Tầm mắt Tư Đồ Hiên dừng lại trên gương mặt Kiều Linh Nhi hồi lâu, rất chăm chú, dường như muốn tìm lại dáng vẻ nhỏ bé của nàng năm nào.

Kiều Linh Nhi chạm phải đôi mắt thâm thúy kia, trái tim nàng đập liên hồi, mi mắt rủ xuống, một lát sau ngẩng lên thì phát hiện ánh mắt ấy không còn nhìn về phía nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thần vương gia.” Nét mặt Tư Đồ Hiên vẫn thế, giọng nói rất bình thản, giữa vẻ bình thản lại ẩn hiện hàn ý, Kiều Linh Nhi nàng có thể nhận ra, nàng cũng chăm chút nhìn nam nhân đã bảy năm không gặp nọ.

Bách Lý Thần sững sờ, không ngờ Tư Đồ Hiên lại đột ngột xuất hiện như vậy, bèn vừa cười vừa đáp, “Thất vương gia, đã lâu không gặp.”

Tư Đồ Hiên cất tiếng, “Quả thực đã lâu không gặp.”

Kiều Linh Nhi bị màn giao lưu giữa hai nam nhân này làm cho hồ đồ, không biết bọn họ định làm gì, bèn chuyển hướng nhìn Tư Đồ Hiên, nào ngờ người ta cũng chẳng nhìn đến nàng, trong lòng không tránh khỏi buồn bực.

“Không biết Thất vương gia đến đây là…” Bách Lý Thần liếc nhìn Kiều Linh Nhi, lại đạm nhiên hỏi Tư Đồ Hiên.

Không thể không thừa nhận rằng khi nam nhân này xuất hiện, khí phái toát ra quá mạnh mẽ, đến bản thân Bách Lý Thần cũng thấy hổ thẹn. Chẳng trách dù Tư Đồ Hiên có kiêu ngạo làm càn, nhưng vẫn được Nam Hạ đế coi trọng.

“Linh Nhi đã quay về, bổn vương đến đón nàng hồi phủ.”

Lời này của Tư Đồ Hiên là ngụ ý nói cho người khác biết rằng, Kiều Linh Nhi là đứa bé xa nhà nhiều năm, một đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn thân là người lớn trong nhà, hôm nay đến đây đón đứa nhỏ nhà mình về, cho nên kẻ khác không có quyền ngăn cản.

Kiều Linh Nhi đâu có ngờ Tư Đồ Hiên lại nói như vậy, nàng sững sờ trong thoáng chốc.

Bách Lý Thần chau mày nhìn về phía Kiều Linh Nhi, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Thật lâu sau, Kiều Linh Nhi mới dạ thưa thỉnh an, “Thỉnh an Thất gia.”

Chân mày Tư Đồ Hiên nhăn lại, “Đứng dậy.”

Bách Lý Thần cũng rối bời không kém, nhưng lại không lên tiếng.

Trong khi đó, Vân Lam đã sợ đến ngây người, nào có thể phản ứng gì, cô không ngờ Thất vương gia lại tìm đến tận cửa, còn là tìm đến cửa vào ngày đâu tiên tiểu thư quay về Liễu Thành.

Không xong rồi, thế chẳng phải là Thất vương gia tức giận, sau đó sẽ bắt tiểu thư về…

“Thất vương gia thứ tội…” Vân Lam vội vội vàng vàng quỳ sụp xuống trước mặt Tư Đồ Hiên.

Mọi người bị phản ứng quá khích của nàng ta dọa sợ, không biết phải làm sao.

“Đứng dậy.” Giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Hiên lại vang lên khiến Vân Lam kinh hãi, càng cuống quýt lo lắng, thế nhưng nàng ta vẫn ngẩng lên hòng cầu tình, ai ngờ lúc ấy lại nhận được ánh mắt lạnh lùng như cảnh cáo, tất cả lời muốn nói đành nuốt ngược vào trong.

“Nếu đã vậy, Thần, lần sau lại nhờ huynh nhé, giờ muội theo Thất vương gia hồi phủ.” Kiều Linh Nhi nhìn Bách Lý Thần, nàng khẽ nở nụ cười.

Bách Lý Thần biết nha đầu kia đã quyết thì hắn không thể can thiệp, bèn gật đầu, “Nếu vậy thì lần sau đến Liễu Thành huynh lại đến thăm muội.”

Khi Bách Lý Thần đi rồi, ánh mắt Tư Đồ Hiên lại dán chặt vào cô gái nhỏ trước mặt.

Bảy năm trôi qua, thế nhưng vẫn tìm lại được dáng vẻ nhỏ bé năm ấy, đôi mắt trong veo sáng rỡ vẫn mê người như thế, liễu điệp loan mi, một tiểu mỹ nhân lanh lợi.

Kiều Linh Nhi bỗng cảm thấy như nghẹt thở, không biết có phải vì khí phái từ nam nhân trước mặt quá mạnh mẽ hay không, bất kể nàng có lý cỡ nào, khi gặp anh ta luôn khiến nàng cảm thấy mình đuối lý. Năm ấy, rõ ràng là vì một ánh mắt của anh ta, vì anh ta chỉ để lại cho nàng một bóng lưng xa dần mới khiến nàng tức giận bỏ đi. Vì lẽ gì mà khi trở về, khi gặp lại, nàng bỗng cảm thấy như bản thân mình sai rồi, đáng lẽ năm ấy nàng không nên bỏ đi không một lời từ giã.

“Về nhà thôi.”

Ba từ ngắn ngủi thế nhưng lại khiến Kiều Linh Nhi muốn rơi lệ.

Bảy năm qua, cuộc sống của nàng ở bên ngoài không tồi, thế nhưng luôn có cảm giác như mình lưu lạc. Cái cảm giác ăn nhờ ở đậu cũng chẳng tốt gì, thế nhưng thứ cảm giác lưu lạc kia nào có vui sướng hơn.

Tư Đồ Hiên nói, về nhà thôi?

Về nhà?

Nhà?

Cái gì là nhà cơ?

Nơi có thể giúp nàng che nắng che mưa, ấy gọi là nhà; nơi có thể cho nàng cảm giác ấm áp, ấy gọi là nhà; nơi có thể khiến nàng cảm thấy an toàn, nơi ấy chính là nhà.

Thế nhưng, Thất vương phủ kia, có thể trở thành nhà của nàng sao?

Dường như đáp án là chưa hẳn.

Kiều Linh Nhi do dự, nàng không biết rốt cuộc mình có nên theo anh ta quay về hay không. Tuy rằng mục đích chuyến đi lần này của nàng là muốn tìm anh ta tính sổ, thế nhưng không ngờ lại gấp thế này nha.

“Làm sao ngài tìm được ta?” Kiều Linh Nhi hất cằm chất vấn.

Tư Đồ Hiên nhíu mày, vẻ không vui thoáng hiện trong ánh mắt, “Hành tung của nàng sao bổn vương lại không biết?”

Ngài không biết, ngài không biết mới đúng!

Kiều Linh Nhi rủa thầm trong bụng, nào có can đảm thốt ra thành lời, sau cùng mới hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngài biết hành tung của ta, hẳn ngài đã sớm phái người bắt ta về.”

Khi ấy nàng tức giận bỏ đi hẳn cũng khiến anh ta rất tức giận, hơn nữa khi đó còn là vì Mộ Dung Thiên Tình bị thương mà tức giận kia mà? Nếu như anh ta đã biết nàng ở đâu, làm gì, anh ta nhất định đã bắt nàng bằng được, quyết truy ra nàng, tìm nàng hòng tính sổ.

Thế nhưng, bảy năm tròn, anh ta không tìm thấy, thế cũng đã tỏ rõ rằng anh ta vốn không biết nàng đã ở đâu!

“Về nhà.” Lời ít ý nhiều, khí thế càng mạnh.

Kiều Linh Nhi càng thấy khó thở, cúi đầu nói khẽ, “Nơi này là nhà của ta.”

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trong viện nhỏ trở nên lạnh lẽo.

Thời Thiến vẫn yên lặng đứng một bên, tay nàng ta đặt lên trên thanh kiếm bên hông, tùy vào thời cuộc mà xử trí.

Vân Lam thấy vậy thì không khỏi lo lắng nhưng cũng không dám nói xen vào, nàng ta cảm nhận được rằng Vương gia đang giận tức giận.

“Thất ca, vì sao huynh lại muốn nhà xưởng ngừng hoạt động?” Tư Đồ Dật vất vả lắm mới tìm thấy bóng dáng Thất ca, vừa hổn hển thở vừa hỏi.

Nhà xưởng ngừng hoạt động?

Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn nam nhân đứng trước mặt nàng với vẻ không dám tin, tự nhiên anh ta lại dừng hoạt động của xưởng?

“Ngài dừng hoạt động của xưởng?” Kiều Linh Nhi tức giận chất vấn.

Tư Đồ Dật dừng bước, giọng nói này dường như rất quen, dường như là tiếng nói mềm mại năm ấy.

Ngẩng đâu nhìn lên đã thấy Vân Lam của năm xưa.

Tim Tư Đồ Dật đập liên hồi như trống giục, Kiều Linh Nhi thực sự đã quay về?

Nhìn kỹ một thân bạch y kia, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nước nghiêng thành, Tư Đồ Dật như ngây như dại, nàng thật đã quay về, hơn nữa Thất ca cũng đã biết!

“Linh Nhi?” Tư Đồ Dật kinh ngạc kêu lên.

Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi đanh lại, nhìn Tư Đồ Dật gật đầu một cái rồi lại tiếp tục quay sang nhìn Tư Đồ Hiên, chờ đợi câu trả lời từ anh ta.

“Về trước rồi nói.” Tư Đồ Hiên bỏ lại câu nói này rồi xoay người rời đi.

Lúc này nàng đâu còn để tâm chuyện gì khác nữa, thứ nàng quan tâm nhất chính là nhà xưởng kia. Nơi ấy đã khiến nàng hao tổn không ít tâm tư, nàng luôn mong nhà xưởng có thể tiếp tục kinh doanh phát đạt. Thế mà hôm nay, Tư Đồ Hiên lại dừng mọi hoạt động của nhà xưởng, nàng có thể không giận sao?

Tư Đồ Dật thấy Kiều Linh Nhi giận dữ bước theo Thất ca hồi phủ, bản thân cũng không thể làm gì khác hơn là theo sau, nghi vấn trong lòng đành hỏi đến Vân Lam, “Vân Lam, mọi người quay về khi nào?”

“Ngày hôm nay.” Lòng Vân Lam đang ở trên người tiểu thư, không biết Thất gia sẽ xử trí tiểu thư thế nào, “Thập tam gia, ngài có thể nói với Thất gia mấy lời không, xin ngài ấy đừng làm khó tiểu thư.”

Tư Đồ Dật ngây ngẩn, tiện đà lắc đầu, “Cô yên tâm đi, Thât ca sẽ không làm gì tiểu thư nhà cô đâu. Hơn nữa tiểu thư nhà cô lại thông minh như vậy, nào dễ để người ta bắt nạt.”

“Dù tiểu thư có thông minh đi chăng nữa cũng không thể quỷ quyệt hơn Vương gia.” Vân Lam chợt thốt lên một câu như thế.

Dứt lời, Vân Lam đứng sững lại, dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng mình lại, tròn mắt sợ hãi.

Tư Đồ Dật sững sờ, “Là do tiểu thư nhà cô nói?”

“Làm sao ngài biết?” Vân Lam trừng mắt, buột miệng hỏi một câu, sau lại bụm miệng, trong lòng không khỏi thở dài, không xong rồi, mình đã bán đứng tiểu thư.

Thời Thiến bên cạnh càng thấy hổ thẹn hơn, lạnh lùng nhắc nhở, “Vân Lam, đi mau đi.”

Trước nay Vân Lam vẫn e dè Thời Thiến, bèn gật đầu, nhấc chân bước về phía trước.

Dọc đường đi, Tư Đồ Hiên không bước vội, Kiều Linh Nhi cũng có thể theo sát.

Trở lại vương phủ, lúc đi qua hoa viên, trong tiểu đình xa xa, Tự Khúc Doanh và mấy người khác thấy Tư Đồ Hiên quay về thì không khỏi mừng rỡ. Song khi thấy người theo sau là Kiều Linh Nhi thì bỗng thấy căng thẳng, nhất thời không biết phải làm sao.

Kiều Linh Nhi vốn chẳng để ý đến chuyện gì khác, nàng chỉ một lòng muốn biết rốt cuộc gì cái gì mà Tư Đồ Hiên phải dừng hoạt động của nhà xưởng.

Đợi Kiều Linh Nhi bước vào thư phòng, Tư Đồ Hiên bèn đóng cửa lại, sau mới xoay người đối diện con ngươi tóe lửa của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên vẽ thành một đường cong cong.

“Vì sao phải ngừng hoạt động của nhà xưởng?” Kiều Linh Nhi giận dữ chất vấn.

Tư Đồ Hiên nhíu mày, “Nàng có còn nhớ hiệp nghị năm đó? Ta cấp bạc, nàng hiến kế, phụ trách mọi chuyện của nhà xưởng. Thế nhưng bảy năm qua nàng có bỏ ra chút công sức nào không?”

Công sức?

Hợp tác?

Kiều Linh Nhi sững sờ, nàng chột dạ, cái đầu nhỏ cũng cúi gằm xuống.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã suy nghĩ thông suốt, bèn ngẩng đầu, hất cằm nói, “Tuy thế, nhưng nhiều năm qua lợi nhuận từ nhà xưởng ta nào có hưởng một phần, tất cả đều về tay ngài, thế cũng coi là lỗi của ta sao? Bây giờ đang kinh doanh tốt, ngài lại muốn dừng tất cả, thế có phải là hơi quá đáng không?”

Đôi mắt sáng tựa ngọc lúc tức giận như tóe lên hoa lửa, trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên.

Ý cười trên khóe môi Tư Đồ Hiên ngày càng tăng, dường như rất hưởng thụ thái độ lẫn vẻ mặt này của nàng. Sau cùng mới bước đến sát bên nàng, vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc đen nhánh, giọng nói trầm lắng vang lên, “Mấy năm nay nàng có khỏe không?”

Kiều Linh Nhi ngẩn ngơ, chuyện này nàng không lường trước, vô thức ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn dật của anh ta, sau cùng lại bắt gặp đôi mắt thâm thúy năm nào.

Vẫn là đôi mắt này khiến người ta cảm mến, sâu như đầm nước biếc, trầm lắng như con suối uốn quanh, khiến đối phương vô thức đắm chìm trong đó.

Kiều Linh Nhi thừa nhận nàng yêu nhất chính là đôi mắt này, khiến nàng khó quên nhất cũng chính là đôi mắt này.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy khó thở, hơi thở của người nào đó đang nhẹ nhàng phả vào mặt nàng, khiến nàng thấy nhột nhạt, khuôn mặt nhỏ cũng vì thế mà ửng hồng.

Dường như…

Dường như mọi ý vị đã thay đổi, toàn lực hướng về phía nàng, không ngừng bủa vây lấy nàng.

Hít thở đi Kiều Linh Nhi, hít thở đi chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play