Vũ Minh ẩn mình vào trong góc tối, quan sát bên ngoài mấy tên áo đen đang lẻn vào bên trong. Hắn vị trí cách cửa phòng Lux không xa, như vậy hắn mới có thể chiếu cố một chút cô bé. Dù sao hai tên người máy kia nhiều lúc cũng không quá hữu dụng.
Đám người áo đen chia nhau ra tìm, do không rõ vị trí nên chúng phải phân tán ra. Vũ Minh ánh mắt nhìn chằm chằm vào một tên đang đi về phía hắn, trong chớp mắt, Vũ Minh xuất thủ.
Xoạt.
Bàn tay nhanh như chớp đem tên đó bịt chặt miệng, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào huyệt thái dương làm tên đó tại chỗ liền tử vong, một câu cũng nói không lên lời.
Đem hắn kéo sát vào tường, Vũ Minh không phát ra bất kỳ một tiếng động nào, tiếp tục ẩn nấp, hắn tin chắc đám người kia một lát liền sẽ quay lại đây.
Quả nhiên như hắn đoán, không lâu sau đó, đám người kia bắt đầu lần mò lại chỗ này.
Đám người áo đen tụm lại, giông như đang nói cái gì đó, Vũ Minh cũng không có muốn biết chúng nói cái gì. Đã tất cả đều xuất hiện, hắn liền tại chỗ đem bọn chúng đều tiêu diệt cho nhanh gọn.
Xoạt!
“Thứ gì?”.
“Có người!!!”.
Đám người phát hiện Vũ Minh, nhưng là không có phản kháng được chút nào liền bị Vũ Minh toàn diệt.
Dù sao, đám người này cũng chỉ là đến để thăm dò mà thôi.
Gọi 1 cuộc điện thoại, đặt “một suất ăn tối”, chờ cho toàn bộ hiện trường bị dọn dẹp sạch sẽ, Vũ Minh mới trở về phòng mình nghỉ ngơi. Dù sao đêm nay là không có chuyện gì khác sẽ xảy ra.
Hơn nữa, hắn cũng không có tốn kém cái gì. Victor nói qua, những thứ này sẽ đều là miễn phí, đương nhiên là trong thời gian làm nhiệm vụ này.
Sáng hôm sau.
Vũ Minh dậy khá sớm, hắn còn phải chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho Lux, nếu không phải bản tính của nàng, chỉ sợ hắn lại phải nghe nàng lầu bầu một trận. Cái cuộc sống này còn phải kéo dài thêm 6 ngày nữa, thật mong sao nó sớm kết thúc.
“AAAAAAAAAA”.
Ngay tại lúc này, đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên.
Vũ Minh nhận ra đó là tiếng của Lux, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng 2, lão vào Lux phòng ngủ.
Chỉ là khi vào trong, cũng không phải như hắn nghĩ là gặp phải người nào công kích. Mà thấy nàng đang ngồi trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, tóc tai bù xù.
Vũ Minh thoáng thở phào 1 hơi, xem ra là cô bé này gặp ác mộng. Hắn tiến tới nhẹ giọng hỏi.
“Chuyện gì thế?”.
“Ta… ta nằm mơ”.’
“Ác mộng sao?”.
“Đúng thế, ta mơ thấy mình đứng trên đỉnh một tòa nhà, xung quanh mọi thứ đều đổ nát. Quanh người ta tất cả đều là ma lực vây quanh, khắp nơi đều có hơi thở chết chóc”.
“Ca ca ta nằm trong vũng máu, ánh mắt không có chút sự sống nào nhìn về phía ta”.
“Được, cũng đừng nói. Chỉ là giấc mơ thôi, không phải sự thật”. Vũ Minh lập tức cắt ngang nói.
“Không… ta, ta không biết. Lúc đó ta nhớ ta bàn tay dính đầy máu, có phải là do ta mà họ ra như thế? Đại thúc, ta lựa chọn thật là đúng sao? Ta chẳng lẽ sai rồi?”. Lux hoang mang nói.
“Đã nói, đó chỉ là giấc mơ. Ma pháp là sẽ không biến ngươi thành kẻ điên, nếu như có ngày ngươi đạt được năng lực mạnh mẽ, ngươi hẳn sẽ không điên rồ đến mức đem gia đình mình đều sát hại chứ?”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Sẽ không”.
“Như vậy là được rồi. Phải tin tưởng chính mình. Được rồi, đã tỉnh thì đi rửa mặt đi, xong rồi xuống ăn sáng”.
“Đã biết, ta xuống ngay”.
“Vậy ta chờ ngươi ở dưới nhà”.
Nói xong Vũ Minh cũng liền đi xuống bên dưới. Tuy nhiên mới chỉ cùng Lux tiếp xúc không lâu, nhưng hắn quả thật là khá ưa thích cô bé này. Không phải là loại kia tình cảm trai gái, mà chỉ đơn thuần yêu thích nàng tính cách mà thôi.
Lux làm hắn nhớ tới 2 đứa con của hắn. Không biết giờ này chúng thế nào rồi.
…
Trái đất! Nam thành!
“Ân Tĩnh, thế nào rồi?”. Vũ Vân thấp giọng hỏi.
“Ca, yên tâm đi. Ta đã để cho 2 người kia 1 số tiền lớn, để họ nhường lại vị trí cho chúng ta. Hơn nữa ta cũng có bí mật nhờ người chế tạo 2 chiếc mặt nạ có thể biến đổi, vân tay cùng võng mạc cũng đã hoàn tất. Hoàn toàn có thể vượt qua an ninh”. Vũ Ân Tĩnh đáp.
“Vậy là tốt rồi, hy vọng sẽ không bị phát hiện”. Vũ Vân thở phào nói.
“Chúng ta phải nhanh lên, thời gian sắp đến rồi. Đến điểm hẹn sẽ có người giao đồ cho chúng ta”.
“Được, vậy đi nhanh đi”.
Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh mau chóng lao ra phi trường. Hôm nay phi trường này bị cách ly, vì do kế hoạch đi vào vũ trụ của nhân loại cho nên mọi chuyến bay đều bị hoãn lại.
Từ xa, Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh có thể thấy được chiếc phi thuyền to lớn, cả 2 đều vô cùng kích động.
Ngay khi tới cổng phi trường bên ngoài, liền có một người mặc áo khoác chùm kín người đi về phía 2 người họ. Vũ Ân Tĩnh nhanh chóng nhận ra người đó, nàng vui vẻ chạy tới.
Người kia giao cho nàng thứ gì đó, sau đó liền rời đi.
Vũ Ân Tĩnh mang đồ lại, giao một bọc cho Vũ Vân nói.
“Ca, mau mang vào đi”.
Vũ Vân tiếp nhận chiếc tui trên tay nàng, mở ra xem, bên trong có một cái bao tay bằng da, một cái kính áp tròng cùng một chiếc thẻ tên.
Hắn nhanh chóng mang vào. Trong nháy mắt, những thứ đồ giống như chìm xuống, ẩn vào làn da phía dưới. Dùng mắt thường là không cách nào phát hiện ra.
“Yên tâm đi ca, ta đã thử qua, không có bất kỳ vấn đề gì”. Vũ Ân Tĩnh cười đáp.
“Được, vậy chúng ta đi vào thôi”.
“Ca, nhớ kỹ, ngươi bây giờ gọi Lộc Hàm, ta gọi Đinh Mộc. Đừng nhớ lầm kẻo ra sai sót”. Vũ Ân Tĩnh nhắc nhở.
“Ta biết, trên thẻ tên không phải ghi rồi sao?”.
“Hừ, chú ý, đừng để lộ cái gì. Chừng nào chúng ta tiến ra ngoài tầng khí quyển mới xem như là an toàn. Nếu không bị mẹ phát hiện, chúng ta liền thảm rồi”.
“Không phải đâu, chẳng lẽ mẹ còn có thể đem phi thuyền kéo trở lại hay sao?”. Vũ Vân kinh ngạc nói.
“Ca, ta thật phục ngươi. Ngoài tu luyện ra trong đầu ngươi còn có thứ gì khác sao? Mẹ thân phận là thế nào ngươi cũng không phải không biết, nàng nếu như muốn, hoàn toàn có thể dùng tiền tạo 1 chiếc phi thuyền đi ra. Đừng nói là kế hoạch này, chỉ riêng nàng một câu cũng đủ để liên bang nhún nhường ba phần. Việc để phi thuyền trở lại hoàn toàn rất đơn giản có được hay không?”. Vũ Ân Tĩnh nghiêm túc nói.
“Ây… được, ta đã biết. Ta sẽ chú ý”.
Đáng tiếc 2 người cũng không biết, phía sau họ thủy chung là có người theo dõi.
“Hai đứa bé này, càng lớn càng không ra sao. Lại còn học được cái tính này, thật không biết là thừa hưởng của cha nó hay là thế nào”. Eun Jung thở dài nói.
“Ha ha, trẻ con mà. Đôi chút nông nổi cũng không có gì, con cần làm chính là ủng hộ chúng. Chim non thì cũng cần có thời gian trưởng thành, phải tự học cách bay. Chúng ta không thể ở bên cạnh chúng mãi được”. Bên cạnh nàng Đào Nguyệt Nhi cười nói.
“Mẹ, ta biết. Chỉ là… có chút không nỡ. Vũ Minh hắn đi, hiện tại hai đứa nhỏ này cũng đi. Ta càng lúc càng cô đơn”. Eun Jung buồn bã nói.
“Yên tâm đi, không phải trước khi đi hắn có giao cho ngươi sinh mệnh chi thủy sao? Thời gian chúng ta có, mà hắn cũng cần thời gian. Cho nên, đừng lo lắng quá nhiều. Tìm 1 chút việc làm, để bản thân bận rộn 1 chút liền sẽ cảm thấy cũng không lâu như thế”. Đào Nguyệt Nhi cười nói.
“Mẹ, ngươi nói xem, Vũ Minh hắn rốt cuộc là làm cái gì? Thật quan trọng như thế sao? Ngày đó ta còn nhớ rõ như in, không ngờ chớp mắt liền đã hơn 10 năm rồi”.
“Ta không biết. Hắn… thôi bỏ đi. Chuyện tương lai tương lai tính, chờ khi gặp lại, ngươi chính mình hỏi hắn liền tốt. Ta già rồi, không có các ngươi người trẻ tuổi như thế năng động”.
“Mẹ, ngươi chỗ nào già? Nhìn qua đều giống như mới 20 đây”. Eun Jung ôm lấy cánh tay Đào Nguyệt Nhi cười nói.
“Ha ha, miệng thật ngọt. Khó trách có thể đem Vũ Minh hấp dẫn thần hồn điên đảo. Ta dù sao cũng là võ giả, thân thể này lão hóa chậm cũng bình thường. Nhưng ta càng là hâm mộ ngươi đây, đã hơn 30 tuổi, lại làm mẹ. Thân thể so với ta còn kém hơn rất nhiều, nhưng gương mặt càng lúc càng trẻ. Ngươi là muốn phản lão hoàn đồng sao?”. Đào Nguyệt Nhi trêu đùa nói.
Quả thật chính là như thế, Eun Jung nàng không biết vì cái gì, gương mặt so với 10 năm trước còn trẻ hơn không ít. Cũng không biết là do chăm sóc kỹ hay là do sinh mệnh chi thủy tác dụng.
Mà lúc này, Vũ Ân Tĩnh cùng Vũ Vân đã thành công leo lên phi thuyền, chỉ chờ thời điểm xuất phát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT