“Được rồi, 1 lát vào trong lại nói”. Vũ Minh suy tư 1 chút rồi nói với Vũ Duệ.
Dù sao, hiện tại nói vấn đề này không có tác dụng gì, vấn đề trước mắt là làm thế nào vào được quần đảo Ác Ma mới là trọng yếu.
“Hiện tại làm thế nào? Đánh đi vào?”. Lâm Dũng thấp giọng hỏi.
“Trước chờ 1 chút đã”. Duke nói.
“Hiện tại còn hỗn loạn, không lợi dụng thời cơ đi vào, đợi đến lúc chúng dẹp yên lũ còn lại thì khó mà vào được”. Phong Tuấn Thần liếc mắt nhìn hắn nói.
“Khoan đã, chờ thêm 1 lúc nữa, cho thuyền chậm rãi tiến lại gần đi”. Vũ Minh trầm giọng nói.
Đám người Duke nhíu mày khó hiểu rốt cuộc Vũ Minh muốn làm cái gì, nhưng là họ vẫn để cho thuyền của mình tiến tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi khoảng cách chỉ còn hơn 200 mét Vũ Minh liền ra lệnh cho dừng lại.
Lâm Dũng da đầu run lên, hắn cảm giác chuyện tiếp theo xảy ra chắc chắn sẽ có người xui xẻo.
“Đem pháo laze C2 lấy ra”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Ngươi…”. Lâm Dũng cùng Phong Tuấn Thần giật nảy mình.
“Cái gì C2? các ngươi đang nói cái gì?”. Duke chẳng hiểu sao hỏi.
“Thật muốn dùng?”. Lâm Dũng thấp giọng hỏi.
“Để nó phủ bụi thì thật đáng tiếc”. Vũ Minh cười nói.
Phủ bụi em gái người.
Lâm Dũng giơ thẳng ngón tay giữa về phía Vũ Minh. Hắn không ngốc, hắn biết Vũ Minh làm vậy là có ý gì. Vũ Minh đây không chỉ là muốn diệt gọn đám người kia, mà là đang đối với đám người Duke thị uy. Tốt nhất đừng có giở trò mờ ám.
Bên dưới, chiếc Ngọc Trai Đen tại đầu thuyền lộ ra 1 cái lỗ trống, 1 khẩu pháo laze từ bên trong chui ra.
“Ngay lúc này”. Vũ Minh thấy đám người Hắc Y gom góp lại gần nhau, mắt hắn sáng lên quát lớn.
Ầm!
Chiếc Ngọc Trai Đen bị độ giật của pháo laze C2 đẩy lùi về phía sau hơn 30 mét, mà trên không trung hiện lên 1 vệt sáng vàng bay tới đám người Hắc Y.
Đám Hắc Y vốn đang dần kiểm soát được tình hình thì đột nhiên cảm thấy 1 luồng nguy hiểm ập tới. Quay đầu nhìn lại thì thấy 1 chùm sáng lao tới. Đám người gương mặt biến sắc.
“Chạy mau”.
“Địch tấn công”.
Ầm ầm!
1 phát bắn.
Duy nhất 1 phát bắn liền đem chu vi hơn 10 mét xóa bỏ sạch sẽ, mà lực xung kích lan ra xung quanh trực tiếp làm 2 chiếc thuyền lớn nổ tan tành.
Đám người Duke trợn mắt há mồm nhìn tới phía trước.
Bọn họ không cách nào tin được sự thật trước mắt, chỉ 1 pháo liền đem 2 chiếc thuyền diệt. Mà những người tại trung tâm cùng không kịp chạy trốn trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.
Tại vị trí trung tâm hình thành 1 cột sóng cao tới hàng chục mét, mà đám Hắc Y… chết hơn phân nửa.
Cái này…
Cái này mẹ nó cũng quá khoa trương đi?.
Đám người này dùng thứ vũ khí gì vậy? Uy lực khủng khiếp như thế?.
Khủng khiếp sao?.
Thực ra nó uy lực còn yếu nhiều lắm.
Vũ Minh đã chỉnh lại mức độ tiêu hao năng lượng chỉ còn chưa tới 1 phần 10, nếu thực sự bộc phát ra toàn bộ uy lực, chỉ sợ họ đứng ở đây cũng sẽ bốc hơi khỏi nhân gian chứ đừng nói gì tới những người kia.
Đến cả bom nguyên tử cũng bằng không được chiếc pháo laze C2 này, nó làm sao có thể chỉ có ngần đó uy lực?.
“Ném bom khinh khí”. Vũ Minh cười nhạt nói.
Lâm Dũng run lên 1 cái.
Cái… cái này… hắn là muốn đem người giết sạch sao?.
Vừa nghe được lệnh của Vũ Minh, đám thủy thủ đoàn lấy ra bom khinh khí bắt đầu bắn ra. Vốn dĩ bom khinh khí được thiết kế lại rất nhỏ gọn, hơn nữa rất tiện lợi, bề ngoài giống như là PRG, nhưng thực chất đầu đạn lại mang uy lực gấp 100 lần.
Xèo…
Từng tiếng PRG vang lên, đầu đạn bắn ra ngoài, nhắm về phía trước hơn 300m địch nhân.
Duke âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Cái này xác định là thuyền sao? Cái này mẹ nó đều thăng cấp thành di động chiến thuyền đi?.
Tử Thiên ánh mắt híp lại nhìn về phía Vũ Minh, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Vũ Minh cảm thấy có người nhìn mình, hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy Tử Thiên ánh mắt nhìn tới phía trước. Khẽ lắc đầu, hắn liền không tiếp tục chú ý tới Tử Thiên.
Có lẽ hắn quá đa nghi.
“Cho thuyền tiến lên”. Vũ Minh cao giọng nói.
Ngọc Trai Đen dẫn đầu tiến về phía trước, mà mấy người Vũ Minh đứng sừng sững trên cao, đạp không bay tới.
Phía trước 1 mảnh tiếng gào thét, tiếng quát tháo.
Nhìn thấy thuyền đám người Vũ Minh xuất hiện, đám Hắc Y ánh mắt đầy sát khí nhìn lại.
“Các ngươi… mẹ kiếp. Duke, lại là người?!”. Tên dẫn đầu đám Hắc Y thấy mấy người Vũ Minh, đang muốn nói gì đó thì ánh mắt rơi vào trên người Duke, hắn nhịn không được tức giận quát.
“Ha ha, là ta, Toms, lâu rồi không gặp”. Duke cười ha hả nói.
“Chó chết. Dám ám toán chúng ta?”. Người tên Toms giống như sắp điên, hắn ánh mắt đỏ bừng như máu.
“Các ngươi tính tâm sự đến khi nào?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi… ngươi là ai?”. Toms sững sờ nhìn về phía Vũ Minh, hắn vốn tưởng rằng hắn là thuộc hạ của Duke, nhưng nghe ngữ khí lại giống như không phải.
“Đồng bạn hợp tác của ta”. Duke cười nói.
“Ha ha, đồng bạn? Ta nhớ không lầm ngươi đồng bạn lần trước giống như chết sạch rồi đi? Nay tìm người tới bổ sung sao?”. Toms cười lạnh nói.
“Đừng có khích tướng, cũng đừng hòng phá hỏng hữu nghị giữa chúng ta”. Duke nói.
“Hữu nghị? Các ngươi? Ha ha ha, người nào nhận được hữu nghị của các ngươi thật đúng là xui xẻo 8 đời. Ta nhớ không lầm, các ngươi làm thịt 2 lần đồng bạn của mình, 3 lần đem họ hố chết tại vùng an toàn vì cướp đoạt cỏ Tử Vong”.
“Ta nói có đúng không?”. Toms cười lạnh nói.
“Ngươi… ngươi đừng có châm ngòi ly gián”. Duke có chút chột dạ nói.
“Ngươi không tin?”. Toms nhíu mày nhìn Vũ Minh hỏi.
“Ta tin hay không không quan trọng, dù sao họ cũng không dám giở trò gì. Nhưng ngươi không thấy ngươi kéo thời gian có chút quá lộ liễu sao? Ngươi đang chờ ai tới? Có thể cản lại chúng ta sao?”. Vũ Minh trào phúng nói.
Trong mắt hắn, Toms trình độ kéo dài thời gian thật sự rất cấp thấp. Bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, chết phân nửa số người vẫn có thể tại đó bình tĩnh nói chuyện. Trong lòng không có quỷ mới là lạ.
“Nói t hật, ngươi trình độ diễn xuất rất tệ. Lần sau động não 1 chút. Đã giết các ngươi 1 nửa số người, ngươi còn tại đó nói lý lẽ, thật không hiểu, ngươi cho chúng ta là ngu ngốc sao? Đùng dùng 1 chút may mắn đó đi khiêu khích ta IQ, ngươi còn chưa xứng. Tránh ra”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Ngươi…”. Toms bị nhìn thấu, lại bị Vũ Minh lời nói làm tức điên. Nói không ra lời.
“Không tránh ra sao? Nạp đạn, nhắm thẳng bọn chúng cho ta”. Vũ Minh quát lớn.
“Tốt! Chúng ta đi”. Toms cắn răng nói.
Hắn không có cách nào không né tránh. Đánh lên? Đừng nói giỡn, hắn nhưng là chưa ngu đến mức đi khiêu chiến uy lực của khẩu pháo kia. Hơn nữa, nhìn thái độ của đám người Duke đối với Vũ Minh cũng hiểu Vũ Minh hắn là người không dễ chọc.
Mà họ lại không dám chắc có thể cản lại đám người Vũ Minh, chung quy vũ khí kia quá mức mạnh mẽ, họ chịu không được tổn thất lớn như thế.
“Các ngươi vào trước đi”. Nhìn đám người Hắc Y tránh hết qua 2 bên, Vũ Minh liếc mắt nhìn qua Duke nói.
“Được, ta bên dưới chờ ngươi”. Duke bị sự bá đạo của Vũ Minh dọa sợ, liền đem đoàn thuyền của mình, từng chiếc 1 tiến vào bên trong.
“Tên kia nói, ta nghĩ đều là thật”. Lâm Dũng đi đến bên cạnh Vũ Minh nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, ta có thể cảm nhận được. Đã lên biển, thì ngươi tốt giống như phượng mao sừng lân như thế, không thủ đoạn độc ác làm sao có thể tồn tại. Nhưng là… thế thì đã sao? Chúng ta cũng không dễ chọc. Thật sự nếu có chuyện, trực tiếp động thủ là được. Nghĩ nhiều như vậy làm gì”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi đúng là không tim không phổi”. Lâm Dũng lắc đầu cười.
Nhưng lại không biết phản bác thế nào. Vũ Minh nói đúng, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Thật sự đánh lên, họ sẽ sợ ai?.
Chờ cho đoàn thuyền của Duke vào hết bên trong, Vũ Minh lúc này mới điều động thuyền của mình tiến vào. Đi ngang qua Toms thời điểm thì Toms đột nhiên lên tiếng.
“Ta không biết các ngươi là ai, nhưng bọn hắn cũng không phải loại tốt lành gì đâu”.
“Ha ha, ta biết. Nhưng ngươi cũng không phải vậy sao? Trong mắt ta, hợp tác với những người như các ngươi, chỉ lấy lợi ích làm đầu. Vượt quá điều này, giết là được”. Vũ Minh cười ha hả đáp trả, sau đó tiến vào, bỏ mặc Toms đang ngẩn người đứng trên không trung không biết đang nghĩ gì
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT