Giọng nói của Vũ Minh vang vọng trong phòng, xung quanh yên tĩnh đến đang sợ
Tên kia bị Vũ Minh nắm lấy mặt đập vào tường thậm chí không dám thở, trái tim hắn đang đập nhanh chóng vì sợ hãi, hắn không hiểu sao Vũ Minh lại nhanh như thế, hắn chỉ 1 cơn gió thoáng qua, sau đó đầu đau nhói 1 cái thì đã bị Vũ Minh nắm đầu ép vào tường
Một lúc sau mới có người phản ứng, một tên đứng ra rọng hơi run run nói
“Thả… thả hắn ra”
“Ta không thả thì làm sao?” Vũ Minh không quay đầu lại chỉ lạnh nhạt nói
Tên kia cắn răng 1 cái lao lên, chỉ là lao lên được vài bước liền văng ra ngoài
Không biết lúc nào Lâm Dũng đã đứng đó, 1 chân vẫn còn đang để tại không trung
“Nguyễn Quân, ngươi không sao chứ?” 1 tên trong đó chạy ra đỡ tên kia dậy hỏi
“Khụ khụ, không sao” tên bị Lâm Dũng đá bay chính là Nguyễn Quân, hắn ho 2 tiếng rồi nói
Hắn chỉ bị vết thương ngoài da, nếu không phải Lâm Dũng hạ thủ lưu tình không thì hắn đã nằm không bò dậy nổi rồi. Một tên khác nhìn chằm chằm Lâm Dũng nói
“Lâm Dũng, ngươi muốn cùng Vũ Minh 1 phe chống lại toàn bộ chúng ta sao?”
“Duy Minh, nể tình ngươi là bạn cùng lớp, tốt nhất chuyện này ngươi đừng tham gia” Lâm Dũng liếc mắt nhìn hắn 1 cái nói
“Vậy đừng trách ta ra tay độc ác. Cùng lên” Duy Minh ánh mắt dữ tợn đáp
Sau đó hắn cùng vài người liền lao lên
Chỉ là kết quả so với Nguyễn Quân cũng không khá hơn chút nào, toàn bộ đều bị Lâm Dũng đánh bay ra ngoài
Đột nhiên từ phía sau có 1 tên nhảy lên đánh về phía Lâm Dũng, nhưng quyền của hắn chỉ cách Lâm Dũng vào centimet liền bị cản lại
Nhìn thấy thế tất cả đều kinh hô
“Chân nguyên hộ thể?”
“Ta không hoa mắt chứ? Thật là chân nguyên hộ thể?”
“Hắn lúc nào đột phá Thông Mạch cảnh?”
Lúc này chỉ nghe Lâm Dũng giọng nói vang lên
“Ta ghét nhất là người khác đánh lén ta”
Nói xong, ầm 1 tiếng, tên đánh lén Lâm Dũng liền dính 1 cước bay ra ngoài, hắn không ngừng nôn ra máu, sau đó bất tỉnh tại chỗ
Lúc này 1 âm thanh vang lên
“Vu Dịch bị loại”
Tĩnh
Cả gian phòng lâm vào yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả kim rơi cũng nghe được
Không ai ngờ kết quả lại thế này
Thông Mạch cảnh
Hai tên Thông Mạch cảnh cùng 1 phe, họ đánh bằng niềm tin sao?
Vũ Minh tuy không quay lại những vẫn biết tình hình phía sau, hắn khẽ cười 1 cái sau đó lạnh giọng nói với tên trước mặt
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”
“Ư..ư” bị tay Vũ Minh tóm lấy mặt, hắn chỉ có thể ư ư để Vũ Minh buông tay, hắn không dám mở miệng vì nếu như hắn vô tình bắn ra nước bọt sẽ bị Vũ Minh đập chết tại chỗ
Vũ Minh nắm lấy đầu hắn ném ra xa
Tên kia ngay khi chạm đất liền cố gắng lết lại về phía đám người, sau đó hoảng sợ nhìn Vũ Minh sau đó nói
“Ta… ta… ta sai rồi, bỏ qua cho ta đi” hắn muốn nói dối, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Vũ Minh hắn liền từ bỏ
“Tuyết nhi, vừa rồi bọn họ muốn làm gì?” Vũ Minh quay lại nhìn Tô Ánh Tuyết hỏi
“Họ muốn ngươi hấp dẫn chú ý của ma thú cấp 3 để họ có thể nhẹ nhõm giải quyết đám ma thú còn lại” Tô Ánh Tuyết đáp
“Ai chủ mưu?”
“Là 3 người bọn họ” Tô Ánh Tuyết chỉ 3 tên đứng phía trước nói
Nghe thế 3 tên kia khẽ run 1 cái, họ có dự cảm không lành, quả nhiên, chỉ thấy Vũ Minh quay sang nhìn Lâm Dũng nói
“Lâm Dũng, hoạt động gân cốt 1 chút đi”
“Ha ha, ta cũng đang có ý đó” Lâm Dũng cười 1 tiếng, sau đó lao lên, thoáng cái liền vang lên vài tiếng kêu thảm thiết. Một lúc sau, âm thanh thông báo lại vang lên, 3 tên kia bị loại
Bây giờ nhân số chỉ còn lại 51 người
Vũ Minh liếc nhìn mấy người còn lại, những người bị hắn nhìn qua đều không dám ngẩng đầu đối mặt, Vũ Minh khẽ cười 1 tiếng
“Bọn họ kế hoạch không sai, nhưng sai ở chỗ, ta chẳng thèm để ý mình có bị loại hay không, các ngươi đối với phần thưởng cố chấp, ta lại chẳng thèm quan tâm”
“Hơn nữa, nếu không có ta, các ngươi chắc chắn bị loại”
Những người kia tất cả đều im lặng, họ tin lời Vũ Minh nói, hắn không nhất thiết phải lừa họ
Nhìn những người này im lặng không nói gì, Vũ Minh khẽ cười 1 tiếng, sau đó nói
“Ta có thể bỏ qua cho các ngươi chuyện vừa rồi, nhưng từ giờ cho đến lúc kết thúc cuộc thi, các ngươi phải nghe ta chỉ huy”
“Chỉ còn 20 phút nữa sẽ có ma thú tiến công, ta cho các ngươi 10 phút suy nghĩ, ai đồng ý thi đi lên tường thành, ai không đồng ý thì tốt nhất từ bỏ đi, bởi ta sẽ không để những kẻ vô công rỗi nghề ở sau hưởng thành quả đâu”
“Đi, lên tường thành” Vũ Minh nói xong nhìn mấy người Tô Ánh Tuyết nói
Hắn biết những người này không có đường chọn lựa, 1 là nghe lời hắn, 2 là bị loại. Nghe theo hắn ít nhất còn có cơ hội, cho nên hắn cũng không chờ bao lâu, sau 5 phút tất cả mọi người đều đi lên tường thành
Nhìn đám người này Vũ Minh gật đầu hài lòng, sau đó nói
“Các ngươi lên đây chứng tỏ đã có quyết định, vậy bây giờ học sinh lớp 10 đi hết lên trước đi”
Hắn vừa nói xong, mười mấy người học sinh đi lên. Vũ Minh liếc qua mấy người bên cạnh cùng Đường Nguyệt nói
“Đi lên đi”
Mấy người bên cạnh Vũ Minh hơi sững sờ 1 chút nhưng cũng đi lên theo
Số học sinh lớp 10 có gần 20 người, hơi nhiều 1 chút, hắn suy nghĩ 1 chút liền nói
“Các ngươi ma chủng cùng nano vũ khí tất cả lấy ra”
Mấy người kia làm theo, Vũ Minh cầm lên 1 nano vũ khí, nghĩ nghĩ 1 chút nó liền biến hình thành 1 sợi dây gai dài hơn 3 mét, tất nhiên nó chỉ có thể dài 3 mét, dài hơn sẽ mất đi độ bền của vũ khí
Sau đó hắn biến gần 20 cái vũ khí nano trước mặt thành như thế, chừa lại 2 cái hắn biến thành 1 cái gậy giống như cái rìu đào mỏ như thế, nhưng so với rùi đào mỏ thì 2 đầu lại là hình vòng tròn.
Sau đó hắn nối mấy đoạn dây lại với nhau, sau đó gấp lại thành 2 sợi, 2 đầu đều là hình móc câu được nhét vào 2 vòng tròn trên gậy sắt. Nhìn qua cực kỳ chắc chắn, rất kho để gỡ ra
Những người khác không hiểu gì những vẫn quan sát xem hắn muốn làm gì
Vũ Minh sau khi nối xong liền cầm 2 gậy sát lại phía tường thành, hắn cúi người xuống, bàn tay hắn hóa chảo đâm vào tướng thành móc ra 2 cục gạch, sau đó nhét gậy sát vào bên trong
Tiếp đó lại đi đến bên kia làm y như thế hình thành 1 đoạn dây dài gần 30 mét treo lơ lửng trước tường thành
Làm xong hắn quay sang nhìn đám người lớp 10 nói
“Tường thành không dài, chỉ hơn 50 mét mỗi phía, ta cần các ngươi làm như này với mỗi phía, ta biết mỗi người ít nhất có 3 món nano vũ khí trong người, đừng lo thiếu vũ khí, cứ lấy ra dùng, thiếu thì lấy của những người khác”
Nano vũ khí thật sự rất nhiều, nó gần như đã trở thành hàng dân dụng, hơn nữa giá cả cũng trong phạm vi chấp nhận được, cho nên hắn biết rõ những người này có
Mấy người học sinh kia gật đầu 1 cái rồi đi làm. Vũ Minh nhìn đám người lớp 11 nói
“Việc của các ngươi nặng hơn nhiều, các ngươi cần làm là dùng 1 món nano vũ khí biến thành cung tên, nỏ tùy ý, nhưng mũi tên nhất thiết phải được gắn 1 sợi dây để kéo lại”
“Ngay khi ma thú tấn công, ta muốn các ngươi nhanh chóng bắt lấy 1 đám ma thú cấp 1, cấp 2 càng tốt, nhớ kỹ, phải là còn sống. Ma thú chắc chắn sẽ chia lượt tấn công, cho nên không cần lo lắng thời gian”
“Đợt đầu tiên ta không cần các ngươi phòng thủ, chỉ cần bắt sống càng nhiều càng tốt, phế bỏ khả năng di chuyển của chúng là được, nhưng không được giết chết. Chỉ có đợt đầu tiên bắt được càng nhiều, chúng ta mới có cơ hội thủ thành thành công”
“Ngay khi đợt 1 kết thúc, các ngươi cần làm là lập tức dùng nano vũ khí dư thừa biến thành 1 sợi dây an toàn treo tại trên đó” Vũ Minh vừa nói vừa chỉ phía tường thành sợi dây kia, sau đó nói tiếp
“Bất kỳ ma thú cấp 2 nào muốn xông lên, các ngươi liền nhảy xuống đánh lùi hoặc đánh chết chúng. Nhớ kỹ là phải đồng loạt đi xuống, nếu không bị vây công các ngươi chết hay trọng thương sẽ không có người quản đâu”
“Ma thú cấp 3 hai người chứng ta sẽ lo, lấy hết ma chủng ra để lại, sau đó đi làm việc, hiểu chưa?”
“Hiểu rõ” đám người kia hơi khó hiểu khi Vũ Minh muốn ma thú còn sống để làm gì, nhưng dù vậy họ vẫn không đưa ra câu hỏi, bởi vì đi lên đây họ đã đồng ý Vũ Minh làm chỉ huy, hắn không nói tốt nhất đừng hỏi, lãng phí thời gian
Vũ Minh muốn ma thú còn sống vì hắn cần chế tạo 1 số lớn nhân thể bom, chỉ cần đơn giản nhét 1 viên ma chủng vào cơ thể chúng nó, 2 loại ma chủng khác nhau sẽ phản kháng lẫn nhau, sau đó thêm 1 chút chân nguyên lực gia trì, 1 chút đồ vật khác thì sẽ thành 1 nhân hình bom có sức công phá nhỏ
Tất nhiên công việc này cần có học vấn cao, đặt sai vị trí sẽ trực tiếp làm cho ma thú chết tại chỗ, nhưng nếu đặt đúng, sau 1 thời gian, chân nguyên lực gia trì mất đi hiệu lực, phản ứng sẽ xảy ra, giống như tự bạo như thế
Bùm
Xung quanh vài mét chắc chắn không còn 1 con nào còn sống, trừ khi đó là ma thú chuyên về phòng ngự hay ma thú cấp 3
Chỉ cần trong lúc thủ thành, ném 1 đám xuống “nhân hình bom” xuống, đảm bảo thắng lợi sẽ không quá xa vời
Sở dĩ Vũ Minh làm như thế chỉ là nhất thời hưng phấn, hắn hoàn toàn có thể bắt vài con ma thú cấp 3 về, uy lực kia… chậc chậc, sợ rằng chỉ cần mười mấy con là đủ dẹp loạn hết đám ma thú này rồi. Nhưng hắn lại lười làm như thế, rất không có ý nghĩa, hơn nữa hắn cũng không muốn người khác hưởng lợi mà lại không làm gì có ích cho mình
Vũ Minh nhìn về phía nơi xa rừng rậm, từng tiếng động từ phía đó truyền tới, 2 mắt hắt khẽ híp lại, miệng nở nụ cười tà mị lẩm bẩm nói
“Tới đây đi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT