“Là kẻ nào? Khẩn trương như vậy làm gì,
muốn bổn vương bẻ đầu ngươi sao?” Tư Đồ Dật bị Kiều Linh Nhi trêu trọc,
cơn tức đã bốc lên đến đầu, không ngờ còn có người cả gan đánh lén từ
phía sau, sao không giận cho được?
Kiều Linh Nhi nhìn người vừa đến kia,
chớp mắt mấy cái, lòng thầm nhủ, “Bộ dạng người kia thật khiến người ta
cảm thấy không ngon miệng.”
Thực ra không phải vì người đối diện dung mạo xấu xí mà trên khuôn mặt tinh tế kia tràn ngập lãnh ý, lãnh ý này
chính là lạnh như băng, lạnh đến vô tình.
“Thập tam đệ muốn bẻ cổ bổn vương sao?”
Ui, gương mặt đã lạnh lùng thì thôi đi, giọng nói cũng phải buốt người như thế sao. Không phải là muốn lấy mạng người ta chứ?
Giọng nói này rất quen, Tư Đồ Dật không
cần ngoảnh lại cũng biết là ai, lập tức cười gian, “Ha ha ha, hóa ra là
thập ca à, đệ còn tưởng kẻ nào to gan thế chứ.”
Tư Đồ Mậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt nhìn Kiều Linh Nhi, có vẻ rất thích thú tiểu hài đang đứng trước mặt,
trong mắt anh lộ vẻ dò xét.
Nhưng Kiều Linh Nhi chẳng thích ánh mắt
xâm phạm kia, liền nghiêng đầu, “Mông vàng của Thập tam gia đụng phải
người ta bị thương không phải cần bôi thuốc sao? Vừa rồi ta đã xem qua,
trong Trường Thọ cung còn một ít thuốc, nếu Thập tam gia bằng lòng có
thể đến Trường Thọ cung thoa thuốc.”
Tư Đồ Dật trước tiên nhíu mày, tiếp theo
không biết nghĩ thế nào, cũng không có muốn vạch trần nàng, thôi thì cứ
theo ý nàng ta vậy. “Cũng được, trong kinh thành ai ai cũng biết Thập ca võ công cao cường ta đây sao có thể đánh lại huynh ấy, đương nhiên phải đi bôi thuốc rồi. Vậy không quấy rầy Thập ca, chúng đệ đi trước.”
Nói xong, Tư Đồ Dật liền hướng phía trước đi tới.
Kiều Linh Nhi cũng không để ý đến Tư Đồ Mậu, rảo bước theo Tư Đồ Dật.
Tư Đồ Mậu cũng không cản hai người họ, ánh mắt vẫn xem xét đứa nhỏ kia, mãi cho đến khi khuất dạng. . . .
o0o
Sau khi đến nơi vắng vẻ, Tư Đồ Dật nhìn
Kiều Linh Nhi, khôi phục điệu cười gian trá khi nãy, như muốn xem khuôn
vẻ đỏ mặt của nàng ta, thế nhưng chẳng biết làm sao, người ta căn bản
không để ý tới anh.
“Thập tam đệ có việc gấp thì cứ đi, khi
nãy ta giúp đệ một phần, đệ cũng phối hợp cùng ta một chút, coi như huề. Nhưng nếu đệ thật sự muốn đến Trường Thọ cung thoa thuốc thì xem như đệ thiếu ta một ân tình. Đệ tự lựa chọn đi.” Kiều Linh Nhi thản nhiên vứt
lại câu nói này rồi dẫn Vân Lam đi thẳng, chẳng quan tâm đến phản ứng
của Tư Đồ Dật.
Bởi vì trực giác nói cho nàng biết, nếu
nàng cùng Tư Đồ Dật ở cùng một chỗ, nhất định sẽ còn gặp phải những
phiền toái mà bản thân không thể giải quyết được.
Cứ như vậy mà đi sao?
Tư Đồ Dật trố mắt nhìn, sao lại có cảm giác như mình bị một tiểu thí hài[1] cầm chổi quét đi vậy?
Khi vừa định thốt ra ba chữ ‘tiểu thí
hài’ thì yết hầu liền nghẹn, bởi anh tạm thời chưa muốn lĩnh giáo sự độc ác của tiểu cô nương này.
Vì thế liền ngoan ngoãn đuổi theo, cười hì hì nói, “Bát tẩu, ta cũng có chuyện muốn hỏi tẩu một chút.”
Kiều Linh Nhi cũng chẳng dừng bước, bởi nàng đã ngửi thấy mùi phấn hoa, nàng muốn xem hoa, không thể chờ được nữa.
Tư Đồ Dật cũng chẳng để ý, vẫn đi theo nàng, “Tẩu còn ít tuổi, sao đã phải gả cho Bát ca?”
[1] Bản gốc : 小屁孩 – Tiểu thí hài.
Giải thích : về mặt chữ nghĩa dùng để chỉ đứa bé cởi truồng.
– Tại một số địa phương ở Trung Quốc, người ta dùng từ này để hình dung
trẻ con mặc quần yếm đi học ngày xưa, thuận tiện đi tiêu tiểu.
– Trong khẩu ngữ thì từ này thường dùng để tỏ vẻ coi thường, dùng để chỉ người ngây thơ, chưa chín chắn, không hiểu chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT