Vốn dĩ Bách Lý Thần không biết phải nói gì nữa, cặp mắt sáng như ngọc của Kiều Linh Nhi sớm đã nói rõ ràng rằng tâm ý nàng đã quyết.

“Cô biết chuyện này hung hiểm nhường nào?” Bách Lý Thần khẽ ngược lại một câu.

Vân Lam sốt ruột, “Tiểu thư, người…”

Kiều Linh Nhi ngoảnh đầu lại, lướt nhìn nàng ta một cái sau mới quay đầu về phía Bách Lý Thần, “Nếu như nơi ta muốn đi có thể sống một cuộc sống an nhàn thì cần vì phải thiên tân vạn khổ trốn ra khỏi Thất vương phủ?”

Bạch Lý Thần cười nhạt, nụ cười này khiến người ta như đang được thưởng thức một làn gió mát.

Yêu nghiệt!

Kiều Linh Nhi thầm rủa trong lòng, ngoài mặt lại hòa hoãn nói, “Rốt cuộc ngài muốn thế nào?”

Mọi việc như đang giằng xé trong lòng nàng, anh ta đâu cần phải dày vò nàng thêm nữa.

“Cô cho là Thất vương gia không biết cô rời khỏi vương phủ sao?” Bách Lý Thần lại nhếch môi cười.

Kiều Linh Nhi cúi đầu, chớp mắt đã rơi vào trầm mặc.

Nàng muốn xuất phủ cứu Hoàng tổ mẫu, vốn không nghĩ tới nhiều thứ như vậy. Hơn nữa nàng biết rõ không có chuyện gì mà anh ta làm kh6ong được, nếu anh ta không muốn nàng rời khỏi vương phủ, chỉ cần nàng có động tĩnh anh ta sẽ là người biết đầu tiên.

Thế nhưng, mối quan tâm duy nhất của nàng chính là Hoàng tổ mẫu lúc này ra sao.

“Vệ Phàm, ngươi ra ngoài trước đi.” Bách Lý Thần quay đầu nhìn Vệ Phàm rồi phất tay một cái.

Vân Lam lo lắng, cô không muốn lui xuống, nhưng nét mặt Thần vương gia không được tốt nên đành theo Vệ Phàm ra ngoài.

“Ngài định nói gì?” Kiều Linh Nhi nằm sấp trên mặt bàn, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Thái hậu nương nương sẽ có người cứu, nếu cô đi chẳng khác nào bước vào chỗ chết.” Bách Lý Thần ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên muốn lại gần nhéo một cái.

Ngay khi Bách Lý Thần muốn vươn tay nhéo má nàng thì nàng lại ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, “Không thử đi làm sao biết được? Ngài nói đi, có phải Tư Đồ Hiên bảo ngài đến nói với ta như vậy không?”

Đôi mày Bách Lý Thần nhướng lên, nàng có can đảm gọi thẳng tên Tư Đồ Hiên sao? Toàn bộ vương triều Nam Hạ này, có lẽ toàn thiên hạ này vốn không có được mấy người dám gọi thẳng tên Tư Đồ Hiên.

Ha ha, tiểu nữ oa này đúng là rất thú vị!

“Ngài đã rời kinh rồi vì sao còn quay lại? Hơn nữa còn là ngay lúc này, ngài có dự tính gì?” Kiều Linh Nhi mặc kệ anh ta có cho nàng đáp án hay không, trực tiếp hỏi ra những nghi vấn trong lòng, đôi mắt đen láy nhìn anh ta chằm chằm, ngước khuôn mặt nhỏ tỏ ý nàng rất muốn biết câu trả lời.

“Chuyện quan trọng lát nữa Thất vương gia sẽ giải thích với cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở yên là được, huống hồ cô cũng không thể ra khỉ tiểu điếm này.”

Đây là có ý gì?

Kiều Linh Nhi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới chợt thấy rất nhiều người rảnh rỗi đi qua đi lại, thực ra bọn họ là đang giữ cửa.

Lòng nàng thoáng chùng xuống.

“Những người kia là sao?”

“Tửu lâu này của Thất vương gia, thường xuyên có những kẻ tai to mặt lớn xuất hiện, từ lâu đã trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Những kẻ kia là do đối phương phái đến, hiện tại cô xuất hiện sẽ khiến bọn họ chú ý.” Bách Lý Thần rót một ly trà cho mình, thuận tay rót luôn cho nàng một chén.

“Có ý gì?” Kiều Linh Nhi hiểu sự tình hiện tại không đơn giản như nàng đã nghĩ, xem ra có người muốn hạ thủ với nàng.

“Độ tuổi, vóc dáng của cô, tất cả đều đã sớm nằm trong kế hoạch của đối phương, dựa theo đó rất dễ tìm được người, hơn nữa nếu cô quan sát kỹ một chút, dọc theo đường đi đã xuất hiện không ít những đứa nhỏ tầm bảy, tám tuổi, không phân biệt nam nữ.”

“Người bắt Hoàng tổ mẫu không phải là đám con cháu của lũ tham quan sao? Vì sao lại oán hận cả ta?” Kiều Linh Nhi không hiểu nổi.

Bách Lý Thần khẽ cười rồi lắc đầu, “Chẳng qua là gặp đúng dịp mà thôi, mục tiêu thực sự của đối phương là cô. Hôm nay đụng phải Thái hậu nương nương nên chúng bắt người làm mồi nhử, dụ cô sập bẫy.”

“Thất gia đâu? Vì sao ngài ấy không trực tiếp nói với ta?”

Bách Lý Thần đứng dậy đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía xa xăm.

Hảo bán thưởng liễu, tài hồi đầu lai, “Thất gia trước nay làm việc rất biết suy nghĩ, việc cứu Thái hậu nương nương đã sớm được tiến hành, địa điểm của đối phương cũng đã được xác định, cô cứ yên tâm chờ đợi.”

Kiều Linh Nhi cúi đầu, cũng chính vì thế mà nàng đã bỏ lỡ sự chột dạ ẩn hiện trong ánh mắt Bách Lý Thần.

“Vậy bây giờ ta phải làm gì?” Kiều Linh Nhi cũng thấy chột dạ, hóa ra những điều vương gia làm đều là vì muốn bảo vệ nàng, thế mà nàng còn làm chuyện khiến ngài phân tâm.

Dù hiện tại còn có chuyện chưa hiểu rõ nhưng nàng cũng không muốn hỏi nữa.

Rốt cuộc là kẻ nào muốn dồn nàng vào chỗ chết, mà phải làm ra chuyện dụ dỗ này?

“Cứ ở đây là được, ta đi xem xem tình hình tiến triển thế nào.”

Kiều Linh Nhi còn có thể nói gì ngoài gật đầu đồng ý.

Khi bước đến cửa, Bách Lý Thần thở dài một hơi, “Vệ Phàm, ngươi ở lại.”

“Nhưng Vương gia…”

“Không có nhưng, y lệnh mà làm.” Sau khi nói xong, Bách Lý Thần lập tức xoay người rời đi.

-o0o-

Bên trong một miếu hoang ở vùng ngoại ô, sắc mặt Tư Đồ Hiên đen thui, toàn bộ miếu thờ đều chìm trong sự lạnh lẽo, “Thế nào?”

“Công tử, vị phu nhân này trúng kỳ độc, tại hạ vô phương chữa trị, mong công tử mời người cao minh khác.”

“Cút.”

“Thất ca, bây giờ phải làm sao?” Tư Đồ Dật bước lại gần, tặng cho đại phu một cú đá rồi nóng lòng hỏi han.

Tư Đồ Hiên nhìn Thái hậu đang nằm trên giường, “Thần vương gia!”

Bách Lý Thần vừa đến, nét mặt cũng không được tốt, “Thế nào rồi?”

“Vẫn chưa biết là độc gì.”

Bách Lý Thần bước lên chẩn mạch, trầm ngâm một hồi, “Cây cửu lý hương.”

Cây cửu lý hương là một loại độc thần bí của Hương tộc, muốn giải được đọc này rất đơn giản, nhưng phải hiểu rõ về máu của người trúng độc, phối hợp với một loại thiên thảo, lấy linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn mới có thể giải độc.

Cách giải độc nghe qua thì rất đơn giản, nhưng trên thực tế thì không hề dễ dàng, bởi người giải độc và người trúng độc phải là hai người tâm linh tương thông, bằng không thì tính mạng đôi bên đều gặp nguy hiểm.

“Đệ phải giết hắn!” Hai mắt Tư Đồ Dật đỏ ngầu.

“Thập tam.” Tư Đồ Hiên hét lớn.

“Thất ca, Hoàng tổ mẫu sắp không xong rồi.” Tư Đồ Dật hét lên, mắt hắn đỏ ngầu.

“Trước đưa Hoàng tổ mẫu về cung, đừng để Hâm nhi nói chuyện này với bất kì ai. Bọn họ đã ra tay, bây giờ bổn vương phải đi gặp phụ hoàng.” Tư Đồ Hiên chẳng để ý đến Tư Đồ Dật, căn dặn như vậy.

Trong lòng Tư Đồ Dật rất tức giận, nhưng hắn biết lời của Thất ca nhất định không thể sai, hắn lập tức đưa Hoàng tổ mẫu rời đi.

“Nàng thế nào?” Lúc này Tư Đồ Hiên mới quay sang hỏi Bách Lý Thần.

“Đang đợi ở tửu lâu, ta phải mau quay lại, bằng không không biết nàng sẽ quậy ra thành thế nào.” Bách Lý Thần cười khổ.

Tư Đồ Hiên lập tức đi ra ngoài.

“Thực ra, Thất vương gia có thể nói rõ với nàng, như vậy nàng sẽ không suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, bổn vương cho rằng chỉ có nàng mới có khả năng cứu Thái hậu nương nương.” Bách Lý Thần khẽ nói.

Bước chân Tư Đồ Hiên dừng lại, “Người rất cần nàng cứu nhưng nàng cũng không thể xảy ra chuyện, phiền ngài thay bổn vương chiếu cố.”

Bách Lý Thần bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi về hướng tửu lâu.

Chuyện này chỉ e không đơn giản như vậy, bắt hắn lừa gạt đứa nhỏ kia, không biết khi nàng biết được hắn gạt nàng sẽ hận hắn đến thế nào!

Nhưng những tên họ Phượng đó cũng quá độc ác, chỉ vì đạt được danh lợi mà nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt, cả gan làm loạn!

-o0o-

Trong tửu lâu, Vân Lam vội vội vàng vàng xông vào phòng, thở hổn hển nói, “Tiểu thư, không xong rồi.”

Kiều Linh Nhi đang nhàm chán nằm sấp trên mặt bàn, suy nghĩ chuyện thế gian, nghe thấy nàng ta nói vậy liền buồn chán quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

“Người trên phố đều đồn đại rằng Thái hậu nương nương bị trúng độc, chuyện này, chuyện này không biết có thật hay không.” Vân Lam như sắp khóc.

Kiều Linh Nhi sững sờ, nàng đứng bật dậy, “Ai nói?”

“Nô tỳ, nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khắp nơi đều đồn rằng khi Thái hậu nương nương mất tích thì trúng độc, hiện tại vẫn chưa biết rõ tung tích.” Nước mắt Vân Lam đã chực trào.

Kiều Linh Nhi còn chưa hoàn hồn thì bên tai đã truyền đến một giọng nam dễ nghe, “Vân Lam, lời đồn vớ vẩn này cô cũng tin sao?”

Bách Lý Thần đã quay về.

Kiều Linh Nhi vội vàng bước đến bên kéo ống tay áo anh ta, giọng nàng căng thẳng, “Thần vương gia, ngài mau nói cho ta biết chuyện này là thế nào? Vì sao Hoàng tổ mẫu lại trúng độc?”

Bách Lý Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô thật sự tin lời nha đầu Vân Lam? Chưa từng nghe qua câu tam sao thất bản?”

Nhìn giương mặt anh tuấn kia, nghe giọng nói ôn hòa kia, trong lòng nàng thảng thốt, sau mới tĩnh tâm lạ, “Chuyện này là thế nào? Đừng gạt ta.”

“Ha ha ha, sao bổn vương phải lừa cô? Vì bị truy sát nên bổn vương mới dừng lại kinh thành thêm một ngày, vừa vặn ngay lúc Thất vương gia cần giúp đỡ, bổn vương cần gì phải lừa cô?”

Đáp án này của Bách Lý Thần khiến Kiều Linh Nhi an lòng.

Vân Lam chột dạ, cúi đầu nói, “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không nên hấp tấp như vậy, khiến tiểu thư lo lắng.”

Kiều Linh Nhi phất tay, “Thôi, ngươi lui xuống đi.”

Vân Lam ngoan ngoãn lui xuống.

Kiều Linh Nhi không hỏi gì thêm, tiếp tục nằm sấp trên mặt bàn, cằm đặt trên cánh tay, đôi mắt to tròn nhìn lung tung khắp nơi.

Bách Lý Thần cũng không nói gì mà chỉ nhìn nàng.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Kiều Linh nhi vẫn duy trì tư thế cũ, Bách Lý Thần cơ phần lo lắng, vừa định lên tiếng thì cửa phòng đã bật mở.

Lần thứ hai Vân Lam thở hổn hển chạy vào, “Tiểu thư, tiểu thư, xảy ra chuyện lớn.”

Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, giọng nàng run run, “Chuyện gì?”

“Cả nhà Phượng gia bị sao trảm.”

Đôi mắt nàng càng trợn to, đây là chuyện gì?

Phượng gia? Chẳng phải là nhà mẹ đẻ của Phượng Mai sao?

Phượng Mai? Chẳng phải là Mai trắc phi sao?

Mai trắc phi? Chẳng phải là sủng phi của Tư Đồ Hách sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play