“Tỉnh, ngươi chủ nhân trở về”. Vũ Minh lớn giọng kêu.
Trong cơn mơ màng, thiếu nữ tỉnh dậy. Gọi là thiếu nữ, bởi vì Vũ Minh cảm thấy nàng thật quá trẻ tuổi.
Nhìn thấy Vũ Minh, nàng giật mình vội vã lùi về sau 1 chút, sau đó mới nhớ ra điều gì đó. Vội vàng đứng dậy, rất tiêu chuẩn hai tay nắm vào nhau đặt ngang hông, cúi người 90 độ nói.
“Hoan nghênh chủ nhân về nhà”.
“... Ngươi là thế nào được huấn luyện? Chủ nhân chưa về liền lăn ra ngủ?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi. Kỳ thực hắn là có chút hiếu kỳ, nàng lá gan từ đâu tới. Cái này không phù hợp với những gì hắn hiểu biết.
“Ta… chủ nhân thứ lỗi, là do ta quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi”.
“Được rồi. Đi pha cho ta tách trà”. Vũ Minh ánh mắt lóe lên 1 đạo tinh quang nhưng rất nhanh liền biến mất, hắn phất tay nói.
Nữ nô lệ sửng sốt 1 chút, gương mặt lộ vẻ xoắn xuýt, không biết đang nghĩ cái gì.
“Làm sao còn chưa đi?”. Vũ Minh cau mày nói.
“Cái kia… trà là cái gì?”. Nữ nô lệ thấp giọng cúi đầu hỏi.
“...”. Vũ Minh.
Hắn làm sao cảm giác mua được 1 cái giả nô lệ đâu này?.
“Quên đi, ta tự mình tới”.
Vũ Minh nói xong, đứng dậy đi vào phòng bếp. Nữ nô lệ lẽo đẽo theo sau, tuy nhiên Vũ Minh không nói, nhưng nàng biết mình cần làm cái gì. Nàng cần phải biết bố cục ngôi nhà, những thứ nàng chưa biết để bắt đầu học tập.
“Ha ha, 2 năm? Họ là như thế dạy dỗ ngươi? Còn không nói thật?”.
Rika nhất thời ngẩn ra, không hiểu ý Vũ Minh nói cái gì.
“Giả ngu sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, nô lệ gọi chủ nhân đều tự xưng là nô tỳ sao? Ngươi tự xưng cái gì?”. Vũ Minh lạnh giọng hỏi.
“...”. Rika.
“Biết ta là người nào sao?”. Vũ Minh dừng lại việc trên tay, quay người, ánh mắt lộ ra sắc bén nhìn lấy nàng.
“...Dạ Ảnh”.
“Vậy ngươi phải biết, ta thanh danh thế nào, làm việc ra sao! Ngươi, vốn không phải nô lệ, đúng chứ?”. Vũ Minh nheo mắt lại hỏi.
“Ngươi…”.
“Nói đi, ngươi tiếp cận ta mục đích là cái gì?”.
“Ta… ta không rõ ngươi có ý gì”.
“Không hiểu?”. Vũ Minh cười lạnh 1 tiếng, bàn tay trong nháy mắt đưa ra bóp lấy cái cổ nàng, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Rika liền lập tức phản kháng, không biết cơ thể nhỏ bé của nàng từ đâu ra lực lượng đem tay Vũ Minh hất ra, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau.
Vũ Minh nhếch mép, chủy thủ xuất hiện trong lòng bàn tay, hướng về phía ngực Rika đâm tới. Tốc độ quá nhanh, Rika nhất thời không kịp né tránh.
Nhưng mà, Vũ Minh cũng không có làm tổn thương được nàng, bởi vì phía sau nàng đôi cánh kia đột nhiên giống như một tấm khiêng đem Vũ Minh chủy thủ cản lại.
“Không những không phải nô lệ, còn không phải Thiên Thần tộc. Ta đoán quả nhiên không sai”. Vũ Minh cười nói.
Phải biết, chủy thủ của hắn là đỉnh cấp kim chúc kim loại chế tạo thành. Thiên Thần tộc đôi cánh chỉ có tác dụng để bay, mà không phải để phòng ngự. Càng đừng nói tới có thể cản được chủy thủ của hắn mà không để lại một vết xước.
“... Ngươi thế nào đoán được ta không phải Thiên Thần tộc?”. Rika im lặng 1 lúc mới lên tiếng
“Ừm?”.
Vũ Minh cũng không có trả lời, mà hắn cảm thấy lời nói này thiếu đi thứ gì đó. Ngay sau đó, hắn từ không gian trang bị lấy ra khế ước nô lệ, ngưng thần quan sát, sử dụng thần thức kiểm tra thoáng cái. Rất nhanh lông mày hắn liền dãn ra.
Xem ra, hắn nghĩ nhiều rồi.
“Không nghĩ tới, đường đường một kẻ được chọn lại trở thành nô lệ. Ha ha”. Vũ Minh cười lắc đầu.
“Ngươi làm sao biết được chuyện này?!”. Rika kinh hãi nhìn lấy hắn.
“Ngươi hẳn là gặp qua ‘Kẻ Nắm Giữ’, mà đôi cánh này chính là thứ mà ngươi lấy được đi? Kẻ Nắm Giữ Bầu Trời a, xem ra là ta kiếm lời rồi”. Vũ Minh cười nói. Ban đầu hắn chỉ là suy đoán, nhưng là hiện tại hắn có thể khẳng định, đôi cánh này là 1 trong 71 linh vật của vũ trụ.
Đây là linh vật thứ 2 xuất hiện bên ngoài vũ trụ. Càng ngày càng kỳ quái.
Đôi cánh kia không chỉ đem cho Rika một tấm chắn hoàn hảo, có thể cản lại bất kỳ công kích nào. Tuy nhiên cản được ở mức độ nào thì rất khó nói, không những thế, nó có thể để cho Rika không bao giờ bị trong lực tác động. Nói chính xác hơn là nàng hoàn toàn có thể không nhìn trọng lực tồn tại.
Tuy năng lực không mạnh, nhưng rất thực dụng.
Rika nghe Vũ Minh nói thế càng kinh hãi hơn.
Nàng biết, thứ này cũng không phải người nào cũng biết. Chính nàng nhận được nó cũng đã biết được điểm này. Nhưng vì cái gì Vũ Minh lại biết được?.
Nàng còn nhớ rõ cái đêm đó, tinh cầu của nàng bị phá hủy, ngay khi vụ nổ xảy ra, nàng đột nhiên bị kéo vào bên trong vết rách không gian. Khi nàng tỉnh lại, xung quanh nàng không có gì cả, chỉ có một màu trắng cùng những cơn mưa lớn.
Nàng đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới quyết định đi tới. Chỉ là sau đó, nàng gặp một đám người áo đen, nàng sợ hãi không dám nói gì. Chỉ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Cho đến khi, đám người áo đen đi qua, nàng mới lấy lại tinh thần. Mà sau đó, nàng bắt gặp 1 người áo choàng đỏ, trên tay cầm 1 đôi cánh. Hắn ta tiến tới, nàng có thể thấy rõ ràng, hắn gương mặt không nhìn thấy.
Dưới lớp áo choàng đó giống như 1 cái vực sâu vô tận nhìn không thấy đáy.
Chỉ thấy người đó mở miệng.
“Đã có bao nhiêu người phải chết?”.
Nàng ngẩn ra, không biết đáp thế nào thì đột nhiên đám người áo đen lần nữa xuất hiện bao vây lấy nàng.
“Có bao nhiêu người đã phản kháng?”. Người áo đỏ lần nữa hỏi.
Xung quanh đám người áo đen bỗng nhiên cười lớn, cười vô cùng chói tai. Ngoại trừ người áo đỏ.
Nàng ôm đầu, bịt tai không dám nghe tiếng cười kia, nhưng nó phẳng phất phát ra từ linh hồn của nàng, che như thế nào cũng không làm tiếng cười đó biến mất. Cho đến khi nàng thật sự chịu không nổi nữa, đám người áo đen tiếng cười im bặt.
