Jack bản thân có thể nói là một nửa sinh mệnh cơ giới, hắn đem trên người những bộ vị trọng yếu thay bằng kim loại. Hơn nữa là loại kim loại tự hắn thiết kế từ kim chúc kim loại.
Có thể đem mọi lực tác động hấp thu sạch sẽ, đương nhiên nếu vượt quá sức chịu đựng sẽ sinh ra phá hủy. Nhưng là loại kim loại hắn chế tạo là có ký ức, tự động hồi phúc. Đây cũng là một loại bảo mệnh. Nhờ nó mà không ít lần hắn thoát khỏi cái chết.
Thấy một chiêu của mình vô dụng, Vũ Vân liền ngẩn ra. Lúc này liền nghe Jack nói.
“Đem mặt nạ tháo xuống!”.
Lời của Jack như tiếng sấm đánh vang lên bên tai của Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh.
Hắn… hắn thế nào biết được?.
Nhìn vẻ mặt của 2 người, Vũ Minh nhíu chặt lông mày. Bởi vì nhìn phản ứng của họ liền biết Jack nói đúng.
Nàng nhưng là sử dụng mặt nạ với kỹ thuật đỉnh cấp của trái đất. Nó hoàn toàn ẩn vào làn da, có thể hoàn mỹ biểu hiện ra mọi loại cảm xúc của bản thân. Hắn thế nào biết được?.
Vũ Vân âm thầm thở dài một hơi, hắn nhận ra, Jack chỉ là đang thử họ mà thôi. Nhưng là Vũ Ân Tĩnh lại quá dễ mắc lừa.
“Ngươi thế nào đoán được? Hẳn là không phải chúng ta lộ ra đúng không? Tại sao ngươi lại nghĩ tới chứng ta mang mặt nạ?”. Vũ Vân trầm giọng nói.
“Ồ, xem ra ngươi cũng không ngu như ta tưởng. Vũ Minh, ngươi đoán đúng rồi”. Jack cười nói.
“Hai người các ngươi rốt cuộc là ai? Lộc Hàm với Đinh Mộc đâu?”. Tên lớn tuổi nhất trên phi hành đoàn giật mình nói.
“Hai người họ ở lại trái đất, chúng ta là thay thế họ đi lên”. Vũ Vân lạnh nhạt đáp.
“Nghịch ngợm, các ngươi biết mình đang làm gì sao? Biết chuyến đi này quan trọng thế nào không?”.
“Ngậm miệng, nơi này ngươi không có quyền lên tiếng”. Jack trừng mắt nói. Sau đó quay qua nhìn hai người Vũ Vân.
“Đừng để ta nhắc lại lần nữa, đem mặt nạ tháo xuống”.
Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt đưa tay lên khẽ chạm vào mặt, rất nhanh, trên mặt họ xuất hiện 1 tầng mỏng làn da nhân tạo.
“Kỹ thuật khúc xạ ánh sáng, tạo ra ảo giác chân thật? Không tệ kỹ thuật”. Jack thấy thế gật gù nói.
Chỉ là, lúc này, Vũ Minh không có quan tâm tới Jack lời nói. Hắn ánh mắt trừng lớn nhìn về 2 người Vũ Vân và Vũ Ân Tĩnh.
Đây… cái cảm giác này… làm sao lại quen thuộc như thế? Gương mặt kia…
“Còn thật trẻ tuổi, nói đi, vì cái gì che giấu bộ mặt thật sự của mình?”. Jack trầm giọng nói.
Nhưng là, lúc này, hắn phát hiện, 2 người họ ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh, không hề đáp lời họ. Mà hắn cũng nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng. Hắn lập tức quay người lại, chỉ thấy Vũ Minh không biết từ lúc nào đã đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về hai người kia.
Mà lại, Vũ Minh hắn cơ thể… lại đang run lên?.
“Vũ Minh, ngươi thế nào?”. Jack kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ có Vũ Minh, 3 tên còn lại cũng giật mình không thôi.
“Vũ… Vân thiếu gia? Ân Tĩnh tiểu thư?”.
Oanh.
Vũ Minh đầu óc như muốn nổ tung.
“Chúng ta đi”. Vũ Ân Tĩnh biết thân phận bị lộ, nàng liền lôi kéo Vũ Vân muốn rời đi. Nàng cũng không tin Vũ Minh sẽ làm gì họ.
“Đứng lại cho ta”. Vũ Minh lập tức lớn tiếng quá.
“Dừng lại”. Đám binh lính vội vàng ngăn cản.
“Thế nào? Ngươi còn muốn giết chúng ta?”. Vũ Ân Tĩnh mỉa mai nói.
“Ngươi… các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”.
Vũ Minh giọng nói tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận. Ẩn ấn có cảm giác sắp bùng nổ.
Jack còn là lần đầu tiên thấy Vũ Minh như thế giận dữ như thế.
Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh cũng giật mình không thôi, họ hiển nhiên bị Vũ Minh hù dọa. Nội tâm lại có chút ủy khuất cùng phẫn nộ.
“Eun Jung đâu? Ông nội bà nội đâu? Bạch Tử hắn đâu? Làm sao lại để các ngươi làm chuyện ngu xuẩn này? Có biết hay không vũ trụ nguy hiểm như thế nào? Các ngươi mới bao nhiêu tuổi? Lại dám vào vũ trụ? Nói, rốt cuộc là chủ ý của ai?”. Vũ Minh phẫn nộ quát lớn.
Hắn ban đầu là mừng rỡ, sau đó là lo lắng, cuối cùng là tức giận phẫn nộ. Chẳng may trên đường 2 người họ gặp phải tinh tặc làm sao bây giờ? Chẳng may gặp phải lính đánh thuê vũ trụ làm sao bây giờ?.
Không, họ là gặp được nguy hiểm. Chính là cái kia không gian loạn lưu. Hơn 100 người chỉ còn sót lại có 5 người.
Vũ Minh khó có thể ức chế được lửa giận của mình.
“Vũ Minh, họ là?”. Jack giật mình hỏi.
Vũ Minh không có trả lời hắn, mà là nhìn chằm chằm Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh chờ họ trả lời.
Thấy Vũ Minh như thế tức giận, Vũ Ân Tĩnh hơi chút sợ sệt núp về phía sau Vũ Vân. Vũ Vân hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Vũ Minh đáp.
“Cùng ngươi có quan hệ gì?”.
“Tốt! Tốt một câu cùng ta có quan hệ gì!”. Vũ Minh tức giận bật cười.
“Không phải sao? Ngươi rời đi bao lâu? Một lần có trở về qua? Còn nhớ chúng ta những người thân này?”. Vũ Ân Tĩnh chen miệng nói.
Ầm!
Vũ Vân nhịn không được bàn tay đập xuống cái bàn bên cạnh, trong nháy mắt chiếc bàn bị chia năm xẻ bảy.
“Ha ha, ta làm tất cả là vì cái gì? Vũ Vân, Ân Tĩnh đã như thế không hiểu chuyện, chẳng lẽ người còn như thế cùng nàng không biết suy nghĩ? Bạch Tử hắn dạy các ngươi như thế nào?”. Vũ Minh tức giận quát.
“Ngươi có tư cách gì nói sư phụ ta? Ngươi bỏ xuống chúng ta mang theo nữ nhân của ngươi rời đi, hỏi qua mẹ ta cảm xúc thế nào sao? Biết mẹ ta bao nhiêu năm qua trải qua như nào sao? Ngươi có tư cách gì quản chúng ta?”. Vũ Vân tức giận nói.
Jack cùng đám binh lính kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ đây là con cái của Vũ Minh? Cái này… cũng quá…
Vũ Minh hoàn toàn không để ý Vũ Vân oán hận mình, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu như Vũ Vân cùng Ân Tĩnh thật xảy ra vấn đề gì, hắn sợ mình sẽ điên. Loại này cảm giác, tim đập nhanh vô cùng khiến hắn giống như một thùng thuốc nổ bất cứ khi nào cũng có thể nổ.
Vừa nghĩ tới tình huống này, Vũ Minh trái tinh nhảy lên liên hồi, hắn thậm chí cũng hít thở không thông.
“Nói! Các ngươi vào vũ trụ, ông bà nội có biết không? Bạch Tử hắn có biết hay không?”.
“Là chúng ta tự mình trốn đi, cùng họ không có liên quan. Đừng có nghĩ ai cũng giống như ngươi không có chút lòng thương hại nào”. Vũ Ân Tĩnh khó chịu nói.
Nghe thế, Vũ Minh trong lòng lới lỏng không ít, chỉ là nhìn 2 đứa con của mình, Vũ Minh lại hết sức bất đắc dĩ. Hít sâu 1 hơi, đè xuống nộ hỏa, Vũ Minh trầm giọng nói.
“Ta sẽ tự mình đưa các ngươi trở về”.
“Không, chúng ta không về”. Vũ Ân Tĩnh lập tức nói.
“Ngươi… ngươi biết mình đang nói cái gì sao?”. Vũ Minh gương mặt hết sức khó coi. Hắn không nghĩ tới, năm đó ngoan ngoãn, hiền lành, lại hết sức nghe lời con gái của hắn lại có ngày như thế ngang bướng.
“Ngươi có thể bỏ xuống gia đình vào vũ trụ, chúng ta vì cái gì không thể?”. Vũ Vân lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp! Vân nhi, ngươi đừng tiếp tục hồ nháo. Ngươi có biết hay không vũ trụ nguy hiểm thế nào? Các ngươi cảnh giới mới chỉ có Thông Mạch cảnh, ngay cả bản thân cũng bảo vệ không nổi thì làm được cái gì? Ta hơn các ngươi 3 đại cảnh giới, nhưng nhiều lần kém chút liền chết”.
“Nếu không phải ta mạng cứng rắn, ngươi cho rằng các ngươi có thể lúc này cùng ta oán hận? Có thể cùng ta nói chuyện thế này? Nếu không phải ta dùng sinh mạng đánh ra một mảnh thiên địa, các ngươi cho rằng khi rơi xuống tinh cầu này các ngươi còn có thể được tự do?”.
“Các ngươi cái gì cũng không hiểu”. Vũ Minh trầm giọng nói, bàn tay đều nắm chặt nổi lên gân xanh.
“Ngươi thì khoác lác, sống như thế sung sướng còn bảo giống như trải qua sinh tử lắm không bằng”. Vũ Ân Tĩnh bĩu mỗi nói.
“Cái kia… mặc dù ta không muốn xen vào chuyện gia đình của các ngươi, nhưng là, hắn thật sự trải qua không ít sinh tử, nhiều lần kém chút liền treo rồi. Nếu không phải mạng cứng, các ngươi lúc này là đối mặt với mộ của hắn nói chuyện”. Jack đột nhiên xen miệng vào.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin? Ta điều tra qua, hắn danh tiếng thế nào ta còn không biết? Làm sát thủ, giết qua bao nhiêu người vô tội? Khơi dậy chiến tranh, bao nhiêu người vì hắn mà chết?”. Vũ Vân cười lạnh nói.
“Không tin? Vậy nhìn 1 chút đi”. Jack nói xong, không chờ Vũ Vân đáp liền mở ra một cái video.
Hình chiếu là cảnh lúc Vũ Minh đám người trên tinh cầu Sofia ngày đó.
“Đây là lúc ta cùng hắn gặp nhau, cũng bắt đầu từ đó hắn cùng Thiên Lam vương quốc kết thù oán”. Jack lạnh nhạt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT