời Thiến còn biết nói gì hơn? Đành yên lặng tháp tùng.
Mộ Dung Thiên Vũ rõ ràng là đang say, lại còn rất say, râu ria mọc đầy trên mặt chẳng khác nào mấy bụi cỏ dại,
vừa nhìn đã thấy khó chịu.
“Tiểu thư, Vương gia muốn người quay về
vương phủ.” Thời Bố đột nhiên xuất hiện bên cạnh Kiều Linh Nhi khiến
nàng giật nảy mình, nàng nhíu mày bảo, “Thời Bố, lần sau khi xuất hiện
phiền ngươi đánh tiếng một cái có được không? Người dọa người sẽ chết
đó.”
Thời Bố chẳng biết phải nói sao, đường
phố rất huyên náo, dù tiếng bước chân của hắn có lớn chưa chắc tiểu thư
đã nghe thấy. Huống hồ hắn là người tập võ, bước đi lẫn hành động đều
rất nhẹ nhàng.
Khóe môi Thời Thiến khẽ giật một cái,
không có ý kiến gì với lý do của tiểu thư. Sau mới liếc mắt nhìn Thời
Bố, trong ánh mắt chứa chan những suy nghĩ sâu xa nhưng cũng chỉ lặng
thinh.
“Dạ, lần sau thuộc hạ sẽ chú ý, xin tiểu thư lập tức theo thuộc hạ hồi phủ.” Thời Bố một mực cung kính.
Mộ Dung Thiên Vũ dường như đã nghe thấy
giọng nói quen thuộc, ngoảnh lại thì phát hiện ra Thời Bố, hắn ta lập
tức ầm ĩ, “Bổn công tử nhận ra ngươi, ngươi là thị vệ của Thất vương
gia, ngươi mau đưa bổn công tử đi gặp Thất vương gia.”
Thấy Mộ Dung Thiên Vũ đột ngột nhào tới, Kiều Linh Nhi vội vàng lánh đi, tránh cho lại gặp phải tai vạ.
Dù Mộ Dung Thiên Vũ đã uống say nhưng vẫn còn ý thức, vừa nhìn thấy bóng trắng lóe lên liền đứng vững lại, quay
đầu nhìn sang thì phát hiện ra cô gái một thân bạch sắc.
Tinh khiết nhưng lạnh lùng, lại vừa cao quý, khiến hồn người mê ly.
Kiều Linh Nhi không thích ánh mắt nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống kia, nàng bỗng cảm thấy rất không thoải mái.
Thời Thiến thấy sắc mặt tiểu thư hơi biến đổi bèn đứng chắn ngay trước mặt, cản lại tầm mắt của Mộ Dung Thiên Vũ, nàng ta lạnh lùng nhìn hắn, “Vị công tử này, xin tự trọng.”
Chân mày Thời Bố cũng nhíu lại, hiển
nhiên cũng phát hiện ra thái độ khác thường của Mộ Dung Thiên Vũ, vội
vàng lên tiếng, “Hiện tại Vương gia không rảnh.”
Người Mộ Dung Thiên Vũ muốn gặp là Tư Đồ
Hiên, cho nên lời nói của Thời Bố dễ dàng thu hút sự chú ý của y. Y
chẳng quan tâm đã nhìn thấy Kiều Linh Nhi hay chưa đã bá đạo nói, “Ngươi lập tức dẫn ta đi gặp Thất vương gia.”
Thấy người vây xem ngày càng đông, gia
đinh nhà Mộ Dung vội vàng khuyên can, “Thiếu gia, chúng ta hồi phủ thôi, bằng không lão gia lại nổi giận đấy.”
Con sâu rượu Mộ Dung Thiên Vũ đâu còn tỉnh táo, sao có thể nghe lời đám gia đinh vừa nói. Y tiếp tục la hét.
Kiều Linh Nhi cau mày, sau cùng mới lên tiếng, “Thời Thiến, chúng ta về thôi.”
“Tiểu thư, mời.” Thời Bố vốn là đến để đưa tiểu thư hồi phủ, nghe tiểu thư nói vậy thì không hỏi vui mừng.
Khi Kiều Linh Nhi liếc mắt nhìn Thời
Thiến, nàng bỗng cảm thấy Thời Thiến có hơi không bình thường, sau lại
quay sang nhìn Thời Bố, nhưng nàng không nói gì chỉ cất bước rời khỏi
nơi huyên náo này.
Mộ Dung Thiên Vũ vất vả lắm mới gặp được
người bên cạnh Thất vương gia, sao có thể để hắn đi dễ dàng như thế. Họ
Mộ Dung kia lảo đảo bước lên toan kéo Thời Bố lại thì bị gia đinh ngăn
trở, “Thiếu gia, chúng ta hồi phủ thôi…”
. . .
Mọi âm thanh sau lưng đều đã lặng, Kiều
Linh Nhi khẽ cắn môi, đôi mày nhỏ của nàng vẫn chưa giãn ra, bước chân
cũng đột ngột nhanh hơn hẳn.
Có một số chuyện cần hỏi cho rõ, mà cũng chỉ có Tư Đồ Hiên mới có thể cho nàng câu trả lời.
Trong thư phòng, Tư Đồ Hiên đang ngồi xem sổ sách, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng lại có tiết tấu, khóe môi hắn lập tức cong lên vẽ thành một nụ cười nhạt, “Vào đi.”
Kiều Linh Nhi đẩy cửa bước vào, nàng vốn
đang mang theo khúc mắc trong lòng nên nào có nghe ra được ý cười ẩn
trong hai tiếng kia.
Song, sau khi bước vào, nhận ra ý cười nhạt trên môi anh ta, nàng hơi thoáng sững sờ.
Không thể không thừa nhận rằng tướng mạo
nam nhân này vô cùng tuấn tú, thu hút sự chú ý của người khác. Thế nhưng không ngờ chỉ một nụ cười mỉm chi kia cũng có thể khiến thần hồn điên
đảo.
“Lại đây.” Thấy nàng đứng lặng ở cửa, Tư Đồ Hiên bèn vẫy tay gọi nàng đến bên cạnh.
Khi giọng nói trầm trầm kia vang lên Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh lại, có phần khinh bỉ bản thân không biết lượng
sức. Nàng bước đến nhưng không đứng cạnh anh ta mà đứng phía đối diện,
giữa hai người cách nhau một cái bàn, “Thất gia, ta có chuyện cần ngài
giải đáp.”
“Không biết là Thất gia và Mộ Dung gia còn hợp tác qua lại không?”
Khóe môi Tư Đồ Hiên lại cong lên, đây
không chỉ là nụ cười vui vẻ đơn thuần mà còn mang hơi hướm tà mị, vừa tà mị lại vừa bá đạo, sự bá đạo khó mà dễn tả được. “Linh Nhi có hứng hợp
tác với Mộ Dung gia?”
Ạch, thế này là thế nào? Chẳng phải nàng đang hỏi anh ta chuyện này sao? Đáp án còn chưa cho sao đã hỏi ngược lại?
“Thất gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tỏ vẻ chăm chú, đôi mắt ngọc lóe sáng.
Đúng là tiểu nha đầu không chịu thua thiệt!
Độ cong nơi khóe môi hắn ngày càng lớn hơn, “Vẫn hợp tác như trước.”
Vẫn còn hợp tác?
Kiều Linh Nhi buồn bực không vui, Mộ Dung Thiên Vũ muốn gặp Tư Đồ Hiên cũng khó khăn như vậy, nếu hai nhà vẫn hợp tác sao sự tình lại bế tắc như ngày hôm nay?
“Chuyện hợp tác với Mộ Dung gia đã giao
cho Thập tam đệ toàn quyền xử lý.” Nhận thấy sự nghi hoặc trong lòng
nàng, Tư Đồ Hiên bèn giải thích.
À, ra là vậy, chẳng trách Mộ Dung Thiên
Vũ sống chết cũng phải gặp Tư Đồ Hiên. Thì ra hợp tác giữa hai nhà đã
giao cho Tư Đồ Dật lo liệu vì thế Mộ Dung Thiên Vũ không gặp được Tư Đồ
Hiên.
Khoan đã, nếu vậy thì vì sao Mộ Dung Thiên Vũ phải gặp Tư Đồ Hiên chứ?
Kiều Linh Nhi chớp mắt liên hồi, “Ngài biết chuyện Mộ Dung công tử muốn gặp ngài?”
Tư Đồ Hiên chỉ gật đầu chứ không nói gì.
“Vì sao ngài không gặp công tử ấy?”
“Chuyện đó cần thiết sao?”
Ạch, còn hỏi vậy nữa, ngài thừa biết ngài đường đường là Thất vương gia, không muốn gặp thì ai có thể ép gặp chứ.
“Không phải vậy.” Kiều Linh Nhi thành thật đáp lời.
Thực ra điều nàng muốn biết chính là hiện tại Mộ Dung Thiên Tình ra sao.
Nàng lại chớp mắt mấy cái, sau khi lấy đủ dũng khí mới dám lên tiếng, “Thất gia, vì sao năm xưa ngài không giữ Mộ Dung tiểu thư lại?”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong
phòng trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ như giảm xuống, lại như có từng đợt khí lạnh, từng đợt gió rét mùa đông thổi ngang qua, hơi giá lạnh thấu xương như đang quất vào mặt.
Kiều Linh Nhi khẽ run lên, nhìn nam nhân
trước mặt với vẻ vô tội, không phải nàng chỉ hỏi một câu thôi sao, không muốn trả lời thì đừng trả lời, có cần dọa người như thế không?
Tư Đồ Hiên thực sự muốn bóp chết cô gái nhỏ không biết sống chết trước mặt hắn, sao nàng có thể hỏi ra một câu như thế?
“Ạch, Thất gia, nếu ngài không muốn trả lời thì ta không miễn cưỡng…” Kiều Linh Nhi thức thời, vội vàng nói.
Thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, Tư Đồ
Hiên sao có thể tức giận, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, xem ra không
nghĩ được cách khiến nàng yên tâm, đúng là phiền toái.
“Người vô dụng giữ lại ích gì sao?”
Vốn nghĩ anh ta sẽ không trả lời, nào ngờ anh ta lại đưa ra một đáp án khiến nàng chẳng những kinh ngạc còn thấy
vui vẻ trong lòng.
Anh ta nói là người vô dụng? Giữ lại bên cạnh cũng không có nghĩa gì, xem ra nàng cũng không phải là người có ích.
“Nàng ta vẫn ở lại Mộ Dung phủ, giúp đỡ mọi chuyện của Mộ Dung gia.”
Lời giải thích này của Tư Đồ Hiên khiến Kiều Linh Nhi càng thêm kinh ngạc.
Ở lại Mộ Dung gia giúp đỡ? Mộ Dung Thiên Tình đến bây giờ hẳn đã không còn nhỏ, cô ta vẫn chưa xuất giá sao?
“Người làm nàng tổn thương, bổn vương nhất định không dễ dàng bỏ qua.”
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, Tư Đồ Hiên
của ngày hôm nay đúng là đã luyện thành khả năng hù chết người ta, như
thế mà cũng thản nhiên nói ra được.
Người làm nàng tổn thương anh ta sẽ không buông tha?
Vì sao khi nghe một lời này, trong lòng nàng bỗng thấy ngọt ngào vô cùng nhỉ?
Lẽ nào Tư Đồ Hiên đã biết quỷ kế của Mộ Dung Thiên Tình? Vì thế cho nên mới…
“Ý của Thất gia là khắp Liễu Thành không ai dạm hỏi Mộ Dung tiểu thư?”
Tư Đồ Hiên không nói gì. Dù biết sớm muộn gì nàng cũng hỏi đến chuyện này, nhưng lý ra phải hỏi sau khi hỏi một
vấn đề khác nữa mới phải.
Xem ra nhiều năm không gặp, tính tình nha đầu này vẫn khiến người ta bất ngờ!
“Không chỉ là toàn bộ Liễu Thành, dù là cả Nam Hạ này cũng không bằng lòng thú nàng ta.”
Khắp cả Nam Hạ?
Kiều Linh Nhi vô cùng kinh ngạc, nàng
không tài nào hình dung ra được chuyện gì đã xảy ra, sao lại không ai
thèm lấy Mộ Dung Thiên Tình nhỉ?
“Chuyện này ngày sau nàng sẽ hiểu, ta dẫn nàng đi xem những thứ khác trước.” Tư Đồ Hiên đứng dậy, bước đến chìa
tay về phía nàng.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, ngẩn người nhìn bàn tay to chìa về phía mình, sau mới ngơ ngác lắc đầu, “Thất gia, ta tự đi được.”
Tư Đồ Hiên giật khóe môi, chẳng quan tâm nàng có bằng lòng hay không, thẳng thừng nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng kéo đi.
Đầu óc Kiều Linh Nhi trống rỗng, nàng chỉ biết mình bị chiếm tiện nghi, dù rằng bản thân nàng rất yêu cái đẹp,
nhưng bị cưỡng ép thế này ai mà không khó chịu. Xem ra nàng phải tìm
cách khiến bản thân hài lòng mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT