Lúc này ngồi bên cạnh của Tsuru là Garp Trung Tướng, lão khi nghe mấy câu nói của Ngũ Lão Tinh thì cảm giác trong đó có gì đó không đúng, đột nhiên lão nhớ tới hành động mấy ngày nay của Sengoku.

Hơn nữa lúc này lão nhìn thấy sắc mặt đen nhánh của Sengoku, thì trong lòng khẽ động, đừng nhìn Garp bình thường chỉ dùng nắm đấm giải quyết mọi việc, thực sự thì tâm tư của lão cũng rất nhạy cảm.

Sau khi đoán ra một phần lý do Sengoku đột nhiên mặt đen, thì Garp lập tức phá lên cười to, lão cười cả nước mắt và nước mũo văng tùm lum.

Trong phòng lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh của Garp, bọn hoi đều nghi hoặc đang yên đang lành vì sao Garp lại đột nhiên cười lên.

Đến cả Ngũ Lão Tinh đều có chút không hiểu thấu, nhưng bọn họ cũng không nói gì, bởi vì lúc nãy bọn họ đều đã nói, lần này trừ cung cấp tình báo ra, bọn hắn sẽ giao toàn quyền cho hải quân, chính phủ sẽ không tham dự vào.

Trong phòng lúc này ngoại trừ ba người, thì không ai đoán được Garp vì sao lại cười, ba người này, người thứ nhất đó là Sengoku, người thứ hai là Tsuru, người cuối cùng chính là Aokiji.

Tsuru và Aokiji nghe tiếng Garp cười, thì trên mặt hiện lên nét cười khổ, sau đoa ánh mắt liếc về phía Sengoku một chút, bọn họ trong lòng bất đắc dĩ ‘ ngài không thể cho Nguyên Soái một chút mặt mũi a, dù gì hai người cũng là chiến hữu mấy chục năm mà’

Đây chính là tiếng lòng lúc này của hai người, thực ta nếu bọn họ có nói ra, thì Garp càng sẽ cười lớn sau đó nói ‘ bởi vì là chiến hữu vào sinh ra tử mấy chục năm mới phải cười a, hơn nữa người này còn là Nguyên Soái, ta cười sẽ càng thêm thoải mái’

May mắn hai người không lên tiếng, nếu không Garp trả lời lại, thì chắc chắn Sengoku có trầm ổn hơn nữa cũng muốn đứng dậy đánh người rồi.

Thực ra bọn họ biết, từ khi Vua Hải Tặc Roger chết đi, thì Garp đã hoàn toàn mất đi mục tiêu phấn đấu, hơn nữa từ vụ việc của Dragon, lòng bất mãn của lão với chính phủ thế giới càng lớn.

Nhưng bởi vì lòng trung thành với hải quân quá lớn, mới làm cho lão còn vì hải quân hiệu lực, nếu không thì lão đã từ chức về quê từ lâu, sẽ không còn ở hải quân tới giờ, sẽ không vì bồi dưỡng cháu của mình là Luffy gia nhập hải quân mà cố gắng.

Dù sao lão biết thiên phú của cháu mình, thì khi Luffy sinh ra, lão đã phát hiện Luffy sỡ hữu Vương tư chất, hơn nữa còn là trời sinh, không phải thông qua kích thích mà kích hoạt, từ khi Luffy sinh ra, thì Haoshoku của Luffy đã tự động thức tỉnh.

Nhưng bởi vì Luffy còn quá nhỏ, nên Haoshoku tự động ẩn núp, chờ tới kho Luffy trưởng thành, thông qua chút áp lực sẽ lại lần nữa suất hiện, bởi vậy Garp biết tư chất của Luffy rất kinh khủng.

Lão dự định bồi dưỡng Luffy trở thành một hải quân, có thể đủ thấy tình cảm của lão đối với hải quân vẫn rất sâu, phải biết một người có Vương tư chất, sẽ rất khó thuần phục làm việc cho một ai hay tổ chức nào.

Bọn họ mỗi một người đều có mục tiêu cùng nhận định của riêng mình, bọn họ sẽ rất ít bị người khác thuyết phục, có thể nói Garp là một trường hợp đặc biệt, nhưng bởi vì sỡ hữu Haoshoku, cho nên thực chất bên trong lão cũng có ý nghĩ của riêng mình.

Nếu không lão cũng sẽ không từ chối nhiều lần yêu cầu đảm nhiệm chức vị Đại Tướng, mà chỉ làm một cái vạn năm Trung Tướng, bởi vậy rất nhiều người trong cao tầng hải quân đều biết tính cách của Garp.

Một trăm làn họp, thì hết chín mươi chín lần Garp ngủ gục, một lần thì ngồi ngoáy mũi hoặc ăn vặt, mọi người lâu dần cũng quen thuộc, mỗi lần có cuộc họp, bọn họ sẽ tự động quên đi Garp tồn tại.

Chỉ có Sengoku là thường xuyên quát lớn Garp thôi, lần này cũng vậy, khi Garp chưa cười lớn được bao lâu, thì Sengoku lập tức đứng dậy đập bàn quát lớn.

“ khốn kiếp, Garp im ngay cho ta, đây là cuộc họp ngươi có biết hay không? Là cuộc họp”

Vì quá nóng giận, Sengoku lập tức quát lớn, còn nhấn mạnh hai lần đây là cuộc họp, mọi người không khí nghiêm túc lập tức cáo phá, nhiều người đang cố gắng nhịn cười.

Garp cũng ngừng cười, lão cũng biết, Sengoku lúc này đang hết sức đau đầu, lão làm như vậy chỉ để hoá giải chút bầu không khí, ‘ ừ chỉ là vì hoá giải không khí ngưng trọng thôi, thực sự không phải ta vì không chê chuyện lớn mà cười đâu’

Trong lòng lão nhận định lấy, lão vì muốn tốt cho Sengoku người bạn già này mới làm như vậy, nếu Sengoku biết Garp nghĩ trong lòng như vây, thì lập tức sẽ đập bàn lần thứ hai, hơn nữa hắn sẽ sắn tay áo lên cùng Garp đánh một chầu.

“ được rồi, hiện tại cho mời thành viên của Cp vì mọi người cung cấp tin tức mà bọn họ thu thập được, sau đó mọi người cần sớm quyết định kế sách đối phó, cuối cùng chính phủ thế giới sẽ toàn lực ủng hộ hải quân”

Lúc này thì một vị đầu trọc trong Ngũ Lão Tinh lên tiếng, hắn cũng không muốn nhìn bộ đôi hải quân tấu hài đâu, lần này tổ chức họp là để bắt ép hải quân tăng thêm một kẻ thù, dù sao phía trên đã bắt đầu đối với hải quân có bất mãn rồi.

Bọn hắn phải mau chóng kiềm chế hải quân phát triển lớn mạnh, tìm thêm đối thủ cho hải quân trong thời kỳ nhạy cảm này, cũng là vì làm cho hải quân càng vướng tay vướng chân càng khó có thể phát triển.

Bọn họ cũng không sợ hải quân đối mặt cường đich quá nhiều, sẽ tổn thất quá lớn, tổn thất của hải quân chính phủ thế giới vẫn có thể bù đắp được, dù sao căn cơ phát triển hơn 800 năm cũng không phải để trưng cho đẹp.

Bọn họ không tiện ra mặt hạn chế hải quân, nên mới phải dùng tới những hạ sách này, dù sao hải quân cũng là thủ hạ trung thành của chính phủ thế giới, ít nhất ngoài mặt là như vậy.

Nếu bọn họ ra mặt đối phó hải quân, thì sẽ làm rét lạnh lòng người rồi, thực ra nếu là trăm năm trước thì bọn họ sẽ không quan tâm chút này, nhưng hiện tại khống giống trăm năm trước.

Hiện tại cả chính phủ đều suất hiện loạn trong giặc ngoài, nếu để cho tất cả thủ hạ lòng dạ rét lạnh nữa, thì lúc đó chính phủ thế giới có mạnh hơn nữa, thì cũng đã bị cô lập, thường nói hai tay khó địch bốn tay.

Với gốc gác của chính phủ thế giới, thì đừng nói bốn tay, tám tay bọn họ vẫn chịu được, nhưng mười tay đâu, hai mươi tay đâu, chính phủ thế giới có thể tồn tại tới hiện tại.

Ngoài trừ bản thân chính phủ thế giới mạnh mẽ ra, dưới tay bọn hắn đều có rất nhiều thế lực giúp đỡ, mới làm cho bọn họ an ổn tồn tại hơn 800 năm nay.

Một thế lực, cho dù mạnh mẽ thê nào, nếu như tứ cố vô thân, thì cũng sẽ không thể tồn tại thời gian dài, hơn nữa đây còn là một thế giới thực lực cá nhân được vô hạn phóng đại.

Mấy trăm năm a, không lẽ chưa từng xuất hiện qua thiên tài như Vua Hải Tặc? Không phải chưa từng suất hiện, mà suất hiện rất nhiều.

Thậm chí càng có cành thiên tài hơn, nhưng vì sao mấy trăm năm đến nay, chưa từng suất hiện nhiễu loạn lớn giống như hiện tại.

Cũng bởi vì thời kỳ đó căn cơ của chính phủ thế giới quá mức vững chắc, không thể lay động, dưới tay của bọn họ cường giả có thể điều khiển vô số, bởi vậy cho dù suất hiện nhiều thiên tài hơn nữa, cũng khônb tránh qua được bị trấn áp.

Nhưng thời đại này không giống, căn cơ của chính phủ thế giới bắt đầu lung lay rồi, thủ hạ dưới tay cũng bắt đầu sinh ra chút lòng dạ khác, đây chính là lý do mà mấy năm này họn họ luôn tìm cách làm khó dễ hải quân.

Nhằm mục đích tránh cho hải quân phát triển quá lớn mạnh, chính phủ thế giới đã không còn tự tin có thể hoàn toàn kiểm soát thế lực dưới tay khi nó quá mạnh nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play