Trần Ngọc Lâm há hốc mồm nhìn trời bên ngoài cửa sổ ghế hành khách, trong khi đó cái xe ô tô lấy tốc độ 5km/h đang bò qua đường cái.

Hắn hỏi Lê Thanh Hằng:

"Còn bao lâu nữa thì hết cái đường đang thi công này?!"

Lê Thanh Hằng nhíu mày nhìn hắn đáp:

"300 mét nữa, khoảng 4 phút, nếu không gặp đèn đỏ. Ngồi nghiêm chỉnh thắt đai an toàn đi."

Trần Ngọc Lâm toát mồ hôi hột. Nguyên vốn hắn dự tính đi xe ô tô để tiết kiệm thời gian cùng sức lực, dự tính ban đầu đi khoảng 140km/h. Vô tay con hàng này 140km/h biến thành 50km/h không nói, gặp đèn đỏ là dừng, đi sang đường dù cho không có một ma nào cũng nhìn ngang ngửa rồi mới sang.

Đau lòng nhất là đi ngang qua cái khu đường đang thi công, có cái biển "Đường đang thi công, chạy xuống 5km/h".

Hắn không cần biết cũng như không quan tâm 5km/h là giảm xuống còn 5km/h hay giảm đi 5km/h, nhưng mà Lê Thanh Hằng coi như đó là giảm xuống còn 5km/h.

Chiếu theo lời nàng, đi quá 50km/h trong nội thành, vượt đèn đỏ, đi sang đường không nhìn là vi phạm pháp luật và đạo đức, thân là thiên thần, nàng không thể làm theo.

Trần Ngọc Lâm phun phì lửa ra mũi, theo bản đồ, hắn thấy chỉ còn 5 cây số nữa là tới Thú Triều chiến trường, hắn giơ tay mở cửa, chợt hắn thấy cửa đã khóa từ bao giờ. Bên cạnh hắn Lê Thanh Hằng lắc đầu:

"Đang đi xe ô tô không được mở cửa lúc đang đi, dễ gây tai nạn cho người đi đường."

Không chỉ có thế, cửa sổ cũng bị khóa lại, đóng kín.

Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt nhìn đường đừng có nói là ô tô xe máy, nếu có thể moi ra được một con chó con mèo đang chạy hắn liền đi đằng đầu.

Thần mẹ nó tai nạn giao thông cho người đi đường? Để có tai nạn giao thông cho người đi đường, điều kiện tiên quyết là phải có người đi đường cái đã chớ. Bọn hắn là những người duy nhất đang di chuyển trên phố. Mấy người khác do bị Mộ Dung Nguyệt yểm bùa về nhà hết rồi.

Trần Ngọc Lâm nước mắt lưng tròng, chợt hắn xoay người, hai mắt hiện ra lăng lệ chiến ý ngập trời, tung ra hai chiêu thẳng vào cửa xe:

"Fú Kè Quyền. Đ*t Mẹ Quyền."

Quyền của hắn vừa đến, lập tức bị một cái màng trắng bao phủ thân xe hấp thu toàn bộ, thậm chí phản lại một ít. Kết quả tay hắn nảy ra, không thể phá được cái cửa xe.

Màng Bảo Hộ do cô Nguyệt lập? Thế là giờ hắn bị cô lập trong xe hử?

Trần Ngọc Lâm cân nhắc đến ý tưởng đánh ngất Lê Thanh Hằng.. vẫn là thôi đi. Thiên Đàng không tốt chọc, hơn nữa con Gabriel đang ở đâu đó quanh đây, chọc giận con bé có khi lên nóc tủ ngắm gà nude.

Trần Ngọc Lâm có chút hữu khí vô lực nói:

"Thế dừng dùm cái rồi cho tôi xuống đi."

Bay là không được, nhưng chạy thì chạy tối. Cái chính yếu là chạy toàn lực mất sức lắm mà thôi, nhưng không phải không khôi phục được.

Lê Thành Hằng nhìn về phía trước nói:

"2 cây số nữa mới có biển hết đoạn đường cấm đỗ cấm dừng. Dừng giữa đường không được, đó là vi phạm đạo đức. Đến hết 2 cây số nữa tôi cho ông xuống."

Trần Ngọc Lâm chợt cảm giác thế giới này tràn đầy dối trá và bất công.

Thế là trong khi bên phía Hoàng gia đang đánh nhau, Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Lê Thanh Hằng đang ì ạch bò trên cái xe qua đoạn đường đang thi công với tốc độ 5km/h.

Chẳng liên quan lắm, nhưng mà trên đường đi Hệ Thống có thông báo:

[Xét thấy tình trạng hiện tại của Thú Triều, biến chuyển nhiệm vụ thứ 4/4 trở thành:

Mô tả: Tham gia Thú Triều đến giây phút cuối cùng, không để kích hoạt Lá Chắn Tử Vong một lần nào.

* Lá Chắn Tử Vong: Lá Chắn do Mộ Dung Nguyệt ban phát, có tác dụng ngăn cản sát thương gây ra cái chết lên đơn vị được trang bị lá chắn.]

Nói cách khác, hắn nếu là để "bị giết" tính là không hoàn thành nhiệm vụ.

5 phút sau..

Trần Ngọc Lâm cuối cùng cũng xuống khỏi cái xe. Giữa đường đi qua đoạn đường thi công, lại gặp thêm một đoạn khác kết quả Âu Bảo Uyên hết kiên nhẫn, nàng tế ra một cái usb nhét vào cổng usb trên xe, vốn dùng nghe nhạc. Xong nàng chiếm luôn quyền kiểm soát cái xe thông qua USB, hình như là dùng robot nano để "chơi". Xong cả cái xe phi hơn trăm cây số giờ thẳng tiến đến đây trong chưa đến 1 phút.

Trần Ngọc Lâm không kiềm được muốn hôn mặt đất, chưa bao giờ 5 phút với hắn lại lâu như vậy. Lê Thanh Hằng thì khóc rơm rớm lầm bầm:

"Sau vụ này phải đi thưa tội thôi..."

Trên lý thuyết, tốc độ 100km/h không phải nàng lái, mà là Âu Bảo Uyên lái, nên kì thực nàng không có vấn đề.

Hoàng Khánh nòng súng vẫn còn bốc khói, đi đến bên người hắn:

"Sao giờ này mới đến. Đang căng thẳng đây."

Không nói cũng biết, Trần Ngọc Lâm nhìn quanh đều có thể thấy được, khắp nơi là chân tay, xác chết. Nhưng tuyệt nhiên không có một xác nào của tu sĩ.

Không phải không có tử vong, mà là mỗi khi một tu sĩ nhận phải một kích tử vong, một vòng bảo hộ liền phun trào ra, hấp thu toàn bộ công kích ngay sau đó lại hư không tiêu thất.

Trần Ngọc Lâm nhìn thấy một người tu vi cùng hắn sàn sàn, đang chạy trốn khỏi một đầu lửng đen trắng to như cái nhà đang đi bộ đằng sau, nói nó là hai màu đen trắng nhưng móng vuốt và răng nó lại là 7 sắc cầu vồng. Người này chạy không kịp, bị con lửng này một đầu cắn thẳng. Nhưng cùng lúc, xung quanh người này xuất hiện một vòng bảo hộ màu trắng sữa, bao quanh lấy hắn.

Hắn từng thấy con lửng này trong video trại bò tuần trước, Thất Dạ Sắc Lửng.

Thất Dạ Sắc Lửng không cắn chết được, há mồm, một trăm bảy mươi ba cái răng nanh sắc lẹm trong nháy mắt liên tục nhô lên hạ xuống không theo quy luật, mỗi cái răng nhô lên hạ xuống độc lập, cùng lúc bộ hàm cũng nhai rau ráu.

Mô tả ngắn gọn nhất chính là Máy Xay Thịt.

Kể cả như thế vẫn là không thể phá hoại được tấm màn trong suốt này. Thất Dạ Sắc Lửng thấy vậy, ngẩng đầu một ngụm nuốt xuống, nhưng ngay sau đó nó há miệng phun ra ngoài. Trần Ngọc Lâm thấy rõ đột ngột quả cầu phìn to ra như một cái xe ô tô chặn ngang họng, khiến cho con lửng phải phun ra.

"Thật hôi, và cay, tanh. Cái quỷ gì vậy? Nó còn kinh tởm hơn cả cương thi."

Con lửng gầm gừ, Trần Ngọc Lâm đang kinh ngạc vì con lửng này nói được tiếng người, nhưng rồi ngay sau đó nhận ra đó là đặc tính tự động phiên dịch ngôn ngữ động vật mà hắn có được.

Trước giờ chẳng mấy khi cái này có tác dụng, nhưng rõ ràng con lửng này đã có linh trí cao thâm vô cùng, không phải là một câu ghép bởi nhiều từ, mà là một câu hoàn chỉnh. Thậm chí còn có cả kết cấu câu nữa.

Linh trí cao, đại biểu con lửng này hết sức nguy hiểm.

Bất chợt, từ trong thành phố, một tia sáng mang theo một sức mạnh khổng lồ lao vọt tới, thẳng tiến đến ngay trước ngực Thất Dạ Sắc Lửng, kế đó thân ảnh này tay vung lên một cây gậy với cái đầu là một quả cầu gai, một gậy đập thẳng vào ngực nó, văng ngược lại thẳng về phía ngoại thành.

Trần Ngọc Lâm có chút hít thở không thông nhìn về phía thân ảnh này. Đây là một người.. thực ra có lẽ không phải là người. Nhìn qua thì trông giống người, nhưng trên đầu hắn mọc ra hai sợi râu côn trùng, từ vai hắn mọc ra hai cái càng giống càng cua, eo hắn mọc ra một cái đuôi bò cạp. Ngoài ra tay và chân hắn vẫn còn sót lại những lớp vỏ giáp xác cứng rắn đặc trưng của loài côn trùng nữa.

Trọng yếu nhất, là hắn đang ngự không phi hành.

Yêu Thú Kim Đan, hóa hình Đại Yêu Kim Đan Cảnh. Hỏa Sa Đế Bò Cạp, Liêu Chân Quân.

Nhất Phẩm Luyện Bì, Nhị Phẩm Khai Mạch. Hai cảnh giới này chưa có tư cách lấy đạo hiệu. Mà từ Tam Phẩm Hư Khí Đan tới Lục Phẩm Linh Hồ có thể lấy đạo hiệu, tỉ như Tán Nhân, Đạo Nhân.

Thất Phẩm Kim Đan liền là có thể lấy đạo hiệu là Chân Quân, cũng chỉ có từ Kim Đan trở lên mới có thể làm Chân Quân.

Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chặp Liêu Chân Quân, cảm giác hô hấp đình trệ. Hắn thậm chí mơ hồ có cảm giác được thực lực của người này mạnh đến mức vô ý tạo ra một trường trọng lực xung quanh cơ thể, dù nhỏ nhưng trường trọng lực này thực tồn tại. Nếu hiện giờ hắn nắm lấy một nắm cát rải xuống, dù không có gió nắm cát vẫn sẽ hơi hướng về phía Liêu Chân Quân mà rơi.

Thất Dạ Sắc Lửng bị hất bay vào trong một cánh đồng, gào rú ầm trời. Kế đó Liêu Chân Quân ngự không phi hành, thẳng tiến con lửng đó mà phóng đi. Trên đầu hắn lơ lửng một quả cầu sắt mọc ra đầy gai nhọn, quả cầu sắt này trông qua rất bình thường, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác hít thở không thông.

Trần Ngọc Lâm thở dốc, đó là bản mệnh pháp bảo mà chỉ có Kim Đan mới có thể ôn dưỡng? Thậm chí Giám Định cũng không thể giám định ra kết cấu cùng kĩ năng của nó, chỉ mơ hồ phán định là [Kim Đan bản mệnh pháp bảo].

Trận va chạm nhỏ giữa hai cường giả Kim Đan cấp bậc trong nháy mắt bị kéo sâu vào bên trong rừng sâu, chỉ còn nghe được từng tiếng gào rống vang trời và tiếng binh khí vang lên chát chúa.

Trần Ngọc Lâm nhìn vào trong rừng, kế đó hắn quay lại, nhìn về phía Thú Triều. Lúc này đây Thú Triều đang càng lúc càng căng thẳng. Không hiểu từ lúc nào mà đại lượng Ma Vật đã tràn vào, gia nhập cùng với phe Ma Thú. Mặc dù không mấy con mạnh mẽ tới mức như con Cương Thi Bay, nhưng cũng không thể khinh thị với số lượng lên đến vài trăm con như này.

Ma Vật rất đa dạng, nhiều là cương thi, những người tu luyện tà công bị thoái hóa, một số bị ảnh hưởng bởi Ma Tộc.. vân vân. Ngoài tầm khoảng 3-40 con cương thi đang chạy về phía này, Trần Ngọc Lâm còn thấy vài sinh vật trông như thể nửa động vật, nửa lại giống như những con quỷ vậy.

Trần Ngọc Lâm người mặc cái bộ Chiến Y hôm trước mua được, hai tay hai chân trang bị Băng Hỏa Quyền Sáo, tay phải cầm theo kiếm, lưng xách một khẩu súng. Bên trái hắn là Arch Ville cùng với 2 con Kị Sĩ Địa Ngục, triệu hoán quỷ. Bên phải hắn là Ngân Nguyệt Lang đang vô hồn nhìn vào thú triều.

Trên mình hắn, Hắc Linh hóa thành một bộ chiến giáp, phủ kín toàn thân hắn. Nếu không phải Ngân Nguyệt Lang lưng có thể mọc ra gai nhọn, hắn đều muốn cưỡi lên nó.

Hắn sợ bị một gai đâm xuyên qua cái mông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play