Mà người áo đỏ, hắn bỗng chốc mở miệng.
“Chúng… không thể làm hại ngươi”.
Vừa dứt lời, toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại người áo đỏ cùng đôi cánh lơ lửng trước mặt của nàng. Mà người áo đỏ kia đột nhiên cúi đầu trước mặt nàng, sau đó liền biến mất.
Rika do dự hồi lâu, sau đó đưa tay ra chạm vào đôi cánh kia, sau đó liền lập tức ngất đi.
Cho đến khi tỉnh lại, nàng liền phát hiện, nàng bị bắt! Hơn nữa còn bị lầm tưởng là Thiên Thần nhất tộc. Lại còn không biết từ lúc nào liền ký lấy nô lệ khế ước. Nhưng nàng phát hiện, mình có thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng không thể làm hại họ.
Nàng còn nhớ rõ như in những gì đã xảy ra trước kia.
“Làm sao im lặng? Không có gì để nói?”. Vũ Minh khẽ nghiêng đầu hỏi.
“Ta chỉ là… muốn tự bảo vệ mình”. Rika trầm mặc 1 lúc rồi lên tiếng.
“Bảo vệ mình? Là đôi cánh kia bảo vệ ngươi đi?”.
“Ta không biết, sau khi ta lấy được nó ta mới biết được nó là gì. Nhưng khi đó thân phận của ta đã là nô lệ, ta phát hiện ta có thể không làm theo chủ nhân của mình mệnh lệnh, nhưng lại không thể làm hại họ”.
“Cho nên từ lúc đó, ta liền giả ngu. Cho đến khi lần đầu bị bán đấu giá, lại bị ngươi phát hiện”. Rika bất đắc dĩ nói.
Vũ Minh nghe thế, khẽ gật đầu. Cũng không nói thêm cái gì.
Hắn lúc này xem như rõ ràng, tuy nhiên không biết nàng lời nói thật hay giả, nhưng là khế ước tồn tại là thật. Hắn sẽ không cảm nhận sai. Nói cách khác, nàng là không thể phản bội hắn. Hắn cũng chỉ muốn biết rõ 1 vài thứ mà thôi.
Còn về việc xưng hô, không quan trọng.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, phía sau ánh mắt của Rika ẩn dấu đi những vết thương lòng không muốn để người khác biết được.
“Còn thật là 1 người đáng thương a”. Vũ Minh nội tâm thầm nghĩ. Lần nữa đi tới bên cạnh bàn, cầm lên 1 cái hộp nhỏ mở ra, đem trà đổ vào bình, sau đó lấy nước từ ấm nước đun sôi đổ vào.
Cho đến khi pha xong trà, hắn quay người hỏi.
“Nhìn rõ rồi chứ?”.
“A…”.
“A cái gì, ta hỏi ngươi nhìn rõ trà là thế nào, cách pha trà các ngươi rồi chưa? Làm nô lệ, cơ bản nhất thứ này hẳn là phải biết đi?”. Vũ Minh nhướng mày nói.
“Ta… ta nhìn rõ, chỉ là ngươi…”.
“Ngươi không phải nô lệ của ta sao? Nghe lời là được. Tới, uống thử 1 chén”. Vũ Minh rót ra 1 chén trà đưa cho nàng.
Rika ngẩn ra, cầm lấy tách trà nóng, đưa lên mũi khẽ ngử. Cảm nhận được mùi thơm, nàng thổi 1 chút rồi uống vào 1 ngụm.
“Thật dễ uống”.
“Uống xong rồi thì trở về phòng ngủ lầu 2 đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Phòng ngủ? Lên đó làm gì?”. Rika ngẩn ra hỏi.
“Còn làm gì? Ngươi là ta nô lệ, nữ nô giúp chủ nhân làm ấm giường. Đây là cơ bản thao tác! Mau đi”. Vũ Minh trừng mắt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT